Dương Đổng Triệt ngắm nghía hình ảnh bé con ở trong bụng Ỷ Thanh Lan, được chụp thông qua phương pháp siêu âm 5D.
Trong lòng phấn khích vô cùng, nhìn mãi mà không biết chán là gì.
Dường như trong lòng vẫn còn thắc mắc chưa được giải đáp, hắn quay ra hỏi Kha Tịch Tuyết.
- À, tôi có một chuyện vẫn không hiểu. Đó là trước đây Thanh Lan từng bị té cầu thang một lần. Sau đó, chúng tôi không còn quan hệ vợ chồng nữa. Vậy, tại sao cô ấy lại không bị sảy thai?
Tuy có chút khó ưa đối với dáng vẻ tự luyến của Dương Đổng Triệt, nhưng khi nghe hắn đặt câu hỏi, chị họ của Ỷ Thanh Lan vẫn lên tiếng giải thích.
- Cậu có vẻ nghĩ việc mang thai đơn giản nhỉ?
- Thực tế, thời gian tồn tại của tinh trùng có thể lên tới vài tuần, nhưng trứng thì chỉ có thể tồn tại trong vòng 24 giờ đồng hồ.
- Thời gian ngắn nhất để tinh trùng có thể gặp được trứng là 45 phút, nhưng cũng có trường hợp tinh trùng không gặp được trứng, thì phải đợi thêm từ 2 đến 3 ngày khi trứng rụng thì mới có thể thụ tinh.
- Sau khi thụ tinh thành công, thì hợp tử mới bắt đầu di chuyển dần vào tử cung, và phân bào ba lần trên đường đi.
- Sau khi tìm được chỗ thích hợp để làm tổ trong tử cung, lại phải mất từ 7 đến 10 ngày để làm tổ.
- Khi phôi nang hình thành chân giả bám vào niên mạc, hình thành nhau thai và không bị đột biến nhiễm sắc thể, thì khi ấy phụ nữ mới thật sự mang thai.
- Nhìn trung, quá trình thụ thai phải mất từ 13 đến 14 ngày.
- Cho nên, không phải cứ té ngã là sẽ sảy thai.
Hắn dường như hiểu ra vấn đề, liền gật gù.
- À, thì ra là vậy!
Chuyện Ỷ Thanh Lan té cầu thang còn lên cả mặt báo, Kha Tịch Tuyết đã biết từ lâu, nên cũng không hỏi lại chuyện này nữa.
Cô và Dương Đổng Triệt cũng không vội về ngay, mà ở lại trò chuyện với Kha Tịch Tuyết.
Cho đến khi Dương Đổng Triệt nhận được một cuộc điện thoại, đúng lúc ấy Kha Tịch Tuyết cũng có vài người khách đến tìm.
Dương Đổng Triệt đưa Ỷ Thanh Lan rời khỏi phòng khám của chị họ cô, nói rằng muốn đưa cô tới một nơi.
Ỷ Thanh Lan cũng ngoan ngoãn ngồi trong xe, để Tài xế đưa bọn họ đến nơi cần đến.
Mặc dù không biết là Dương Đổng Triệt tính đưa cô đi đâu.
Trong đầu Ỷ Thanh Lan tự nhiên lại miên man nghĩ đến những dòng tin nhắn, mà Bác Nghệ Bân gửi cho mình cách đây vài ngày.
“Bởi vì anh biết em vốn không hạnh phúc.”
“Làm sao em có thể hạnh phúc, khi sống với một người chồng lăng nhăng giống như Dương Đổng Triệt được chứ?”
“Anh xin lỗi vì đã can thiệp quá sâu vào chuyện đời tư của em. Nhưng anh đã vô tình biết được em và Dương Đổng Triệt đã ly thân, và sắp sửa ly hôn. Nhưng cuối cùng em lại đồng ý để hắn đón về biệt thự riêng để chăm sóc.”
“Anh cũng đã biết chuyện em đang mang thai, và chuyện Phó Kiến Đằng không phải là người tốt.”
“Thanh Lan, em thật sự tin lãng tử có thể quay đầu? Tin rằng Dương Đổng Triệt sẽ thay đổi, không còn bản tính trăng hoa, và sẽ đối xử tốt với mẹ con em sao?”
“Đừng nói với anh là Dương Đổng Triệt lạm dụng chức vụ Chủ tịch, ép Ngân Xuyên cùng Lam Điềm đổi trắng thay đen. Em cũng tin rằng hắn thật sự bị hai cô Thực Tập sinh kia gài bẫy đấy.”
Bác Nghệ Bân vốn không hiểu được nội tình, chuyện Ngân Xuyên gài bẫy Dương Đổng Triệt.
Cũng như chuyện hắn bị Dương Uy Long cùng Giang Hạ Trúc tính kế.
Cho nên, cái chuyện Bác Nghệ Bân vẫn nghĩ Dương Đổng Triệt là tra nam, thì cũng dễ hiểu thôi.
“Cổ nhân có câu ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời’. Dương Đổng Triệt sẽ không bao giờ chung thủy với em đâu.”
“Nghe anh, bỏ hắn ta đi. Anh sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em.”
“Thanh Lan, anh yêu em!”
Cuối cùng thì Ỷ Thanh Lan cũng được biết, Bác Nghệ Bân thật sự có tình cảm với cô.
Anh ta giống Phó Kiến Đằng ở một chỗ, cũng nhắn tin kêu cô bỏ Dương Đổng Triệt.
Nhưng Ỷ Thanh Lan và Bác Nghệ Bân quen nhau, tận từ hồi cô và anh ta còn học tại Học viện Điện ảnh.
Cô tin tưởng Bác Nghệ Bân sẽ không phải, loại người bệnh hoạn giống như Phó Kiến Đằng.
Những tin nhắn mà anh ta gửi cho cô, khiến ý định tha thứ cho Dương Đổng Triệt của Ỷ Thanh Lan, bắt đầu có sự lung lay.
Tính ra thì ngoại hình của cô cũng không đến nỗi nào.
Hình như Ỷ Thanh Lan đang tự đánh giá thấp bản thân.
Cho rằng cô không thể tìm được một người đàn ông nào, tốt với mình hơn Dương Đổng Triệt.
Cho nên, sau bao nhiêu tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô.
Ỷ Thanh Lan vẫn có ý nghĩ tha thứ cho Dương Đổng Triệt.
Nhưng mà... nói đi cũng phải nói lại.
Dù sao đứa bé trong bụng cô cũng là con của hắn.
Trên đời này liệu thật sự có một người đàn ông nào, yêu thương con riêng của vợ, như con ruột của mình hay không?
Ỷ Thanh Lan không thể đem tương lai của con trai mình ra đặt cược được.
Và quan trọng hơn hết, cô thật sự vẫn còn yêu Dương Đổng Triệt.
Rốt cuộc thì Ỷ Thanh Lan phải làm sao mới tốt đây?
Xe của Dương Đổng Triệt dừng lại trước một cửa hàng, chuyên về thương hiệu nhẫn cưới Darry Ring.
Hắn thấy cô nãy giờ có vẻ đăm chiêu, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Bèn chủ động lên tiếng hỏi, cũng như là kéo Ỷ Thanh Lan ra khỏi suy nghĩ của riêng mình.
- Thanh Lan, em đang nghĩ gì vậy?
Giọng nói của Dương Đổng Triệt bất ngờ vang lên khiến cô giật mình.
Ỷ Thanh Lan lại vội vàng ngụy biện.
- À, không có gì.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài, muốn xem thử điểm dừng chân của bọn họ, và khá ngạc nhiên khi biết Dương Đổng Triệt, đưa mình đến một tiệm nhẫn cưới khá lớn.
Ỷ Thanh Lan quay lại hỏi hắn.
- Sao anh lại đưa tôi đến đây?