Dứt lời, anh ta cũng không có ý định tiếp tục tranh cãi với Dương Đổng Triệt, liền lập tức cúp máy.
Phó Kiến Đằng cẩn thận tắt nguồn điện thoại, rồi mới đút nó vào trong túi quần.
Sau đó, lại vươn tay ôm Ỷ Thanh Lan lên, nhanh chân bước ra ngoài.
Cô sợ anh ta bất cẩn sẽ làm rơi mình xuống đấy, nên chỉ đành miễn cưỡng vòng hai tay, ôm lấy cổ của Phó Kiến Đằng.
Bây giờ, Ỷ Thanh Lan là một xác hai mạng.
Cô muốn con trai của mình thuận lợi chào đời.
Cho nên, Ỷ Thanh Lan tuyệt đối không thể chết.
- Kiến Đằng, anh để tôi trở về đi. Anh bắt giữ tôi thế này, Đổng Triệt chắc chắn sẽ không để yên.
- Nếu để Cảnh sát đến đây, tôi e là không chỉ sự nghiệp của anh bị tiêu tan, mà bản thân anh cũng phải vướng vào vòng lao lý.
Cô bây giờ đã thôi không còn khóc nữa.
Ỷ Thanh Lan biết, cho dù bản thân có ở trước mặt Phó Kiến Đằng rơi thêm bao nhiêu giọt nước mắt nữa.
Thì anh ta cũng sẽ không động lòng mà buông tha cho cô.
Cho nên, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng khuyên nhủ anh ta.
Bước chân Phó Kiến Đằng dừng lại trong sân trước biệt thự.
Anh ta vẫn dành cho Ỷ Thanh Lan một nụ cười, nhưng nụ cười lần này lại chứa đựng sự lạnh lẽo.
- Đợi Cảnh sát tìm được đến đây, thì tôi và em cũng đã cao chạy, xa bay rồi.
Mấy lời nói như muốn trêu ngươi Dương Đổng Triệt, mà vừa rồi Phó Kiến Đằng nói qua điện thoại, thật khiến cho hắn vô cùng căm giận.
Hắn còn muốn phân bua với anh ta, nhưng Phó Kiến Đằng lại cúp máy ngang.
Dương Đổng Triệt mặc dù một lần nữa, đã nghe thấy tiếng chuông thông báo cuộc gọi kết thúc, nhưng vẫn cố lớn tiếng hét vào trong điện thoại.
- Phó Kiến Đằng... alo...!
Chiếc điện thoại đã thật sự quay về trạng thái im lặng, ngay cả mấy tiếng “tút” cũng không còn nữa.
Dương Đổng Triệt khó chịu nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt ngấm, lại nhấn số gọi cho Phó Kiến Đằng lần nữa, nhưng lúc này thì thuê bao đã không còn liên lạc được.
Hắn giận dữ bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, gương mặt đẹp trai trong phút chốc lại nổi đầy gân xanh.
Dương Đổng Triệt rất muốn kêu Vệ sĩ đứng canh ở ngoài biệt thự của Phó Kiến Đằng, xông vào đập chết anh ta ngay lập tức.
Nhưng lại sợ bọn họ không biết cách ứng phó, Phó Kiến Đằng sẽ làm tổn hại đến Ỷ Thanh Lan.
Vả lại, Phó Kiến Đằng cũng không phải không có Vệ sĩ bảo vệ.
Chỉ với hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt, sợ không đấu lại được anh ta.
Hắn lại nói với Vương Duy ngồi ở vị trí ghế phụ trong xe.
- Cậu điều động thêm người đến đây cho tôi.
Phó Kiến Đằng để Vệ sĩ mở cửa xe hơi, rồi đặt Ỷ Thanh Lan ngồi vào vị trí ghế sau.
Nghĩ đến chuyện phải có giấy tờ tuỳ thân mới có thể xuất cảnh.
Anh ta cẩn thận dặn dò người của mình, rồi mới ngồi vào trong xe bên cạnh cô.
- Lên trên phòng thờ lấy túi xách của Thanh Lan xuống đây cho tôi.
Đợi Vệ sĩ theo lệnh cầm túi xách của Ỷ Thanh Lan xuống, giao lại cho Phó Kiến Đằng.
Anh ta cũng rất tỉ mỉ, cẩn thận.
Sợ Dương Đổng Triệt sẽ đuổi đến, nên lại tiếp tục ra lệnh cho Vệ sĩ.
- Tất cả các cậu đi theo bảo vệ tôi.
Người Vệ sĩ kia cung kính cúi đầu, rồi huy động hết đám Vệ sĩ trong biệt thự, lấy xe để chuẩn bị đi theo Phó Kiến Đằng.
Thấy anh ta một hai khăng khăng muốn đưa mình rời khỏi đây.
Ỷ Thanh Lan biết cho dù bây giờ cô có nói thêm bất cứ điều gì, thì Phó Kiến Đằng cũng sẽ không nghe lời cô mà quay đầu.
Cho nên, cô chỉ đành im lặng ngồi yên trong xe.
Cũng không biết Dương Đổng Triệt có chịu đến cứu cô không.
Chắc hắn sẽ không vì chuyện sáng nay ở Tập đoàn, mà bỏ mặc cô chứ?
Đám Vệ sĩ này của Phó Kiến Đằng tay chân cũng rất nhanh nhẹn.
Chẳng bao lâu thì đã đồng loạt, ngồi vào trong gần chục chiếc xe hơi.
Cẩn thận hộ tống cho Thiếu gia nhà mình, cùng Ỷ Thanh Lan rời khỏi biệt thự.
Nhìn thấy hàng loạt chiếc xe ô tô lăn bánh ra khỏi biệt thự.
Hai tên Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt, bấy giờ vẫn đang ngồi trong chiếc xe đậu ở bên đường.
Đoán biết chắc chắn trong mấy chiếc xe kia có Phó Kiến Đằng.
Nếu không, tại sao lại được bảo vệ nghiêm ngặt như thế kia?
Chỉ là... không biết trong xe có Ỷ Thanh Lan hay không mà thôi.
Thấy mấy chiếc xe kia đi về phía mình, Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt vội vàng cúi thấp đầu xuống.
Vì sợ đám người kia sẽ nhìn thấy bọn họ.
Một tên Vệ sĩ cũng mau chóng báo cáo tình hình cho Dương Đổng Triệt.
- Thiếu gia, hình như Phó Kiến Đằng rời khỏi biệt thự rồi! Chỉ là... không biết Thiếu Phu nhân có đi cùng hắn ta không nữa.
Vừa rồi, Phó Kiến Đằng xảy ra tranh cãi với Ỷ Thanh Lan.
Lại biết được Dương Đổng Triệt đã biết chuyện cô ở chỗ anh ta.
Bây giờ, hắn đoán có lẽ Phó Kiến Đằng, sợ hắn sẽ sớm tìm đến nhà của anh ta, nên đã lập tức bỏ đi rồi.
Mà như thế thì không có lý nào, Phó Kiến Đằng lại không đem Ỷ Thanh Lan theo cùng.
Nghĩ vậy, Dương Đổng Triệt vội vàng nói với Vệ sĩ của mình.
- Các cậu mau bám theo Phó Kiến Đằng cho tôi. Mà hắn ta đi về hướng nào?
Người Vệ sĩ đang nghe điện thoại của hắn tên là Nhất, nhanh chóng bảo tên còn lại lái xe đuổi theo xe của Phó Kiến Đằng.
Còn bản thân thì tiếp tục trả lời Dương Đổng Triệt.
- Thưa Thiếu gia, hắn ta cùng Vệ sĩ đang đi về hướng về nội thành. Không biết một lát Phó Kiến Đằng, có rẽ đi hướng khác hay không thì chưa biết.
- Nhưng mà... hắn ta đem theo khá nhiều Vệ sĩ. Có lẽ là đem Thiếu Phu nhân cùng đi.
Nghe Nhất nói, Dương Đổng Triệt cũng đồng tình với lập luận của cậu ta.
Mẹ kiếp!
Hắn chửi thề trong lòng một câu.
Không biết tên Phó Kiến Đằng này, muốn đưa Thanh Lan của hắn đi đâu nữa.
Lần nữa nhìn tuyến đường phía trước.
Dương Đổng Triệt biết xe của mình sắp chạy đến một ngã rẽ.
Mà nếu như xe của Phó Kiến Đằng đang chạy về hướng ngược chiều với hắn, thì bắt buộc phải đi qua ngã ba ngày.
Một là anh ta sẽ đi vào trong thành phố, còn không thì chỉ có thể là Phó Kiến Đằng, sẽ rẽ vào con đường đi đến giáp biên giới, để xuất cảnh bằng đường biển.
Nếu như Dương Đổng Triệt đến đó trước, chắc chắn sẽ chặn được Phó Kiến Đằng.
Hắn trầm ngâm trong xe, thôi đối thoại với Nhất, cầm điện thoại gọi báo Cảnh sát.
- Alo, tôi là Dương Đổng Triệt - Chủ tịch Tập đoàn Xuân Loan. Tôi muốn báo án, có người bắt cọc vợ tôi.
- Hắn là nam Diễn viên nổi tiếng - Phó Kiến Đằng. Hiện tại, hắn đang ở ngoại ô phía Nam thành phố.