La Vy Vy thấp thỏm không yên. Cô cùng ông nội Phàm và một đám người "hắc y nhân" đang cúi người kia, đi vào cửa lớn ở trong sân.
Vào đến cửa, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da, đeo kính mắt có gọng kim loại mảnh đi ra tiếp đón. Ông ấy đón lấy làn rau quả trong tay ông nội Phàm, vội vàng nói: "Aiyo, cố chủ tịch! Ông cũng quay về rồi! "
Ông nội Phàm căng cứng mặt lại, hai tay đặt ở sau lưng, rất có cảm giác của một lãnh đạo xí nghiệp. So với dáng vẻ khi gặp La Vy Vy ở trước cửa dường như khác nhau một trời một vực.
"Cậu tới đây làm gì? " Ông nội Phàm rất không kiên nhẫn nói: "Tôi còn có một vị khách nhỏ ở đây, cậu có chuyện gì thì nói ngắn gọn thôi. "
Cuối cùng La Vy Vy cũng biết vừa rồi ở ngoài cửa, tại sao ông nội Phàm lại nói ở nhà ông ấy ăn cơm là giúp ông ấy một chuyện rồi. Thì ra là lấy cô làm bia đỡ đạn.
Có điều bia đỡ đạn này cô làm không tốt rồi.
Nghĩ tới việc La Vy Vy cô đã sống mười mấy năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác được nhiều người khom lưng đến như vậy nha! Cô vẫn cứ nghĩ đến khi mình chết rồi mới có nhiều người khom lưng với mình, không nghĩ tới ngày này lại đến sớm như vậy.
"Cố chủ tịch, ông đang làm gì vậy!! "
Đối với thái độ không kiên nhẫn rõ ràng của ông nội Phạm, người đàn ông trung niên không nổi nóng dù chỉ một chút. Trái lại, ông ấy còn cười híp mắt với La Vy Vy, chào hỏi: "Xin chào cô bé, kẻ hèn này là Phương Hải Phàm, đây là danh thiếp của bác. "
La Vy Vy vội vàng lau tay, nhận lấy danh thiếp mà đối phương truyền qua.
Còn chưa kịp nhìn qua một cái thì ông nội Phàm đã kéo cô lại, nói: "Vy Vy à, con biết phòng bếp ở đâu không? "
La Vy Vy gật đầu.
Ông nội Phàm cầm lấy làn rau từ trong tay Phương Hải Phàm, đặt vào tay cô, ôn tồn nói: "Con đi rửa rau trước đi, ông lập tức vào ngay đây. "
Đây là muốn đuổi cô đi sao?
"Vâng ạ. " La Vy Vy nhận lấy làn rau. Cô còn muốn nghe bọn họ nói gì, nhưng hai người ai cũng không nói một câu, cô chỉ đành từ bỏ, xách làn rau đi vào trong căn phòng nhỏ.
Trong căn phòng nhỏ rất yên tĩnh, La Vy Vy nghiêm túc quan sát phòng khách một vòng. Cô phát hiện ra, nơi này mặc dù được trang hoàng rất đơn giản nhưng thật ra lại rất không bình thường. Nếu dùng một từ để miêu tả thì chính là "xa xỉ ngầm".
Cô lại khẳng định lại một lần nữa, nhà họ Phàm quả nhiên rất có tiền....
Thật nghĩ không ra, trong nhà của tên tiểu tử Phàm Nhất Hàng này có tiền như vậy, tại sao cậu ta vẫn trưng cái bản mặt như mướp đắng cả ngày. Kiểu như cả thế giới này đều nợ cậu ta một trăm tám mươi vạn vậy.
La Vy Vy nghĩ tới vừa rồi Phương Hải Phàm kia đưa cho cô tấm danh thiếp, cô mò từ trong túi quần ra: "Trợ lí hành chính cấp cao tập đoàn Bất Phàm."
……
"Cố chủ tịch, ngài cũng đừng khiến tôi khó xử nữa, ngài cùng tôi quay về đi mà! Với tình hình hiện nay, ngài nên quay về công ti chủ trì đại cuộc mới phải, sao lại có thể ở đây với đống rau quả này được chứ?! " Phương Hải Phàm không hiểu.
"Đừng gọi tôi là cố chu tịch nữa, tôi cũng đã về hưu mười năm rồi, gọi tôi là lão Phàm là được. " Ông nội Phàm nói. Ông kéo ống quần xuống, trực tiếp ngồi lên bậc thềm của căn phòng nhỏ.
Ông đang mặc một bộ đồ lao động, căn bản là không sợ bẩn.
"Tôi nào dám.... " Phương Hải Phàm khom lưng nói. Ông ấy dừng lại một lát, không còn cách nói khác, ông chỉ có thể kéo ống quần âu, ngồi xuống bên cạnh ông nội Phàm.
Ông ấy đổi cách xưng hô: "Lão Phàm à, bây giờ tình hình trong tập đoàn thật sự rất loạn. Khi chủ tịch mới về hưu, bọn họ vẫn còn chung sống rất hòa thuận, cùng nhau tiến lại. Nhưng sau đó ông cũng biết rồi đấy! Bây giờ tất cả cổ đông đều chăm chăm vào vị trí chủ tịch kia! Ngài phải quay về để chèn ép bọn họ lại, một mình Sài tổng thật sự không thể đối phó được với đám lang sói hổ báo kia đâu! "
Ông nội Phàm liếc nhìn ông ta một cái, nhìn thấy sự lo âu trên khuôn mặt Phương Hải Phàm, cuối cùng ông cũng hỏi với giọng điệu hòa hoãn: "Cậu ta để cậu tới tìm tôi? "
"Làm gì có... Sài tổng không nói gì cả, nhưng tôi là trợ lý của cậu ấy, so với bất kỳ một ai, tôi đều hiểu rõ cậu ấy gặp khó khăn nhiều như thế nào. Tôi chỉ là muốn phụ giúp cậu ấy một chút, vì vậy tôi mới qua đây nói với ông một tiếng. Tôi thật sự không muốn tập đoàn Bất Phàm rơi vào trong tay những kẻ kia, ngài xem... "
"Tôi tin cậu ấy. "
Phương Hải Phàm không nói gì.
Ông nội Phàm nhìn về phía trước, híp mắt lại, tiếp tục nói: "Khi tôi nhận nuôi cậu ấy, tôi đã cảm thấy thằng nhóc này với những đứa trẻ khác trong viện mồ côi không giống nhau rồi. Nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, khi bố của Nhất Phàm vừa mới nhậm chức, tôi vẫn còn lo lắng nó sẽ có gì đó không vừa ý, nên tôi vẫn luôn để người theo dõi cậu ấy. Nhưng tôi không ngờ rằng cậu ấy không những không tranh giành với bố Nhất Hàng mà lại còn giúp bố Nhất Hàng nữa...sau đó cậu ấy lại chuyển sang nghiên cứu. Kết quả bố Nhất Hàng đi rồi, cậu ấy lại quay về gánh vác.... Tôi nợ cậu ấy rất nhiều, vậy nên nếu như cậu ấy làm sụp đổ công ty, thì tôi cũng không trách cậu ấy. "
"Lão Phàm à... " Phương Hải Phàm khịt mũi, viền mắt hơi đỏ lên: "Sài tổng mà nghe được những lời này, cậu ấy nhất định sẽ rất vui. Rất nhiều người không tin cậu ấy, sau lưng đều nói cậu ấy là lòng lang dạ thú. Nhưng tôi biết, cậu ấy đối với ngai, đối với chủ tịch, đối với nhà này đều là thật lòng! "
"Tôi biết. " Ông nội Phàm gật đầu, vỗ vỗ vai Phương Hải Phàm, sau đó đứng dậy: "Anh nói với cậu ấy, cứ yên tâm, mạnh dạn mà làm việc. Nếu không thể quản lý được nữa, cục diện lại rối rắm lên thì chỉ cần Phàm Tằng Minh tôi còn chưa chết, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cậu ấy. "
Phương Hải Phàm khịt mũi, cùng ông đứng dậy.
"Lão Phàm, có câu này của ông thì tôi yên tâm rồi! Vậy tôi đi đây... "
"Ông định đi đâu? " Phàm Tằng Minh liếc mắt nhìn ông ấy: "Chê cơm của lão già này nấu không ngon sao? "
Phương Hải Phàm: "Đương nhiên là không rồi! Vậy tôi không khách sáo nữa! À, sao tôi không nhìn thấy tiểu thiếu gia vậy? "
"Đủ lông đủ cánh liền bỏ nhà đi rồi! " Ông nội Phàm bỏ lại câu này rồi đi vào trong nhà.
"Sao lại bỏ nhà đi... " Phương Hải Phàm vừa đặt chân vào phòng khách liền ngửi thấy một mùi hương từ trong phòng bếp bay ra.
Ông và ông nội Phàm nhìn nhau, rất hiểu ý mà cùng ngau đi vào phòng bếp.
……
"La la la la.... " La Vy Vy khẽ ngâm nga giai điệu mà bản thân cô cũng không biết là bài gì. Cô cho rau vào chảo, thuần thục đảo rau, lại rắc thêm một ít hạt nêm, sau đó quay người chuẩn bị lấy đĩa để gắp rau từ trong chảo ra.
Và khi quay người lại, cô liền sững người.
"Vy Vy à, đây là rau con xào sao? "
Ông nội Phàm cười híp mắt lại, xoa xoa tay. Phương Hải Phàm ở bên cạnh đẩy mắt kính, vẫy tay về phía cô: "Tôi cũng vừa mới rửa tay rồi nhé cô bé! "
La Vy Vy vẫn không nói gì như cũ, trông thấy hai người phía sau, cô có chút không biết nên làm gì.
Phàm Tằng Minh và Phương Hải Phàm cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Hai người thuận theo tầm mắt của La Vy Vy, quay đầu nhìn về phía sau.
"Sao cậu lại ở đây? " Trong giọng nói lạnh nhạt có chút ngạc nhiên ngỡ ngàng.
Phương Hải Phàm phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước. Ông ấy vui vẻ chào hỏi cậu: "Tiểu thiếu gia, tôi là... "
"Câu này phải là ông hỏi cháu mới đúng! " Phàm Tằng Minh cắt đứt lời của Phương Hải Phàm, lạnh lùng nhìn Phàm Nhất Hàng: "Sao con lại ở đây hả? Đã đi rồi thì đừng quay về nữa! Cái nhà này còn không thể có con được hay sao? "
Thật ra ông nội Phàm rất cưng chiều cháu trai mình, không thì ông cũng không hợp tác với Tống Lạc Viễn. Nhưng ông sẽ không cưng chiều đến nỗi muốn đi thì đi muốn về thì về, ông tuyệt đối không cho phép Phàm Nhất Hàng học thói xấu!
Thế nhưng bây giờ, Phàm Nhất Hàng lại có thể hẹn người ta đánh nhau! Cái này còn được nữa sao?
Phàm Nhất Hàng vừa định mở miệng thì La Vy Vy đột nhiên thét lên một tiếng. Cô va vào cái tủ, bát đũa xoong nồi trên tủ đều đồng loạt rơi hết xuống đất.
*Về tên của ông nội Phàm mình cũng đang có chút thắc mắc, không biết có phải do tác giả nhớ nhầm hay không nữa.
Hết chương 61