Nhìn vệt nắng cô độc kia, nhìn cái bóng chết tiệt kia rất lâu, La Vy Vy chợt thấp giọng cười một tiếng.
Nguyễn Ngọc Quyên nói không sai. Trong xương cốt cô vẫn chảy một nửa dòng máu của người bố kia, vậy nên cô mới như vậy. Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không giải thích, làm một tên điên trong mắt Nguyễn Ngọc Quyên.
Có chất lỏng ấm nóng từ hai má rơi xuống, khi từng giọt rơi xuống đầu ngón chân liền hóa thành một vùng lạnh lẽo.
La Vy Vy sờ má, sau đó ra sức lau sạch nước mắt.
Cô là một người điên, người điên mới không biết rơi nước mắt.
La Vy Vy gạt đi nỗi buồn tiêu cực của bản thân, lại thay quần áo một cách bình thường, đi đến nhà vệ sinh ở ngoài phòng, đánh răng rửa mặt một cách bình thường. Sau đó mang theo sắc mặt như cũ đi đến phòng bếp, lấy một bát cháo, ngồi ăn đối diện với Tần Thiên Thiên.
Trên khuôn mặt của hai người con gái ngồi ở vị trí đối diện đều có dấu năm ngón tay. La Vy Vy nghĩ, thật ra cô cảm thấy cái này có chút nực cười.
Có một khoảng thời gian cô thật sự rất hâm mộ sức chịu đựng của Tần Thiên Thiên. Nếu cô có thể nhẫn nhịn như Tần Thiên Thiên, có thể che giấu cảm xúc thì một loạt sự việc của ngày hôm nay đã không xảy ra rồi.
Nhưng cô lại là La Vy Vy, là La Vy Vy thì không biết "nhẫn nhịn".
Nếu có thêm một lần nữa, cô vẫn sẽ đánh Tần Thiên Thiên.
Nếu có thêm một trăm lần nữa, cô vẫn sẽ đánh cô ta!
Tần Lạc Viễn từ trong phòng ngủ đi ra, trong tay cầm điện thoại. Ông nhìn thoáng qua hai người con gái ở trên bàn, mở miệng nói: "Hôm nay hai người các con trước tiên không cần đến nhà họ Phàm nữa. "
Tần Thiên Thiên ngẩng đầu lên, mang theo giọng nói nghẹn ngào: "Bố, con xin lỗi... Đều là lỗi của con."
"Khoảng phải là do các con. " Tần Lạc Viễn cầm điện thoại nhét lại vào túi áo: "Là thằng bé nhà họ Phàm, không thấy cậu ấy đâu nữa rồi. "
Động tác thổi cháo của La Vy Vy dừng lại, sau đó cô lại giống như không nghe thấy chuyện gì, tiếp tục thổi cháo ở trong thìa.
Tần Lạc Viễn nhìn thoáng qua La Vy Vy, nói: "Lát nữa bố và mẹ con ra ngoài có chút việc. Buổi trưa hai đứa tự gọi đồ ăn bên ngoài. Vy Vy, con vào phòng với chú một chút. "
Nguyễn Ngọc Quyên đang ở trong phòng ngủ của bọn họ. Khi La Vy Vy và Tần Lạc Viễn đi vào, bà cũng từ trên ghế đứng dậy, rời đi, dường như là không muốn nhìn thấy La Vy Vy.
La Vy Vy cũng không để tâm đến thái độ của Nguyễn Ngọc Quyên, mí mắt cũng không buồn ngước lên. Mặt cô vô cảm, hỏi ý kiến Tần Lạc Viễn: "Chú Tần, có chuyện gì sao? "
Tần Lạc Viễn vỗ vào chỗ mép giường: "Cháu ngồi đi. "
La Vy Vy không động đậy, Tần Lạc Viễn ho khan một tiếng, trực tiếp nói: "Sự việc của Thiên Thiên chú đã hiểu rõ rồi. Người trẻ tuổi các cháu rất dễ bị kích động, chú có thể hiểu được, sau này đừng như thế nữa. "
La Vy Vy không phát ra tiếng động nào. Nhưng Tần Lạc Viễn vẫn luôn là người nói ra lời nào thì bắt buộc đối phương phải trả lời. La Vy Vy không nói gì, ông ta cũng không hé một lời, chỉ là nhìn chằm chằm La Vy Vy, đợi chờ điều gì đó.
Bị sự trầm mặc kéo dài của Tần Lạc Viễn tấn công, vì để nhanh chóng chấm dứt cuộc đối thoại nhàm chán đến cực điểm này, La Vy Vy chỉ có thể hạ mình xuống.
Lúc này Tần Lạc Viễn mới tiếp tục nói: "Sau này các con phải chung sống hòa thuận. Hai con là chị em, phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau mới phải. "
La Vy Vy lại máy móc gật đầu lần nữa.
Tần Lạc Viễn rất hài lòng "ừm" một tiếng, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: "Liên quan đếm chuyện không thấy bạn học Phàm đâu, cháu có biết việc gì khác nữa không? "
La Vy Vy kinh ngạc nhìn ông ta, hỏi ngược lại: "Cháu làm sao mà biết được chuyện của cậu ta chứ? "
"Vậy tối qua cháu... " Tần Lạc Viễn nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, giống như là sợ bị Nguyễn Ngọc Quyên nghe được, ông ta hạ thấp giọng nói: "Không phải tối hôm qua cháu cùng với cậu ấy ra ngoài sao? Cậu ấy không nói gì với cháu à? Liên quan đến việc bỏ nhà đi chẳng hạn, một chút cũng không nói sao?"
La Vy Vy lắc đầu.
Nhớ lại sự việc tối qua, cô lại được một trận to đầu, một chút cũng không muốn nhớ đến. Cô đành phải nghiêm túc nói: "Cháu thật sự không biết cậu ta đã bỏ nhà đi. "
Bây giờ cô đã hối hận rồi. Hối hận vì không chịu nhảy qua cửa sổ mà lại đi lấy Phàm Nhất Hàng ra làm lá chắn.
Mặc dù tối qua cô quả thực đã chạm vào Phàm Nhất Hàng.
"Được rồi. " Tần Lạc Viễn thở dài một hơi: "Cháu ở nhà làm bài tập cho tốt đi. Nếu làm xong rồi, có thời gian rảnh thì cháu cũng có thể giúp ông Phàm liên hệ với cậu ấy một chút. Nếu có thông tin gì nhớ nói cho chú trước nhé. "
Đây là Tần Lạc Viễn muốn ở trước mặt ông Phàm lập công mà. Trong lòng La Vy Vy đã hiểu rõ điều này rồi.
Cô "ừm " một tiếng. Tần Lạc Viễn lại than phiền với cô về việc bây giờ công việc khó khăn biết bao nhiêu, vì cái nhà này, cô nhất định phải phối hợp tốt với ông ta, xây dựng mối quan hệ tốt với Phàm Nhất Hàng. Nói đến đây, ước chừng khoảng mười phút, Nguyễn Ngọc Quyên trực tiếp đi vào thúc giục, Tần Lạc Viễn mới buông tha cho cô.
"Chú với mẹ con đi tham dự tiệc cưới, đến tối mới có thể quay về, các con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, có chuyện gì thì gọi điện thoại." Tần Lạc Viễn nói. Ông ta rất hào phóng đưa cho mỗi người bọn họ hai trăm, rồi cùng Nguyễn Ngọc Quyên đi ra cửa.
Tần Thiên Thiên ăn cơm rất chậm. Nếu dùng cách nói của Nguyễn Ngọc Quyên thì chính là "Thiên Thiên ngay cả ăn cơm cũng thục nữ nữa, con xem lại mình đi, ăn cơm y như quỷ đói".
Khi con quỷ đói La Vy Vy húp xong bát cháo thứ hai, Tần Thiên Thiên mới húp xong miếng cuối cùng của một nửa bát cháo đầu tiên.
La Vy Vy ngồi trên ghế, một chân cong lại, chân sau để lên trên mặt ghế đối diện.
Cô cầm đôi đũa, ném lên trên mặt bàn, lưng dựa vào phía sau. Cô nhìn về phía Tần Thiên Thiên, lật ngửa bài: "Trong nhà không còn ai nữa rồi, chúng ta có thể thoải mái nói chuyện được chưa hả em gái ngoan?"
Tần Thiên Thiên nắm chặt thìa, nhìn cô cảnh giác, cổ họng động đậy một chút, hỏi: "Cô muốn làm gì? "
"Tôi muốn làm gì? " La Vy Vy thu chân đang để trên mặt ghế đối diện về. Cô nghiêng người về phía trước, híp mắt lại, nói: "Dường như câu nói nên phải là tôi hỏi mới phải? Tần Thiên Thiên, rốt cuộc là cô muốn làm gì? Nếu là những việc nhỏ cô làm trước đây thì tôi không nói làm gì, nhưng sáng nay việc cô làm là có ý gì? "
Tần Thiên Thiên trút bỏ biểu cảm vâth người đều không sợ xuống, lạnh mặt nhìn La Vy Vy.
Cô ta hất cằm, nói: "Cô đã hỏi rồi thì tôi cũng nói thẳng với cô luôn. "
La Vy Vy gật đầu, bày ra dáng vẻ nguyện cúi đầu nghe mọi chuyện.
Tần Thiên Thiên hít sâu một hơi: "Có thể cô không biết, từ lần đầu tiên mẹ cô đưa con của chồng trước, cũng tức là cô đến nhà tôi làm khách, tôi đã không thích cô rồi. Tôi không thích tính cách của cô, không thích cách cô nói chuyện, không thích... "
"Tôi biết. " La Vy Vy cắt đứt lời cô ta, môi dưới vẽ ra nụ cười lạnh: "Tôi biết, lần đầu tiên gặp mặt, cô đã không thích tôi rồi. Nếu như cô thích tôi, thì làm sao có thể nhổ nước bọt vào cốc của tôi được chứ?"
Sắc mặt Tần Thiên biến hóa không ngừng: "Sao cô... "
"Làm sao mà tôi biết được đúng không? " La Vy Vy đứng dậy, hai tay đặt lên trên bàn, lạnh giọng: "Họ Tần kia, tôi nói cho cô biết! Những chuyện buồn nôn mà cô âm thầm làm kia, tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết! "
Tần Thiên Thiên nhíu mày, sắc mặt đã đã trở nên khó coi vô cùng.
La Vy Vy tiếp tục nói: "Cô không tò mò rằng tại sao tôi lại biết từ lúc bắt đầu cô đã không vừa mắt với tôi rồi hay sao? Cô luôn cho rằng chỉ mình cô biết nhẫn nhịn thôi hả? Vậy để hôm nay tôi nói cho cô biết! Là tôi, tôi vẫn luôn nhịn cô! Nhưng tôi thề, sáng nay là lần cuối cùng tôi nhẫn nhịn, nếu cô lại gây chuyện với tôi lần nữa, đừng trách La Vy Vy tôi nói ra hết mọi chuyện dơ bẩn mà cô đã làm, com mẹ nó nữa! "
Sắc mặt Tần Thiên Thiên tái nhợt, toàn thân dường như bị rút hết sức lực.
Cô ta vẫn luôn ý La Vy Vy không thích cô ta, chỉ là bởi vì bất kể là bố ruột hay là mẹ kế đều thích cô ta hơn. Nhưng cô ta không ngờ tới, thì ra những chuyện đó, La Vy Vy đều biết hết rồi.
Hết chương 56
Lảm nhảm: Tuần sau mình bắt đầu tiếp tục công việc làm bên nhóm truyện của mình, cộng thêm việc chuẩn bị thi học kỳ, vậy nên tốc độ ra truyện sẽ chậm hơn rùa bò, mong mọi người thông cảm!