Chương 48: Không phải việc của cậu.
La Vy Vy ù ù cạc cạc, không biết phải làm sao, nhưng trạng thái này chỉ duy trì có mấy giây thôi. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Phàm Nhất Hàng ở phía sau kéo cổ áo cô như đang xách một con gà con vậy. Cô hầm hừ một tiếng: "Không phải chuyện của cậu, cậu buông tay ra! "
Phàm Nhất Hàng giống như là không nghe thấy lời của cô. Cậu không những không buông ra mà ngược lại còn nắm chặt hơn một chút, thậm chí còn cố ý kéo cô về phía sau.
La Vy Vy không hiểu gì mà nhìn gáy của Phàm Nhất Hàng, trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Tống Ninh Viễn nói Lâm Kỳ Hân là thanh mai trúc mã của cậu ta, nếu vậy thì cậu ta phải đứng về phía đối diện mới đứng chứ? Sao lại chắn trước mặt cô thế này làm gì....
Lâm Kỳ Hân ở phía đối diện thấy cậu đột nhiên xuất hiện, nhưng Phàm Nhất Hàng rõ ràng lại đang đứng bên cạnh La Vy Vy. Cô ta thở gấp, cấu vào từng tấc thịt trên vai mình.
Phàm Nhất Hàng phải đứng về phía cô ta mới đúng!
Lâm Kỳ Hân chỉ về phía sau La Vy Vy, nói với Phàm Nhất Hàng: "Anh Nhất Hàng! Anh đừng bị La Vy Vy lừa! Là cô ta kiếm chuyện trước, cũng là cô ta động tay trước. Lúc em vừa đến chỗ này đã tận mắt trông thấy cô ta đánh một quyền vào anh của em, anh nhìn mặt anh ấy đi! "
Lâm Kỳ Hân nói xong, kéo tay áo của anh cơ bắp qua, tỏ ý để Phàm Nhất Hàng nhìn khuôn mặt anh ta.
"Không phải như vậy đâu! " Tống Ninh Viễn thấy La Vy Vy không nói gì, liền vội vàng giúp La Vy Vy giải thích: "Là bọn họ cướp chỗ ngồi của chúng tôi, vì thế chúng tôi mới tranh cãi. Lão đại đến để giúp chúng tôi thôi! Cũng là người đàn ông kia động tay với tôi trước, lão đại mới động tay lại thôi! "
Nghe lời này, Phàm Nhất Hàng ngước đôi mắt đen như mực nhìn về phía Lâm Kỳ Hân và anh của cô ta, lông mày cũng nhăn lại.
Khi còn nhỏ quả thực là cậu đã ở chỗ này mấy năm. Bởi vì khi đó bố mẹ đều đang dốc toàn lực vào tập đoàn Bất Phàm nên không có thời gian để quan tâm đến cậu.
Cậu còn nhớ lúc nhỏ, người anh này của Lâm Kỳ Hân là hỗn thế ma vương, dựa vào dáng dấp to cao của mình mà bắt nạt những bạn nhỏ khác. Không nghĩ tới tính xấu này đến bây giờ vẫn không hề thay đổi.
"Vậy nên anh của cô ngay cả một nữ sinh cũng đánh không lại, đành phải gọi cả một đám người tới đánh cô ấy? "
Khi nói những lời này, Phàm Nhất Hàng vẫn duy trì vẻ mặt như tảng băng ngàn năm không đổi ấy. Thậm chí cậu còn không thèm nhìn anh của Lâm Kỳ Hân lấy một cái, nhưng lại thể hiện rõ thái độ khinh thường.
Cậu cực kỳ coi thường loại đàn ông lại có thể đi động tay với con gái.
"Không phải như vậy đâu, cậu ta nói bậy..."
Lâm Kỳ Hân vội vàng cãi lại. Đàn anh cơ bắp liền kéo cô ta qua một bên, rồi tiến lên phía trước, giọng điệu thập phần không tốt đẹp gì, nói với Phàm Nhất Hàng: "Cậu chính là Phàm Nhất Hàng? Cũng chỉ là một con khỉ còm mà thôi, Hân Hân, sao em lại có thể hâm mộ cậu ta được cơ chứ? "
Thật ra vóc dáng của Phàm Nhất Hàng rất cân đối, không thừa không thiếu một chút nào cả.
Nhưng đứng trước một người đàn ông cơ bắp như thế này, cậu liền trở thành "khỉ còm" trong miệng đối phương.
Bị gọi là "khỉ còm", sắc mặt Phàm Nhất Hàng cũng thay đổi một chút. Cuối cùng cậu cũng chịu nhìn người đàn ông cơ bắp một cái. Chỉ một ánh nhìn đã khiến người đàn ông phải nắm chặt nắm đấm lại.
Đó là một loại đe dọa ngầm, hoặc có thể nói là cảm giác bị đè ép đến mãnh liệt.
"Như vậy đi." Phàm Nhâtd Hàng nghiêng đầu về phía sau một chút, nói: "Ba phút. Trong ba phút này, chỉ cần anh có thể chạm vào tôi, vị trí ghế lô này liền trả lại cho mấy người. Ngược lại, nếu không chạm được vào tôi, vậy thì mấy người phải xin lỗi bọn họ. Sau đưa, cút. "
"Khẩu khí lớn quá nhỉ! " Người đàn ông cơ bắp giơ nắm tay ra trước ngực, làm thành hình nắm đấm, cười lạnh: "Đừng để bị tôi đánh đến nỗi gọi mẹ đấy nhá! "
Người đàn ông cơ bắp nói xong, giơ nắm đấm tay tấn công về phía Phàm Nhất Hàng.
Khi người đàn ông cơ bắp bước một bước đầu tiên, Phàm Nhất Hàng sớm đã tránh sang bên cạnh, thuận tiện đẩy La Vy Vy ở phía sau ra chỗ Tống Ninh Viễn.
"Đứng xa ra một chút! "
Cậu vừa nói, chân lại bước sang bên một bước, lại tránh được nắm đấm thứ hai của đối phương.
Ngay sau đó là nắm đấm thứ ba, thứ tư...
Bầu không khí trong khoảng thời gian ba phút này càng ngày càng căng thẳng.
Đương nhiên, sự căng thẳng này chỉ là đối với người đàn ông cơ bắp kia mà thôi.
"Chết tiệt... " Người đàn ông cơ bắp càng ngày càng luống cuống. Nhưng đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính, anh ta càng luống cuống lại càng không thể chạm vào Phàm Nhất Hàng được, càng không dễ phán đoán xem cậu sẽ ở nơi nào để mà tấn công.
Ngược lại, khi nhìn đến Phàm Nhất Hàng, sắc mặt cậu ngay cả một chút thay đổi cũng không có, hơi thở cũng không mang theo chút gấp gáp nào.
La Vy Vy quan sát hai người đang đấu với nhau, đưa tay bịt miệng, ngáp một cái.
Phàm Nhất Hàng là đang đùa với khỉ hay sao? Con khỉ này cũng quá ngốc rồi đấy!
La Vy Vy ngáp xong, hướng về phía Phàm Nhất Hàng, gọi: "Ê, bạn cùng bàn! "
Cô gọi một tiếng như vậy, Phàm Nhất Hàng liền quay đầu nhìn về phía cô.
La Vy Vy vốn cứ nghĩ là cậu sẽ không quan tâm đến mình, mà một lòng chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng cô lại không nghĩ tới, cậu lại quay thẳng nhìn về phía mình như thế.
Người đàn ông cơ bắp to con tìm được cơ hội. Anh ta nhấc chân đá vào bụng Phàm Nhất Hàng.
La Vy Vy trợn trừng mắt, nhắc nhở: "Cẩn thận... "
Lời vừa mới nói ra, mắt cá chân của người đàn ông cơ bắp đã bị Phàm Nhất Hàng nắm chặt ở trong tay, giống như con gà thần tài đứng bằng một chân vậy.
"Hết ba phút rồi." Cậu không một chút nóng vội nào quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông cơ bắp.
Người đàn ông cơ bắp trợn tròn mắt.
"Sao có thể... Cậu cũng không... "
Không hề nhìn anh ta, nhưng lại biết động tác của anh ta.... Tên gia hỏa này có còn là người nữa không?
Mặt Phàm Nhất Hàng không cảm xúc nhắc nhở: "Xin nhận lỗi, sau đó, cút. "
"Con mẹ nó... " Người đàn ông cơ bắp mở miệng chửi tục. Không đợi anh ta nói xong, Phàm Nhất Hàng đã giơ cao tay lên.
Cần phải biết rằng, tay cậu đang nắm mắt cá chân của đối phương.
Mắt cá chân của người đàn ông cơ bắp bị nhấc lên cao, anh ta đành phải cắn răng chịu đựng, nhảy bằng một chân về phía trước, gần như là lăn trên mặt đất. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta không gì có thể dữ tợn hơn.... Bị kéo đến nỗi trái trứng nhỏ cũng đau theo, điều này không phải điều mà con gái có thể hiểu rõ được. Cũng giống như con trai sẽ không có cách nào hiểu rõ được cơn đau đến tháng của phụ nữ vậy, luôn cảm thấy đó là điều rất chi là kỳ lạ.
Người đàn ông cơ bắp vừa kêu đau vừa cầu xin: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Xin lỗi, cậu mau buông tay ra đi... "
"Anh xin lỗi nhầm đối tượng rồi... Anh phải xin lỗi cô ấy kia kìa." Phàm Nhất Hàng lạnh lùng nói.
"Xin lôi, xin lỗi! " Người đàn ông cơ bắp nhìn về La Vy Vy ở phía bên kia, nước mắt vì cơn đau cũng đều muốn rớt ra luôn rồi.
Mọi người ở xung quanh cố nén phát ra tiếng cười.
Ghế lô ở Green Gull là kiểu mở một nửa. Cũng có nghĩa là, thật ra người khác ở trong quán net đều có thể nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra ở bên trong.
"Cái gì cũng không cần nữa... "
Lâm Kỳ Hân mất mặt, cô ta nhắm mắt lại, mấy giây sau mang theo cơn giận dữ trên toàn thân và sự lăng nhục xoay người rời đi.
Người đàn ông cơ bắp khóc lóc kể lể với La Vy Vy và đám người Tống Ninh Viễn. Đến khi anh ta xin lỗi xong, Phàm Nhất Hàng cuối cùng cũng buông tay ra.
Đoạt được tự do, người đàn ông cơ bắp liền mở miệng, hung dữ nói: "Mấy người các người nhớ cho lão tử! Mối thù ngày hôm nay, lão tử nhất định sẽ trả lại gấp đôi! "
"Rồi rồi rồi, tôi nhớ rồi! " La Vy Vy rất bỉ ổi mà cười nói lại.
Quán net cuối cùng cũng được trả lại sự yên bình, nhưng đám người Tống Ninh Viễn đã không còn tâm tình để chơi game nữa rồi.
"Xem da sau này các cậu phải đổi quán net rồi." La Vy Vy nhìn hoàn cảnh xung quanh, nói: "Quản lý quán net ở chỗ này cũng không quá tin cậy. "
"Lão đại, chúng tôi biết rồi. Vốn dĩ ở quán net này chúng tôi cũng không có thẻ thành viên. Bây giờ xem ra là nên ờ nhà chơi game rồi." Tống Ninh Viễn thở dài một hơi, rồi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Phàm Nhất Hàng.
Cậu ta nợ Phàm Nhất Hàng một câu cảm ơn.
Sau đó, Tống Ninh Viễn vừa định mở miệng thì Phàm Nhất Hàng đã quay người rời đi rồi.
Nói một cách chính xác thì là cậu ấy đi đến quầy hàng rồi.
Phàm Nhất Hàng định lên mạng ở quán net sao?
"Mấy người các cậu về nhà trước đi, đỡ phải bị mấy tên gia hỏa kia tìm đến nữa." La Vy Vy dặn dò hai câu. Cô nhìn về chỗ quầy hàng Phàm Nhất Hàng đang đứng, đi tới đó.
Học sinh giỏi cũng sẽ tới quán net chơi game sao?
Cô phải đi xem mới được!
Hết chương 48