Vì một nhóm nô lệ lao động mới đến cần phải được đưa ra đảo hoặc đến các nhà máy hải sản theo từng tốp nên số lượng quản lý không đủ, nhờ có móc nối giật dây của Khang Tín, Thẩm Lưu Phi đã trở thành một bảo kê giám sát nô lệ lao động.
Trước khi đi, Khang Tín chỉ nói với y hai chữ, bảo trọng.
Hai chữ này nặng tựa ngàn vàng, ngụ ý khuyên người chệch đường biết mà quay lại, Thẩm Lưu Phi hoàn toàn đã dự đoán được gian khổ và hiểm nguy lần này, y mỉm cười với vị cảnh sát mới quen biết không lâu.
Chẳng mấy chốc, y đã bị người ta bịt kín mắt bằng vải đen, ngồi trên một chiếc xe tải chạy đi đâu không rõ. Suốt dọc đường, Thẩm Lưu Phi đều không nhìn thấy bất cứ thứ gì, vì có thể ghi nhớ cung đường bí mật này bằng khứu giác và thính giác, y biết cuối cùng mình sẽ đến một nơi gần như biệt lập với thế giới bên ngoài, tận mắt chứng kiến địa ngục trần gian trông ra sao.
Những nô lệ lao động tạm thời bị nhốt trong một vùng núi cây xanh um tùm, bên ngoài một nhà máy bỏ hoang có mấy chiếc cũi sắt rỉ sét, nhốt bên trong đó hai nô lệ ít tuổi có ý đồ chạy trốn, đứa nhỏ hơn nhìn chỉ tầm mười ba mười bốn, đứa lớn hơn thì trông cũng chưa trưởng thành. Khắp người bọn chúng là những vết roi, tất cả đều đã bị tra tấn đến độ gầy rục như que củi, hơi thở mỏng manh, vừa thấy có người lại gần thì lập tức vươn tay ra khỏi lồ ng sắt cầu xin van nài.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Lưu Phi về nơi này, hai đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng, ngoài ra là vầng dương đỏ như máu lúc chiều tà.
Hiện giờ ở đây đã có khoảng trăm người mà chỉ có ba người canh gác, tất cả đều là tay sai của Quan Nặc Khâm, trong tay đều được trang bị súng tiểu liên với hỏa lực mạnh mẽ. Thẩm Lưu Phi không kỳ vọng có thể tìm được Đường Tiểu Mạt ở đây, nhưng có thể tạo dựng mối quan hệ với người của Quan Nặc Khâm mà không để lại bất cứ dấu vết nào, vậy nên y chấp nhận đặt đâu ngồi đó, bị đưa tới căn phòng mà mình sẽ ở. So ra thì tốt hơn chỗ của nhóm nô lệ lao động một chút nhưng vẫn bạt ngàn muỗi và côn trùng, có ít bông vụn trải bừa dưới đất coi như là giường. Sau khi để lại hành lý đơn giản của mình, y lại bị đưa đến nơi giam giữ nô lệ lao động.
Bọn chúng còn có nhiệm vụ phải hoàn thành nên chỉ có thể chờ đợi trong nhà máy này. Nô lệ lao động ở đây có dạng bị lừa đến, có dạng bị bắt đến, cũng có dạng rắn người nhập cư trái phép bất hạnh bị đám đầu rắn bán đi. Số phận đang chờ bọn họ chính là hơn hai mươi tiếng làm việc mỗi ngày, lười biếng một chút là sẽ bị đánh đập dã man. Một trong những thuộc hạ dưới trướng Quan Nặc Khâm tên là A Lương, kẻ này cười giả lả khoe khoang “vũ khí” mà chúng sáng tạo ra với Thẩm Lưu Phi. Chúng phơi khô những con cá đuối đánh bắt được, sử dụng những chiếc gai cứng có nọc độc trên lưng cá để quất vào những nô lệ lao động có ý đồ chạy trốn, nọc độc sẽ gây ra hiện tượng dị ứng và đau nhức dữ dội, lực sát thương còn mạnh hơn nhiều so với roi da.
Đôi khi chúng sẽ đánh đập nô lệ lao động chỉ vì vui, nơi này giống như nhà tù Stanford*, nơi những kẻ nắm chút quyền lực trong tay là lập tức biến thành ma quỷ.
“Nếu may mắn thì có thể được đưa vào nhà xưởng làm việc, còn nếu bị ném ra đảo hoặc lên tàu thì bọn họ sẽ thảm hơn nhiều, nếu chết thì khéo xác cũng không tìm về được.” A Lương làm mặt quỷ ghê tởm nhăn nhó, sau đó thản nhiên cười, “Ai mà ngờ được dưới làn nước biển xanh ngắt vô tận này lại chất đầy xương trắng chứ?”
Thẩm Lưu Phi không chủ động tìm hiểu, nhưng đại khái cũng hiểu ra một điều, lý do Khang Tín giúp Quan Nặc Khâm làm những việc xấu xa này là vì Quan Nặc Khâm hứa sẽ tìm được người hiến tim cho con gái anh ta.
Nguồn hiến tạng chính là từ đám nô lệ lao động này.
Một gã đàn ông khác đi theo A Lương thì liến thoắng chửi bới không ngừng, cho đến tận khi màn đêm buông xuống, bầu trời chi chít những ngôi sao sáng trưng khó có thể nhìn thấy nơi thành thị. Gã và một tên bảo kê nữa đều là người Myanmar, vì có một số lượng lớn nô lệ lao động là bị lừa bán từ Myanmar nên để đề phòng nô lệ lẳng lặng gây sự, bọn họ sẽ cho mấy người biết tiếng Myanmar tới giám sát.
“Làm cái nghề này đúng là xui xẻo! Ăn thì toàn cá ươn tôm thối, uống cũng chỉ là nước đục như bùn, đã vậy còn phải trông chừng cái đám này! Làm ở Sin House vẫn thoải mái hơn bao nhiêu, được nhìn gái đẹp, trước khi bị bán còn có thể lén chấm m*t tí đỉnh.”
Đủ những lời chửi bới oán hận xổ ra, bọn chúng đều dùng tiếng Myanmar để trao đổi riêng với nhau vì cũng nghĩ Thẩm Lưu Phi tới từ Trung Quốc thì chắc chắn nghe không hiểu, vì vậy nói chuyện cũng chẳng kiêng dè gì, cũng không đặc biệt đề phòng y.
Nhưng Thẩm Lưu Phi chợt nhận ra, y nghe hiểu tiếng Myanmar.
Y chưa bao giờ học tiếng Myanmar.
Không thể để lộ bản thân nghe hiểu tiếng Myanmar, Thẩm Lưu Phi cố ý đứng cách xa hai tên tay sai của Quan Nặc Khâm đang càn rỡ nói chuyện, y ngồi sát cạnh lồ ng sắt giam nô lệ, cúi đầu chậm rãi lau con dao găm của mình, làm như mắt điếc tai ngơ trước tất thảy những gì xảy ra xung quanh, một mực tập trung chăm chú.
Bỗng có người đập lồ ng sắt phía sau, phát ra âm thanh đủ để y chú ý nhưng không gây ra động tĩnh quá lớn.
“Bạch Sóc! Là tôi đây, Bạch Sóc!” Có người vừa đập lồ ng sắt vừa thấp giọng gọi bằng tiếng Trung.
Hầu hết người Trung Quốc sống ở biên giới Thái Lan và Myanmar đều nói bằng khẩu âm Vân Nam, hiếm khi thấy ai nói giọng chuẩn như vậy, Thẩm Lưu Phi quay đầu lại theo tiếng gọi, liếc mắt đã nhìn thấy người đang gọi y.
Lồ ng sắt giống như hộp cá mòi chật chội, những nô lệ lao động đang chờ bị bán đi đã đói bụng rất lâu, mặt ai cũng xám ngắt như trò, tiều tụy gầy gò, chỉ mình người này dù quần áo rách rưới cũng không thể khỏa lấp vẻ đẹp trai và tinh tế của cậu ta.
Thẩm Lưu Phi nheo mắt cẩn thận đánh giá cậu ta, mặt người này có đôi phần giống Tạ Lam Sơn, đều là dáng vẻ tràn đầy tình ý, nhưng chỉ lệch một ly mà thôi, ít nhất trong mắt y, người này còn lâu mới điên đảo chúng sinh được bằng Tạ Lam Sơn.
Thẩm Lưu Phi nhanh chóng nhận ra gương mặt này, đây là Ôn Giác, ngôi sao điện ảnh mới mất tích trong khi đi quay chương trình thực tế.
Ôn Giác gọi Thẩm Lưu Phi là “Bạch Sóc” vì y quá giống với một người bạn mà cậu ta từng quen hồi trước. Cậu ta cứ lảm nhảm lặp đi lặp lại: “Thật sự… Thật sự quá giống…”
Tình cờ thám thính được chuyện về Sin House, Thẩm Lưu Phi vốn định lấy cớ rời khỏi nơi này, nhưng khi đã gặp Ôn Giác ở đây thì y không còn lý do mặc kệ nữa. Y tiến lại gần lồ ng sắt giam giữ nô lệ lao động, nhỏ giọng nói với Ôn Giác: “Tôi làm việc cho cục công an thành phố Hán Hải, tôi tới để cứu cậu ra ngoài, cậu bình tĩnh chút.”
Hai chữ “bình tĩnh” vừa thốt ra khỏi miệng thì Ôn Giác đã kinh hãi ré lên: “Anh là cảnh…”
Cậu ta kịp thời phản ứng, giơ tay bịt kín nửa khuôn mặt của mình, chỉ để lại đôi mắt mang nét Tây phương tròn xoe sống động.
Cũng may trong lồ ng sắt này không có người Trung Quốc thứ hai, nhưng từng đó động tĩnh đã đủ khiến A Lương chú ý tới bọn họ. A Lương gọi Thẩm Lưu Phi một tiếng, Thẩm Lưu Phi tỏ ra rất tự nhiên, y giơ tay huơ huơ con dao găm rồi hô đáp lại, coi như là lên tiếng chào hỏi bên kia.
A Lương thấy không có vấn đề gì lớn thì lại quay đầu đi, hai kẻ này ló đầu ra nhìn Ôn Giác trong lồ ng sắt, nói xì xà xì xồ gì đó bằng tiếng Myanmar.
Dù nghe không hiểu, nhưng nhìn biểu cảm nham nhở trên mặt chúng là đủ biết không phải lời hay ý đẹp gì. Ôn Giác cảm thấy khó chịu rờn rợn như gà bị cáo lăm le, cậu ta nhỏ giọng hỏi Thẩm Lưu Phi: “Anh ơi, anh biết bọn chúng đang nói gì không?”
Thẩm Lưu Phi phiên dịch đúng theo thực tế: “Bọn họ nói nhìn cậu mặt mày trắng trẻo, bán đi làm nô lệ thì tiếc quá, đáng ra phải bán vào nhà thổ.”
Ôn Giác sợ đến mức khóc ngay tại chỗ, khóc thảm thiết không thôi ai nhìn cũng thấy thương. Cha mẹ không ở bên, bình thường quản lý Hàn Quang Minh nâng cậu ta như nâng trứng, vai không phải gánh tay không phải cầm, ai dè ra nước ngoài quay chương trình thực tế để nổi tiếng thì lại bị bắt tới cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, còn bị bán đi làm nô lệ lao động.
Một chàng trai cao ráo xinh đẹp nức nở thút thít một hồi, sau đó run rẩy hai vai nói với Thẩm Lưu Phi: “Anh, anh ơi… Em muốn nhờ anh giúp một việc…”
Đoán chừng người này muốn xin mình mau chóng dẫn cậu ta ra ngoài, Thẩm Lưu Phi hờ hững nói: “Cậu nói đi.”
“Em muốn nhờ anh…” Ôn Giác gạt nước mắt hai bên má, sau đó nghiêm nghị nói, “nhờ anh tìm giúp em kem chống nắng, được không…”
Thẩm Lưu Phi quay đầu lại nhìn cậu ta, ánh mắt y như muốn hỏi, cậu đang tấu hài à.
“Nắng ở đây độc quá,” Đương nhiên Ôn Giác thật sự chân thành, mặt cậu ta quý giá hơn bất cứ thứ gì, thịt tươi bị cháy nắng thành thịt khô thì biết làm sao với cả chục ngàn cô gái phát cuồng vì mình. Cậu ta vạch cổ áo để lộ làn da trắng như tuyết cho Thẩm Lưu Phi xem, “anh nhìn nè, bị giam có mấy ngày thôi mà em đã cháy nắng thành hai màu da rồi…”
Thẩm Lưu Phi phớt lờ yêu cầu vô lý đùng đùng của ngôi sao lớn, y chỉ nói: “Tôi tới đây để cứu cậu, giờ cậu phải tuyệt đối nghe theo lời tôi, tôi bảo gì cậu làm nấy, hiểu chưa.”
Ôn Giác ngừng khóc, nương theo ánh trăng nghiêng đầu nhìn người đàn ông trà trộn tới cứu mình này, càng nhìn càng cảm thấy giống người bạn cũ trước đây, cậu ta không cầm lòng được mà nói: “Trông anh thật sự giống một người bạn của tôi, tên anh ấy là Bạch Sóc…”
Thẩm Lưu Phi ngắt lời cậu ta: “Tôi họ Thẩm.”
“Em biết anh không phải anh ấy, anh có khí chất hơn nhiều. Anh ấy chính là điển hình của loại ngốc nghếch, đầu óc ngu si tứ chi phát triển…” Căng thẳng khiến người ta nói nhiều hơn, Ôn Giác coi Thẩm Lưu Phi là cọng rơm cứu mạng duy nhất, cậu ta muốn bám dính lấy người này theo bản năng, mà cách duy nhất để bắt quàng làm họ với y chính là nói về người bạn trông rất giống y kia, cậu ta lảm nhảm không ngừng, “Em và Bạch Sóc từng lăn lộn với nhau trước khi được quản lý của em khai quật, hồi trước anh ấy thật sự rất tệ, suốt ngày lởn vởn ở bên Tam Giác Vàng, suýt nữa còn bị bọn buôn ma t úy địa phương đánh chết… Anh ấy nói có người đã cứu mình một mạng, sau đó thay đổi cả đời anh ấy, về sau anh ấy phải sang Mỹ thi đấu đối kháng chuyên nghiệp…”
“Tôi không có hứng thú với chuyện của bạn cậu.” Thẩm Lưu Phi lại ngắt lời cậu ta.
Tầm mắt y dán chặt vào những cái lồ ng sắt. Ôn Giác mới hai mươi hai tuổi, nhưng ở đây còn có những bé trai nhỏ tuổi hơn cả cậu ta, bọn họ sắp bị bán lên thuyền đánh cá hoặc ra đảo hoang, cuối cùng trở thành những bộ hài cốt dưới đáy biển mãi mãi không thấy ánh Mặt Trời.
Trung Quốc có câu giết người phải thấy máu, cứu người phải cứu tới nơi. Thẩm Lưu Phi không định kết bạn với cậu minh tinh này, điều y muốn là giải cứu tất cả nô lệ lao động ở đây.Hết chương 131.
*Thí nghiệm nhà tù Stanford là một thí nghiệm tâm lý học xã hội, được tiến hành nhằm khảo sát những tác động tâm lý của cảm nhận quyền lực, tập trung vào cuộc đấu tranh giữa tù nhân và quản giáo. Các tình nguyện viên được chỉ định ngẫu nhiên làm “quản giáo” hoặc “tù nhân” trong một nhà tù giả lập thông qua việc tung đồng xu, với Zimbardo là giám thị.
Dù theo kế hoạch thí nghiệm sẽ diễn ra trong hai tuần, nhưng một số tù nhân đã được rời đi giữa chừng, và toàn bộ thí nghiệm đã buộc phải kết thúc sau sáu ngày. Các báo cáo kết quả thí nghiệm ban đầu ghi lại rằng các sinh viên nhanh chóng chấp nhận vai trò của họ.
Các quản giáo đã thi hành những biện pháp độc đoán và cuối cùng tra tấn tâm lý một số tù nhân; sau đó, nhiều tù nhân đã chấp nhận bị lạm dụng tâm lý một cách thụ động và quấy rối các tù nhân phản đối theo lệnh quản giáo. Thí nghiệm này đã được ghi lại trong nhiều cuốn sách giáo khoa tâm lý học xã hội nhập môn, dù một số người đã bỏ nó đi vì phương pháp luận của nó bị nghi ngờ.
Zen: Các ông nhớ cái hồi tôi đăng cái hình đường đèo uốn lượn cua gấp xong cứ hơi tí lại phải thốt lên một câu “vl” không, đó là hồi tôi gõ đến cái chương này:) Tèn ten, không chỉ có Tạ Lam Sơn:)