"Chị gái xinh đẹp! chị tới rồi! " cảm đám mười mấy đứa nhóc vây quanh Hồ Duyệt, bắt đầu năm mồm sáu miệng hỏi cô nào là vì sao lâu rồi không tham gia chương trình kia nữa, có phải hay không đã có bạn trai các kiểu. Còn có cô nhóc đỏ mặt nói gì mà muốn cho cô sinh con...
Tại cô nhóc trước mặt, Hồ Duyệt không muốn nói mình thích nữ nhân, kỳ thật cô bình thường cũng chỉ đối với đám bạn thân come out mà thôi, những người khác, đều tránh, cũng không phải muốn cố ý giấu diếm, chỉ là tránh cho thêm phiền toái, dù sao hiện tại hoàn cảnh đối với đồng tính luyến ái còn không có cởi mở vậy.
Hồ Duyệt đi lại gần tay nâng cằm cô nhóc nọ, "Ừm có con ư... bé còn nhỏ lắm chưa đủ tuổi đâu~"
Bạch Trà Quân đứng bên cạnh nhíu mày, người này đúng già không tha trẻ không chừa, vây quanh nàng toàn nữ sinh, khác gì tự vẽ trên mặt chữ tôi thích con gái này!
"Tớ cũng muốn họa Hồ Duyệt tỷ." một tên nam sinh đã chạy tới giá vẽ lấy đồ nghề ra, một bộ kích động, bạn học bên cạnh cười nhạo hắn, "Cậu cúp mấy bữa rồi lấy giấy đâu vẽ."
"Ơ trong ống vẽ hình như vẫn còn mấy tờ thì phải." vì vậy hắn đứng dậy đi tìm.
Ai cũng không có quá chú ý đến hắn trong góc tìm kiếm, Hồ Duyệt dựa theo lời Bạch Trà Quân, đứng ở một bên bày biện động tác, Bạch Trà Quân xem nàng ở đằng kia dẹo qua dẹo lại, thập phần chịu không được, "Cô không đứng đàng hoàng được sao, như này vẽ bằng niềm tin à? "
Hồ Duyệt bất mãn lại nhéo nhéo eo, thoáng thay đổi tư thế, vuốt vuốt tóc, "Còn không phải do cô nói muốn đứng vậy."
"Đứng nghiêm chỉnh là được còn đem ngực ưỡn cao như vậy, mông vểnh lớn như thế. " Bạch Trà Quân thật quan ngại làm hư hết đám nhóc.
Hồ Duyệt nhướn mày cười khom người gần sát Bạch Trà Quân, mắt nhìn xuống ngực nàng, thấp giọng nói ra, "Cái này gọi là trời sinh quá đầy đủ tiện nghi."
Bởi vì Bạch Trà Quân đang đứng chắn đằng trước, Hồ Duyệt mới dám không kiêng nể gì cả, nếu không tại một trước mặt một đám học sinh cấp 3, có cho vàng cô cũng không dám làm vậy.
Nếu không vì còn phải giữ hình tượng trước mặt học sinh, Bạch Trà Quân thiếu điều muốn nhảy dựng lên đem nàng bóp chết! Bao giờ nếu đang lênh đênh ở trên đại dương, người này đặc biệt thích hợp đi lái thuyền, căn bản không cần mái chèo.
"Tranh của ai để trong ống của tớ thế? " nam sinh vừa rồi đột nhiên cầm một cái cuộn giấy hướng bên này quơ quơ.
Tất cả mọi người nhìn sang, hắn một bên quay lại đây, một bên đem tranh giở ra, "Mẹ ơi là Hồ Duyệt tỉ, vẽ quá giống! Ai vẽ bức này nhất định là thầm mến tỷ tỷ!"
Một đám học sinh làm thành một đoàn, bắt đầu bát quái, không ngừng suy đoán chủ nhân của bức tranh.
Hồ Duyệt xem xét một hồi, lập tức hai mắt tỏa sáng, dù chỉ là vẽ phác thảo vài nét lại rất có thần thái, nét mặt cũng được vẽ rất thanh thoát, dù cho Hồ Duyệt không hiểu họa mấy đều có thể nhìn ra được người này khẳng định rất giỏi, chắc chắn không thể nào do đám nhóc này vẽ ra được.
"Ha" Hồ Duyệt đương nhiên thoáng cái liền đoán được, người nọ bữa còn nói không không thèm vẽ mình, nguyên lai sau lưng vụng trộm vẽ lên không chỉ một bức, ngẩng đầu đi tìm Bạch Trà Quân, chuẩn bị nghẹn nàng một chút, lại phát hiện người nọ không biết bốc hơi đâu mất rồi.
Bạch Trà Quân trong phòng vệ sinh, cắn môi, vành tai đã bắt đầu phiếm hồng, chính mình ngày đó trong lúc vội vàng đem họa tiện tay phóng vào chỗ kia nghĩ ngày hôm sau quay lại lấy, kết quả bận bịu một hồi lại quên béng việc này.
Nếu như chỉ bị học sinh phát hiện còn chưa tính, hiện tại trực tiếp liền bị người trong cuộc trông thấy, mặt mũi còn biết giấu đâu nữa, mắc cỡ chết đi mà.
Xem ra giờ chỉ còn cách đến chết cũng không nhận nợ!
Bạch Trà Quân làm tốt công tác tâm lí về sau, lúc này mới thong thả từ phòng vệ sinh đi ra, giả vờ giả vịt lau nước trên tay, vẻ mặt không chút biểu cảm, "Ai vẽ vậy, nhìn thật không tệ, mấy đứa nếu mỗi ngày có thể nghiêm túc vẽ được vậy bài chuyên ngành chắc chắn đậu."
Hồ Duyệt bắt đầu hơi nghẹn cổ họng, nhìn mà xem con người này kìa, nhưng nghĩ lại, nàng ngạo kiều lại còn chết sĩ diện như vậy, có đánh chết chắc cũng không chịu thừa nhận.
"Đã không có người thừa nhận, bức này tôi cầm đi nha? Trở về liền mua cái khung ảnh lồng kính treo lên mới được. Bạch lão sư, đợi tí nữa cô dẫn tôi đi tiệm bán khung ảnh lồng kính nhìn xem, ta không hiểu rõ mấy tranh ảnh này lắm~"
Hồ Duyệt cố ý để bờ môi gần sát bên tai Bạch Trà Quân, giảm thấp xuống thanh âm, "Thuận tiện giúp tôi phân tích chút, đây rốt cuộc là ai họa." Cô nói rất chậm, hiển nhiên là cố ý nói cho Bạch Trà Quân nghe, Bạch Trà Quân chỉ cảm thấy hai má mình càng ngày càng nóng, yêu nghiệt.
Đẩy nàng ra, giả bộ lạnh lùng ghét bỏ nhíu mày trừng nàng, "Nói nhiều, nhanh lại kia đứng đi đừng lãng phí thời gian."
Hồ Duyệt cũng minh bạch nhây chút liền ngừng lại, ngoan ngoãn trở về vị trí, lần này cô ngược lại không có ngủ gật, nhìn chằm chằm xem Bạch Trà Quân, bởi vì yêu cầu vẽ tranh, Bạch Trà Quân thỉnh thoảng muốn ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng là rất nhanh sẽ cúi đầu tiếp tục họa, hơn nữa người nọ căn bản rất ít chống lại ánh mắt của mình, khẳng định có vấn đề nha.
Nghĩ vậy, Hồ Duyệt khóe miệng không tự giác nhếch lên, cô có thể khẳng định, Bạch Trà Quân đối với chính mình không phải một điểm cảm giác đều không có, nhưng đây rốt cuộc là có chút hảo cảm, còn là ưa thích, vẫn chưa biết được.
Ngày hôm nay chương trình học chấm dứt tương đối sớm, Bạch Trà Quân cũng là cân nhắc đến người nọ tàn phế chân, đứng đó thực mệt muốn chết rồi.
Các học sinh lục tục rời đi, Bạch Trà Quân sửa sang cất đồ vật đi tương đối trễ.
Hồ Duyệt giờ như mèo con, ngoan ngoãn đem bức họa kia ôm vào trong ngực, ngồi ở ghế đằng kia, giả vờ xem tranh học sinh nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua giá vẽ vụng trộm liếc Bạch Trà Quân đang ở đằng kia bận rộn.
Muốn nói vì cái gì Hồ Duyệt một chút cũng không có ý định qua giúp, đó là vì cô đã sớm nhìn ra, Bạch Trà Quân sở dĩ bận rộn, là vì người nọ đang cố ý, xem kìa nàng một hồi thì sửa sang lại đống giấy, hồi lại đi sắp xếp lại từng cái bút chì lại còn đem đi gọt các kiểu, đây không phải lãng phí thời gian là gì.
Muốn cùng chính mình ở chung cứ nói thẳng đi, đằng này đã có tâm đem đám nhóc đầu gấu kia đều đuổi về rồi, đằng ấy lại còn xử lí cồng kềnh vầy.
"Vừa rồi lúc vẽ cô làm gì cứ nhìn chằm chằm tôi vậy." vốn Bạch Trà Quân ban đầu không cảm thấy gì, nhưng là người nọ từ đầu tới cuối một mực cứ như vậy nhìn mình không chớp mắt, mặc cho ai đều sẽ cảm giác được không được tự nhiên.
Tuy rằng Bạch Trà Quân muốn bảo trì bộ dạng điềm nhiên như không có gì, nhưng mỗi lần ngẩng đầu, đối diện ánh nhìn của người nọ liền không chịu được muốn né đi, cái ánh mắt đó thật sự không thể nhìn lâu, nhiều nhìn một cái, liền cảm giác như có thể đem hồn của mình đều ném như vậy, vì cái gì tim đều đập loạn xạ, người này rõ là có độc!
"Ai, còn không phải cô bảo lúc làm người mẫu không được lộn xộn, hiện tại lại trách toi. " Hồ Duyệt trưng bộ dạng đặc biệt ủy khuất nói.
Một câu liền đem Bạch Trà Quân nghẹn họng, nhưng nàng mới sẽ không yếu thế, hung hăng trợn mắt liếc cô, "Tôi khi nào nói vậy mấy người ăn đừng có mà không nói có."
"Đúng rồi, cô không phải nói muốn dạy tôi vẽ tranh sao, vừa vặn hiện tại cũng không có người, lại chỉ cho tôi đi." đã cố ý sáng tạo ra bầu không khí tốt như vậy, Hồ Duyệt mới sẽ không ngốc đến mức đồ ăn dâng đến tận miệng còn chần chừ.
Muốn nói Bạch Trà Quân là cong cũng không phải đúng hoàn toàn, nhưng lúc người này đến ngồi gần mình, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, chính mình đang làm gì vậy, cái này không phải là là cố ý câu dẫn nàng ấy ư, còn lại là người thích nữ nhân, quả thực là chơi với lửa!
"Làm gì tự nhiên muốn học." Bạch Trà Quân đem giấy vẽ kẹp tốt.
"Cảm giác lúc vẽ có thể làm tâm tình bình tĩnh lại, xem các cô ai cũng vẽ đến chăm chú."
Đây là lời nói thật, Hồ Duyệt từ nhỏ đã không chịu ngồi yên, yêu làm ầm ĩ, tổng là rất khó có thời điểm yên tĩnh, rất khó chuyên tâm đi làm một chuyện, cho nên cô cảm giác mình luôn phập phồng không yên.
Hồ Duyệt vẫn là muốn đi cải biến tình trạng này, muốn tìm một sở thích yên tĩnh, vận động cũng tốt, ngồi yên cũng có thể, chỉ cần làm sinh hoạt thêm phong phú, nhưng mỗi lần cũng không quá ba phút đã rất nhanh bị chi phối bởi thứ khác, cuối cùng đều là không giải quyết được gì.
Cho nên cuộc sống của cô vẫn luôn là đi làm, tan tầm, nằm ườn trong nhà ăn ăn ngủ ngủ, trách không được những cô bạn gái trước đều nói cô thật nhàm chán, chính mình còn vì vậy cùng các nàng cãi nhau, rõ ràng cảm giác mình là người rất thú vị, thế nhưng sẽ để cho người khác cảm thấy vô vị, nhất định là không hiểu chính mình rồi.
"Muốn tĩnh tâm? Vậy đi niệm kinh hợp đấy? " Bạch Trà Quân thề, nàng lúc nói lời này, thật sự chỉ là thành thật nghiên cứu thảo luận, hơn nữa cảm thấy Hồ Duyệt nhất định là động kinh, nàng tính tình hấp tấp như vậy, đột nhiên nói muốn tĩnh cái gì tâm, thời mãn kinh sắp đến à, đương nhiên vế sau không dám nói ra.
"Niệm kinh... thiếu điều bảo tôi đây trực tiếp xuất gia cho rồi. " Hồ Duyệt nghĩ thầm, chính mình nếu xuất gia, không chừng lại có người khóc lóc thảm thiết.
"Sao cũng được." Bạch Trà Quân mắt đều lười nhìn cô, cái ghế hướng Hồ Duyệt phương hướng xê dịch lại, giơ bút chì hướng tĩnh vật, cho cô nói về cách xác định tỉ lệ mẫu vật.