Đại khái là bị hai người kia tình chàng ý thiếp thiếu muốn mù mắt, sáng sớm chủ nhật Hồ Duyệt liền đánh răng rửa mặt, quyết định nhanh chút đi ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Bạch Trà Quân dựa theo thời gian ước định, đúng giờ lái xe tới dưới lầu nhà Hồ Duyệt liền thấy người nọ một tay xách túi một tay sửa sang lại tóc.
"Không nghĩ cô tới sớm vậy, lần sau nhớ gọi điện trước cho tôi." Bạch Trà Quân mở cửa xe ra.
"Bình thường không có khả năng dậy sớm thế đâu, nhưng là hiện tại thật không có biện pháp." Hồ Duyệt đang nói đã nhìn thấy hai người kia lại gần đây, trên tay mang theo đồ ăn, Hồ Duyệt xanh mặt, vội vàng thúc giục, "Đi mau đi mau."
"Trốn ai vậy? " Bạch Trà Quân không rõ ràng cho lắm, chậm rì rì khởi động xe.
"Hồ Duyệt~" Hồ Duyệt mẹ mắt tinh, thoáng cái liền thấy được Hồ Duyệt trong xe, "Sớm như vậy đã vội vã đi đâu? Điểm tâm còn chưa ăn?" Quay đầu lại nhìn thấy trong xe còn một người khác, "Đây là bạn gái sao?"
"Không phải! Mẹ, tụi con còn có việc, đi trước." Hồ Duyệt còn một mực véo cánh tay Bạch Trà Quân, làm cho nàng tranh thủ thời gian mau mau lái xe đi.
Bạch Trà Quân lẽ phép cùng Hồ Duyệt mẹ chào hỏi, lúc này mới ly khai, cúi đầu nhìn nhìn cánh tay của mình, "Cô ra tay cũng thật độc ác."
Hồ Duyệt giờ mới để ý, nơi mới vừa rồi bị chính mình véo qua đều đỏ lên, có chút áy náy nói, "Mẹ tôi đặc biệt bát quái, không đi nhanh lên đoán chừng còn muốn lôi kéo chúng ta lên lầu vừa ăn cơm lại hỏi thăm không dứt, có thể đem gia phả nhà cô đều khai ra hết."
Bạch Trà Quân buồn cười nhìn nàng, "Mẹ của cô hiếu khách vậy cô phải vui mừng mới phải."
Hồ Duyệt liếc nàng một phát "Cô cho rằng chỉ có gái thẳng các cô bị giục kết hôn các kiểu sao? Ta vừa cùng tiền nhiệm chia tay chưa được bao lâu, mẹ đã nghĩ ngợi giới thiệu ngay cô khác cho tôi, phiền chết đi được."
Bạch Trà Quân nghe xong nhịn không được cười ra tiếng, "Mẹ cô còn giới thiệu nữ nhân khác cho cô?"
"Đúng vậy, chưa hỏi qua người ta đã giới thiệu rồi, thật phiền mà! Còn lừa tôi cùng người ta đi ăn cơm, quả thực xấu hổ muốn chết."
Nguyên lai thiên hạ mẫu thân đều như nhau, đều sợ con gái mình sống tới già vẫn ế. "Tôi ống một mình thế an nhàn thế không phải cũng rất ổn sao, nếu đã không thích người ta thì còn lâu tôi mới nghe theo ý mẹ."
Bạch Trà Quân ở một bên nghe Hồ Duyệt thao thao bất tuyệt, người này thật đúng là thích nói chuyện, không có người phản ứng nàng, nàng cũng tự nói chuyện giải trí được, giọng còn rất truyền cảm, cười nàng xe đều muốn khai không nổi nữa.
Dĩ vãng trên đường đi làm Bạch Trà Quân luôn sẽ cảm thấy nhàm chán lại dài dằng dặc, hôm nay lại mới một hồi đã đến, "Phát hiện ra cô cũng thật thú vị."
Hồ Duyệt xuống xe đánh giá hoàn cảnh chung quanh, "Hừ, giờ cô mới biết à, đây là chỗ nào sao xa thế."
"Động buôn người. " Bạch Trà Quân cùng nàng mở lên vui đùa.
"Có người đẹp nào không để tôi đem ít người về~" Hồ Duyệt đương nhiên biết nàng cũng đang nói đùa.
Hai người nói cười một hồi đã đi đến phòng vẽ tranh, bên trong các học viên đang vây quanh bàn hoa quả cùng bình bình lọ lọ, rất nghiêm túc vẽ lại, bên cạnh có một người con trai khom người chỉ dẫn bọn họ.
Nghe thấy tiếng động, người con trai kia quay đầu lại, cười nghênh đón, "Trà quân, tới sớm như thế?" Sau đó nhìn về phía Hồ Duyệt, "Vị này chính là người mẫu cô bảo sao, xác thực rất đẹp nha."
Sau lưng các học viên cũng thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó tới, ánh mắt tất cả đều dính tại người Hồ Duyệt, " Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ chị đẹp quá đi!"
"Về sau nếu mỗi lần đều có người mẫu đẹp vầy đảm bảo thi trường nào em cũng đậu vào hết!"
Cả đám líu ríu ồn ào, Hồ Duyệt trầm ngâm, tổng cảm giác mình giống như không nên đáp ứng tới đây, bọn nhóc này so với mình tưởng tượng không giống nhau lắm, ở đâu ra nhiều hài tử đầu gấu như vậy.
Nam lão sư cùng Bạch Trà Quân hùn vốn lập nên nơi này, lần lượt đập đỉnh đầu của bọn nhóc, "Các cô các cậu lo đi vẽ ngay cho tôi bài hôm qua còn chưa xong đâu đấy."
"Buổi chiều mới tới phiên cô lận." Bạch Trà Quân nhìn đồng hồ, "Cô bữa sáng vẫn chưa ăn, tôi mang cô đi ăn."
"Cô mời khách sao?"
"Vì cái gì không phải cô mời?"
"Một đồng tôi cũng không mang nha."
"Ra ngoài cô đều không mang theo tiền?"
"Không phải cô bảo làm người mẫu sẽ có tiền cầm à, tôi còn mang làm gì nữa."
"Cô..." Bạch Trà Quân thu hồi lại thiện cảm ban nãy với Hồ Duyệt, người này thật sự là nhàm chán chết rồi.
"Được rồi, được rồi quỷ hẹp hòi, tôi mời. Gần đây có món gì ngon không?" Hồ Duyệt cũng không phải người keo kiệt vậy, chỉ là muốn liếc Bạch Trà Quân khó thở chút mà thôi.
Bạch Trà Quân mang theo cô đi qua hai con đường sau đó xuyên qua một con hẻm nhỏ, hồi sau tới một quán ăn nhìn khá được, mùi thơm thức ăn từ đầu tới cuối ngõ đều có thể ngửi thấy được, hai người chọn thực đơn xong ngồi chờ.
"Cái anh hồi nãy đang theo đuổi cô?" Hồ Duyệt hoàn mỹ kế thừa kĩ năng hóng chuyện của mẹ mình, không buông tha bất kì chủ đề tám nào.
"Không phải, anh ta có bạn gái rồi, chúng tôi chỉ là bạn tốt." Bạch Trà Quân lau lau muỗng đũa.
"Tầm này nữ nữ còn không có tình bạn trắng trong được huống chi nam nữ, chậc chậc, cô cũng phải cẩn thận một chút, ánh mắt hắn nhìn cô đặc biệt ôn nhu, khẳng định có vấn đề, cẩn thận lại trở thành tiểu tam."
"Không phải ai cũng như vậy được không nào."
"Biết rồi tôi đây chỉ tốt bụng nhắc nhở, nghe không tùy cô." Hồ Duyệt cũng cảm giác mình đây là xen vào việc của người khác, cả hai còn chưa thân đến độ có thể quản chuyện đông chuyện tây của người nọ.
Hai người ăn cơm xong trở về phòng tranh, nam lão sư đã sớm ra về, Hồ Duyệt xem những học sinh kia vẽ tranh, Bạch Trà Quân thì ở một bên thập phần kiên nhẫn chỉ đạo.
Nàng mặc áo sơmi, tay áo bị kéo lên...lọ cổ tay tinh tế, ngón tay trắng nõn, cầm đầu cọ dài nhỏ phát họa vài nét gọn gàng mà linh hoạt lên tranh sơn dầu, bức tranh vốn nhìn vô cùng thê thảm của học sinh qua vài nét cọ của nàng, lập tức liền có cảm giác nghệ thuật hẳn, Hồ Duyệt trong nội tâm cảm khái thật vi diệu.
"Em vẽ vẫn chưa thấy nét, hẳn là tay chưa đè đủ đậm, chỗ cần sáng không dám vẽ sáng." Bạch Trà Quân giải thích rất hay lại đơn giản, học sinh đứng ở một bên một mực gật đầu, trong ánh mắt tất cả đều là sùng bái.
Cứ như vậy nhìn xem Bạch Trà Quân lần lượt sửa bài cho các học sinh, một giờ rất nhanh đã trôi qua rồi, Hồ Duyệt sớm sẽ không có lúc ban đầu mới lạ cảm giác, một người ngồi ở một bên đặc biệt nhàm chán, chỉ có thể tự mình chơi điện thoại di động.
Đang cúi đầu, đột nhiên trên mặt bị một thứ gì đó ướt lạnh chạm vào, hù cô thiếu chút nữa di động đều quăng, "Làm gì vậy!?"
"Cho cô quả táo ăn." Bạch Trà Quân cầm trong tay quả táo vừa rửa sạch.
Hồ Duyệt dùng mu bàn tay lau lau mặt, nhìn thoáng qua tĩnh vật đang bàn trên cái bàn kia, "Không phải cô chôm từ chỗ đó chứ?"
"Ừ để đó đã nhiều ngày, không ăn liền thối, cho cô ăn khỏi lãng phí." Tuy rằng Bạch Trà Quân là nói như vậy, nhưng Hồ Duyệt nhìn nhìn quả táo trong tay thấy còn rất mới, cùng trên bàn những quả...ỉu xìu kia không giống lắm, cũng yên lòng cắn ăn.
"Tiểu tỉ tỉ chị làm nghề gì thế? Có bạn trai chưa?" thừa lúc nghỉ ngơi, một nữ sinh thoạt nhìn rất thanh tú tiến đến trước mặt Hồ Duyệt.
Hồ Duyệt nhíu mày, lũ nhóc này nhìn qua mới mười bảy mười sáu tuổi, "Chị..." Hồ Duyệt vừa há miệng chưa nói được nửa chữ đã bị một cậu nam sinh khác cướp lời "Tớ xem cái chương trình thân cận kia rồi, Hồ Duyệt tỷ cùng Bạch lão sư cùng một chỗ tại trên đài tìm bạn trai đây này."
"Tớ cũng xem, là tiếp viên hàng không đó, thật lợi hại, mỗi ngày đều bay qua bay lại trên trời."
"Còn bị chị kia tỏ tình quá lợi hại!"
Hồ Duyệt nâng trán, đám nhóc không biết lúc nào thừa dịp Bạch Trà Quân không ở, tất cả đều ném bút vẽ bu lại, ngươi một câu ta một câu bắt đầu mở chết độ hóng hớt lên.