Sau khi Trì Thác vào trong "Con mắt của Thượng Đế", anh thường có thể trông thấy một ít ý thức khá giống với Trì Triệt, nhưng những ý thức này lại thật sự quá ít, anh cũng không biết rõ được chúng có phải là của chị mình hay không.
Nếu chúng đúng thật là ý thức của Trì Triệt, chúng đã phân tán quá nhiều, anh gần như có thể trông thấy một lượng nhỏ của chúng ở mọi nơi. Nhưng nếu không phải, vì sao loại ý thức gần giống với chị lại có mặt ở khắp nơi trong mộng cảnh như thế?
Cái mộng cảnh này đang lựa chọn tư chất giả hay sao?
Trong khung cảnh ảo giác lúc còn ở cánh rừng kia, anh bắt gặp chị mình. Chị anh vẫn giữ bộ dạng hệt như thuở trước, tóc chị rối bù, chỉ mặc mỗi một chiếc váy đen, ngồi đối diện với cây đàn dương cầm trong phòng mình, đánh đi đánh lại khúc nhạc mà chị vẫn luôn không đàn tốt được. Trì Thác bước lên phía trước, sau đó ngồi xuống. Anh đặt tay lên, đàn cùng chị mình, bốn bàn tay của họ miệt mài lướt liên tục trên các phím đàn.
Sau khi kết thúc, Trì Thác nhìn về khoảng không trước mặt mình, hỏi: "Mộng cảnh chính của ngươi vẫn giống với mảnh vỡ mộng cảnh hay sao?"
Cô gái mặc váy màu đen kia nhấn nhấn vài phím đàn, đáp một câu: "Ngươi có thể đi sâu thêm chút."
Sau khi phá tan ảo cảnh, linh thị của anh lại bắt được ý thức của Trì Triệt, nhưng lần này, điểm cuối của chuỗi ý thức này lại là một sinh vật màu đen tận bên trong giáo đường. Sau đó, Trì Thác luôn nỗ lực hợp tác với Kim Chanh để đánh thức sinh vật ấy, mãi cho đến khi một thứ trông rất giống Nhiễm Văn Ninh xuất hiện.
Trì Thác không tìm ra cách trả lời, cũng không thể trả lời câu hỏi mà sinh vật kia đặt ra cho anh. Anh không biết đẳng cấp cụ thể của "Linh thị" trong tất cả các mộng cảnh, một khi đẳng cấp của "Linh thị" quá cao, dù anh có trả lời phải hay không phải cũng không quan trọng nữa. Bởi vì sau này, khi vào trong bất kì một giấc mơ nào có đẳng cấp thấp hơn nó, anh sẽ luôn bị đặt trong tầm nhìn của "Linh thị".
Vì vậy, Trì Thác chỉ còn có thể im lặng.
Rắc rối lớn nhất của "Con mắt của Thượng Đế" chính là, lượng tin tức của nó quá lớn. Các manh mối về mộng cảnh được rải nhiều vô số kể trong giấc mơ của nó, không có bất kì một người lão làng nào có thể cưỡng lại được sức hút của những manh mối như thế này.
Còn về phần câu hỏi của nó: Ngươi là vị kế tiếp?
Ý nghĩa của mấy chữ "vị kế tiếp" này... Trì Thác hít một hơi thật sâu, anh hiểu được rằng bản thân anh vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi đi vào mặt sau của cánh cửa bên kia giáo đường, bốn người họ đã vào trong tầng tiếp theo của mộng cảnh. Ở nơi đây, Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy một con đường được lát đá thẳng tắp. Hai bên đường có trồng cỏ màu vàng úa, luôn kéo dài ở hai phía trái phải của họ, mãi cho đến lúc khuất dạng sau đường chân trời.
Bầu trời màu xanh có chút sắc vàng, theo quỹ đạo lặn xuống của mặt trời, cách họ năm mươi mét có một cánh cổng được làm bằng bạc. Trên cánh cửa này, có rất nhiều vật trang trí và hoa văn được điêu khắc tinh tế, đồng thời hàng rào hai bên sườn của cánh cửa nọ cũng hệt như hai con đường cỏ kia, kéo dài xa tít tắp, vô cùng vô tận.
Sau cánh cổng nọ lại là một con đường y hệt như vậy, đường cỏ cũng y hệt như vậy, cũng dẫn đến một cánh cổng y hệt như vậy, chúng cứ liên tục lặp đi lặp lại. Đằng sau cánh cửa này dường như không hề có điểm cuối, Nhiễm Văn Ninh không nhìn được giới hạn của nó.
Tầng này của mộng cảnh đẹp đẽ đến hơi giả tạo, nó rất giống như một bức tranh sơn dầu đang vẽ cảnh sắc mùa thu, gam màu chính của bức vẽ này là một màu vàng ấm.
Kim Chanh nâng tay, vứt một tia công kích về phía trước, nhưng lại chẳng có gì xảy ra cả. Đường cỏ vẫn lắc lư theo gió nhẹ, mặt cỏ vẫn nhẹ nhàng uốn lượn thành từng lớp từng lớp sóng, vô cùng đồng đều.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu chuẩn bị xài bùa hộ mệnh đi." Kim Chanh quay đầu, nói với cậu một câu, "Cái thứ này là loại hình mê cung."
Sau khi họ đến gần cánh cửa kia, họ mới cảm thấy nó rất lớn, hơn nữa cũng không nhẹ nhàng như lúc nhìn từ xa như thế, nó thế mà lại rất dày và nặng. Bốn người bọn họ chia ra mỗi bên hai người, từng bên đẩy một cánh cửa, mãi mà bọn họ mới đẩy ra được cả hai cánh cửa chính.
Sau khi họ đi ngang qua cánh cửa kia, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình dường như đã xuyên qua một lớp màng vô hình nào đó, cậu cảm thấy bản thân giống như đã bị vật gì đó nhìn xuyên thấu từ đầu đến gót chân.
"Linh thị" à, tôi thật sự không có gì đẹp cả.
Nhiễm Văn Ninh quay đầu lại, cánh cửa sổ hoa hồng bằng thủy tinh kia đã biến mất rồi, giáo đường cũng không còn tồn tại nữa, thay vào đó, phía sau bọn họ là những khung cảnh giống hệt nhau: Một con đường kéo dài bất tận, xâu chuỗi vô số cánh cửa và bãi cỏ lại với nhau.
Thật ra bọn họ không qua nổi tầng có giáo đường kia. Năng lực của tất cả mọi người đều có vẻ vô dụng trước mặt "Linh thị", trong cả một quá trình ở đấy, hai vị tông đồ chỉ đang bị nó bào mòn trị số mà thôi. Chỉ sau khi nó phát hiện được thứ mà nó cảm thấy thú vị, nó mới có thể dừng tay, sau đó trò chuyện với bọn họ một lần như thế.
Mà tại sao bọn họ lại được cho qua nhỉ?
Nhiễm Văn Ninh vừa nghĩ, vừa đẩy ra một cánh cửa. Theo thời gian dần trôi qua, rất nhanh thôi, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy chết lặng. Cậu ngẩng đầu, trông thấy giữa bầu trời có một con chim đang tung cánh bay, trước đó rõ ràng cậu cũng không hề để ý đến nó.
Nhưng con chim kia chao liệng trên trời rất lâu, nó cứ dừng mãi ở một vị trí như vậy. Nhiễm Văn Ninh nói với mọi người chuyện của con chim nọ, Kim Chanh muốn dùng năng lực của mình để khiến nó rơi xuống, nhưng con chim nọ vẫn không có phản ứng gì, Trì Thác cũng thử dùng năng lực của mình, thế nhưng anh căn bản không thể chạm đến vùng trời kia.
"Chúng ta bị nhốt ở đây rồi à." Nhiễm Văn Ninh uể oải hỏi.
Trì Thác vỗ vỗ Nhiễm Văn Ninh, an ủi: "Không phải bị nhốt đâu, còn không nghiêm trọng đến thế."
Lâm Nhất tách khỏi bọn họ, cậu ta quay đầu lại, đi đến cánh cửa mà họ mới vừa đi qua, sau đó lại đi trở về nơi lúc đầu. Cậu ta thấy bãi cỏ vốn nhuốm màu lá úa vàng đột nhiên lại thay đổi hình dạng, trên đường cỏ hiện giờ, có một loại hoa trắng không tên đương đua nhau nở rộ, kéo dài lớp lớp trông hệt như những đám mây trắng trên trời, đây là phong cảnh của mùa xuân.
"Thứ được phát động sau khi quay về và tiến lên phía trước khác nhau, mấy anh muốn tách ra thăm dò không?" Lâm Nhất hỏi.
Mọi người cùng đi kiểm tra một lúc, cuối cùng họ quyết định đi cùng nhau, nếu hai bên đều có thể biết chút chút, bọn họ vẫn nên đặt an toàn lên trên hết. Vì vậy, họ quyết định đi tiếp trên con đường mùa thu này, rất lâu sau đó, họ mới trông thấy nơi xa xa có một điểm trắng rất khác lạ.
Trong lúc ấy, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh đã khôi phục đến 341.
Điểm trắng kia thật ra là một đài phun nước, nhưng nó không phun nước, chỉ đang tích nước mà thôi. Sau lưng đài phun nước nọ là một cánh cửa màu trắng cao chót vót, có hình vuông, khác hoàn toàn so với những cánh cửa được điêu khắc trước đó, mà lưng của cánh cửa này lại được dính hoàn toàn vào bầu trời.
Tầng này thật sự là được vẽ ra hay sao?
Nhiễm Văn Ninh đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bầu trời vừa thật vừa giả này rồi chìm vào suy tư. Cậu còn chưa kịp nghĩ ra gì, bên tai cậu đã có tiếng người ngã xuống đất, khóe mắt cậu cũng đồng thời bắt được một bóng đen đang ngã thẳng xuống. Không hiểu vì sao, Trì Thác và Kim Chanh đột nhiên dồn dập té ngã ở hai bên đài phun nước, hôn mê bất tỉnh.
"Bọn họ bị sao vậy?" Nhiễm Văn Ninh lập tức đi đến kiểm tra tình trạng của hai người họ.
Lâm Nhất bước lên phía trước, nhìn nhìn hai vị tông đồ này, sau đó nhìn vào đài phun nước, cuối cùng mới đáp lời Nhiễm Văn Ninh: "Tinh thần lực của họ rất cao, tầng tiếp theo sẽ được xây dựng dựa trên tình huống của bọn họ."
"Ý là sao cơ?" Nhiễm Văn Ninh vỗ vỗ Trì Thác, nhưng Trì Thác cũng không có bất kì một phản ứng nào.
Lâm Nhất bước đến cạnh Kim Chanh, xốc cô dậy, "Nói đúng ra thì, cường độ ý thức của họ đủ để đặt cọc 'Linh thị' làm riêng cho bọn họ một giấc mơ."
"Vậy thì sao cậu biết?" Nhiễm Văn Ninh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất lạnh nhạt đáp: "Tôi hỏi."
"Hỏi như nào đấy? Sao cậu biết mà cũng không nói cho chúng tôi nghe?" Nhiễm Văn Ninh cũng cõng Trì Thác.
Lâm Nhất cạn lời liếc mắt nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái, "Trong ảo giác lần trước tôi có hỏi nó, tôi cũng nói với mấy anh rồi mà, cũng chỉ có hai người họ trúng chiêu thôi, cái này có nói hay không cũng chẳng khác nhau gì cả. Bên cạnh đó, ai đi theo ai lại mới là chuyện tôi với anh cần bàn."
"Nhưng cậu cõng Kim Chanh rồi mà... Căn bản thì tôi cũng đâu có cơ hội lựa chọn đâu."
Nhắc đến chuyện này, trọng tâm của Lâm Nhất vốn là Trì Thác, tầm quan trọng của những người khác đều xếp sau anh. Nhưng cách đây không lâu, cậu ta có từng nghe qua một ít chuyện khiến cậu ta hơi để ý Kim Chanh. Mặt khác, để Nhiễm Văn Ninh đi theo Trì Thác cũng không phải chuyện gì quá to tát, cái anh Trì Thác này ăn mềm không ăn cứng, nói không chừng Nhiễm Văn Ninh còn có tác dụng lớn hơn cậu ta nhiều.
"Tạm biệt. Tôi đi đây." Lâm Nhất dứt lời, tự mình đi đến cánh cửa kia. Sau khi cậu ta đến gần, nó tự động mở ra, Nhiễm Văn Ninh chỉ trông thấy một mảnh ánh sáng dịu dàng phía sau cánh cửa.
Nhiễm Văn Ninh cũng chỉ có thể cõng Trì Thác rồi đi vào cánh cửa kia. Tóc của Trì Thác cọ vào cổ cậu có hơi nhồn nhột, nhưng cảm giác này lại khiến Nhiễm Văn Ninh xác nhận được rằng người này vẫn còn bên cạnh mình, không lạc lối.
Cửa không tự động mở ra.
Lại còn phân biệt giai cấp nữa hả? Nhiễm Văn Ninh chỉ đành nghiêng người đẩy cửa ra, may mà cánh cửa này không nặng lắm. Sau đó, cậu và Trì Thác đồng thời vào tầng tiếp theo của "Con mắt của Thượng Đế".
Sau khi vào trong tầng này của mộng cảnh, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình đang bị nhốt ở trong một cái lồng đóng kín, xung quanh đen nghìn nghịt, dù cậu có tăng bao nhiêu năng lực nhận biết cũng chẳng làm được gì cả. Càng quan trọng hơn nữa là..., Trì Thác, ổng mất tiêu rồi!
Sau khi Nhiễm Văn Ninh sờ soạng một lúc lâu cũng không tìm được Trì Thác, lòng cậu trong nháy mắt căng như dây đàn. Tầng này của mộng cảnh sẽ có liên quan rất nhiều đến Trì Thác, đừng bảo anh ta sẽ phải trải qua một cơn sốc gì đó rồi mất phương hướng nhé?
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình phải lập tức tìm cho ra Trì Thác mới được. Cái loại chuyện tìm người này, ở mỗi một cái mộng cảnh quan trọng, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn phải tuần tự đi theo quy trình rồi làm một lần. Trong tương lai, cái chuyện tìm kiếm người khác này đã gần như trở thành một cơn ác mộng mà cả đời này Nhiễm Văn Ninh cũng không thể xua đi nổi.
Cậu vẫn luôn cố chấp tìm, tìm mãi...
Không qua bao lâu, một mảnh ánh sáng hình chữ nhật xuất hiện trong bóng đêm. Thứ ánh sáng này đúng ra chỉ được xem như là tù mù, nhưng nó đối lập với bóng đen xung quanh, trông cũng khá bắt mắt. Nhiễm Văn Ninh vội vã chạy vào trong mảnh ánh sáng này, sau đó, cậu nhận ra rằng đây là một ô cửa thủy tinh nhỏ của một cánh cửa.
Nhiễm Văn Ninh nhìn xuyên qua ô cửa này, bên trong là một phòng học. Phong cách của lớp học này rất khác so với lớp học trước đây của Nhiễm Văn Ninh, đây là phòng học ở nước ngoài sao?
Nhiễm Văn Ninh nhớ rằng Trì Thác từng nói mấy năm trước anh ở nước ngoài. Nhiễm Văn Ninh muốn mở ra cánh cửa kia, nhưng cánh cửa này đã bị khóa, cậu chỉ có thể nằm nhoài trên cửa kính để quan sát hoàn cảnh xung quanh. Phòng học có báo tường, trên ấy dán rất nhiều thứ, có vài thứ là ảnh phong cảnh, có vài thứ lại là ảnh của các học sinh.
Nhiễm Văn Ninh tìm kiếm hình bóng của đội trưởng mình trên ấy, nhưng cậu không tìm được anh. Cậu nhìn mãi đến khi mắt xót đau mới chớp mắt một cái, sau đó Nhiễm Văn Ninh lại kinh ngạc nhận ra rằng trong phòng học mất đi một số bàn.
Cậu gấp gáp tìm động thái khác, nhưng chỉ có số lượng của dãy bàn này là hơi sai sai mà thôi. Nhiễm Văn Ninh lại chớp mắt một lần, lại có một số lượng bàn mất đi. Đến cùng xảy ra chuyện gì? Nhiễm Văn Ninh đã hơi sợ rồi, nhưng tinh thần lực trước mắt của cậu quá thấp, không cho phép cậu thả lỏng tâm trạng, cậu phải nhịn.
Cậu lại chớp mắt một lần nữa, dãy bàn lại biến mất một phần. Nhiễm Văn Ninh vẫn không tìm được cách khác để rời khỏi nơi này. Cuối cùng, khi chỉ còn một phần bàn gồm ba cái, Nhiễm Văn Ninh mới thấy rõ trên cái đồng hồ chếch cao cao trên lớp học, mỗi khi số lượng bàn mất đi một phần, kim giờ của đồng hồ sẽ nhích lên một lần, kim phút của cái đồng hồ này luôn giữ nguyên ở vị trí 12 giờ.
Chỉ còn một dãy bàn nữa thôi, chỉ còn kém một giây trước khi đồng hồ chuyển sang 11 giờ đúng. Nhiễm Văn Ninh có nhớ rằng trong thực tế, chị Trì Thác cũng sẽ thực hiện hành vi kì lạ ở ngay đúng mốc thời gian này.
Nhiễm Văn Ninh chuẩn bị tâm lí thật tốt, sau đó lại chớp mắt một lần. Phòng học lần này lại trống trơn, thời gian dừng ngay mốc 11 giờ đúng. Cậu hơi sợ hãi, bèn vặn vặn chốt cửa một chút, nhưng cánh cửa nọ cũng không hề có phản ứng.
Nhiễm Văn Ninh lui về phía sau một bước, sau lưng cậu trực tiếp đụng đến một bức tường. Cậu quay đầu lại nhìn phía sau, nhận ra rằng mình đã bị nhốt trong một không gian kín gần bằng với một cái tủ quần áo tự bao giờ.
Sau khi cậu quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa sổ thủy tinh kia, cậu trực tiếp mắt đối mắt với một đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 257.