Một hình ảnh...không rõ là ký ức hay mơ. Nó bỗng trở về trong đầu Trân Di. Khi cô 4 tuổi:
- Di ơi, mình vào nhà một xíu. Bạn ở ngoài này nhé - Cô bé Khánh Huyền mỉm cười tinh nghịch.
- Nhanh lên nhé - Trân Di nở nụ cười.
Khánh Huyền chạy vào nhà để lại Trân Di ngoài sân. Cô bé tha thẩn tới mấy bông hoa dại. Bỗng:
- Hức, hức - Một tiếng khóc vang lên làm Trân Di giật nảy mình. Cô tò mò đi ra, hình như tiếng khóc ấy phát ra từ sau hàng rào.
Trân Di vén một nhánh cây ra, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy một cậu bé.
- Bạn làm gì ở đây vậy? Trân Di khó hiểu hỏi.
Cậu bé ngước lên nhìn nhưng bỗng co người lại. Gương mặt cậu hiện rõ sự sợ hãi. Dường như hiểu được chuyện, Trân Di mỉm cười
- Mình không làm gì bạn đâu! Mà sao bạn lại ở đây?
Cậu bé lau nước mắt
- Trốn.
Trân Di cau mày
- Trốn ai?
- Cha
Trân Di ngồi xuống bên cậu bé, cái mày bé xíu hơi nhíu lại.
- Sao cậu phải trốn.
Cậu bé nhìn Trân Di một lúc rồi quay đi
- Không cần biết đâu.