Vừa ra ngoài, Phương Quýnh không để ý nhiều, trực tiếp chạy đến trước hai người Lạc Văn Hiên, vội vàng nói: "Đại thần, em không biết anh có thù oán gì với mấy người kia nhưng bây giờ chúng ta cần đoàn kết. Ngã rẽ phía trước có sáu đường, mỗi đường chỉ có thể có một người thì mới thấy ký hiệu trên đĩa quay, điền xong là có thể qua được vòng này rồi."
Lạc Văn Hiên nghe vậy thì cúi đầu nhìn nước dưới chân, không mở miệng. Phương Quýnh thấy cậu đứng yên thì cũng không phí thời gian với cậu nữa, xoay người chọn một lối rồi không quay đầu nhìn lại mà lập tức chạy đi. Lúc này những người khác đều đã khuất bóng.
"Đứng đây chờ anh, anh qua xem một lát rồi sẽ về đi với em nhé?" Phong Khải niết tay cậu rồi buông ra, thấy cậu lặng lẽ gật đầu thì lập tức nhấc chân chạy đến ngã rẽ, nháy mắt đã biến mất.
Lạc Văn Hiên kinh ngạc nhìn ngã rẽ đằng kia một lúc, không gian an tĩnh đến mức đáng sợ. Cậu lại cúi đầu nhìn dòng nước lưu chuyển, lẩm bẩm, "Haha, Lạc Văn Hiên, thế này là sao? Nhìn mày bây giờ đi, đã yếu đuối lại còn kỳ quái, thật buồn nôn."
Lúc này đột nhiên vang lên âm thanh thông báo quen thuộc:
"Xin chú ý, có người chơi may mắn đã nhận được 'Ưu ái của Thần', nắm giữ manh mối then chốt, thời gian rút ngắn còn 30 phút. Mong người chơi nỗ lực trốn thoát."
Cậu hít sâu một hơi, biết không thể chậm trễ nữa, lập tức nhảy từ trên đài xuống. Hai chân Lạc Văn Hiên vừa chạm nước đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương. Đường ống cũ kỹ trên đầu nhỏ giọt tí tách rơi xuống, cậu quấn áo khoác chặt vào người mình, cố gắng giả vờ như bình tĩnh tiến lên. Qua ngã rẽ thấy sáu lối đi, cậu không suy nghĩ gì lập tức đi đến con đường cuối cùng.
Trong lối đi rất tối, cái gì cũng không thấy, Lạc Văn Hiên chỉ có thể nhẫn nhịn cảm giác không tốt trong lòng, tay duỗi ra chống vách tường để đi. Đột nhiên lòng bàn tay cảm nhận được chỗ trơn trượt nào đó, cậu lập tức thu tay về, lùi lại hai bước. Nhưng hành động trong nước bất tiện, thoáng cái đã ngã xuống đất, trong lúc hoảng hốt lại dường như cảm giác bản thân từng trải qua chuyện như vậy.
"Tiểu Hiên, đứa trẻ không ngoan sẽ bị trừng phạt!" Thanh âm nghiêm nghị của một người phụ nữ vang lên bên tai.
"Mẹ, con sẽ nghe lời mà! Con sẽ không chạy nữa đâu, con xin người, mẹ đừng nhốt con ở đây mà!" Tiếng đứa trẻ khóc lóc van xin mang theo chút tuyệt vọng.
"Con nhìn mà xem, ở đây có nhiều đứa bé như vậy mà tất cả mọi người đều yêu nơi đây. Đáng ra con cũng phải như vậy, mẹ nuôi lớn con, con phải báo đáp mẹ đúng không? Thế mà con lại muốn rời xa mẹ! Mẹ nhất định phải dạy dỗ con. Con ngoan ngoãn ở đây, chờ mấy ngày nữa mẹ sẽ tới đón."
Đứa nhỏ đau khổ nhìn bóng lưng đi xa, miệng gào khóc "Con xin mẹ, con xin mẹ mà!" Nhưng cậu không thể di chuyển, hai chân bị gắn còng, xiềng xích gắn chặt ở bức tường phía sau.
Nơi này vừa tối vừa ẩm, không ai nói chuyện với cậu, chỉ có tiếng máng nước chảy rí rách(*) trên mặt đất. Tình cờ có con chuột chạy ngang qua nhưng cả người cậu đau đến không có sức, cổ họng khô khốc đến mức không thể phát ra tiếng dọa con chuột nên chỉ có thể mặc kệ nó bò qua người mình.
Cậu cố gắng tìm kiếm trong bóng tối, sau khi dính phải cảm giác trơn trượt buồn nôn thì không sờ nữa. Cậu không biết mình đã nhịn đói bao lâu, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng(2) đều co rúm lại, đói phát đau.
(2) Lục phủ ngũ tạng là là nhóm gồm 11 các cơ quan, tạng phủ trong cơ thể. Lục phủ bao gồm 6 cơ quan là đởm (mật), bàng quang (bọng đái), vị (dạ dày), tiểu trường (ruột non), đại trường (ruột già), tam tiêu. Ngũ tạng bao gồm 5 cơ quan là tâm (tim), can (gan), tỳ (lách), phế (phổi), thận (cật).
Bên ngoài hình như đang mưa, không chỉ nước dâng lên dưới dất mà ngay cả tần suất nước nhỏ giọt bên trên cũng nhanh hơn, thậm chí còn trúng tay cậu làm cậu hoảng sợ nổi cả da gà. Cậu không biết đây là đâu, cũng không biết nước kia tới từ đâu. Cậu muốn khóc nhưng cơ thể lại khô kiệt đến nỗi một giọt nước mắt cũng chẳng thể chảy xuống.
Đứa nhỏ tên tiểu Hiên cong chân, dùng tay ôm đầu gối, ngồi trong nước. Cậu nghĩ thầm, nếu bây giờ có một người anh hùng đến cứu cậu giống như trong truyện thì thật tốt. Không, anh ấy chỉ cầm ôm cậu một cái là được, tiểu Hiên lạnh lắm...
Đến cuối cùng đứa nhỏ cũng không đợi được siêu nhân. Không biết đã ở trong bóng tối bao lâu, người phụ nữ nọ xuất hiện trước mặt cậu, tháo còng trên chân rồi ôm cậu vào lồng ngực, ngoài miệng thì nói " Ôi, cục cưng đáng thương của mẹ, con xem, chạy trốn xong bị trừng phạt là con nhưng người đau lòng lại là mẹ, con còn dám chạy nữa không?"
Rõ ràng đang được vùi trong cái ôm ấm áp, bé trai trong lòng bà lại rùng mình, nhắm mắt rồi dùng cổ họng khàn giọng ngoan ngoãn nói: "Không dám ạ...."
Hai mắt Lạc Văn Hiên mất tiêu cự, cứ ngồi sững sờ như vậy trong nước, hai chân nặng nhọc cứ như thể đang bị khóa còng bên tường. Làm sao có thể? Cậu đã lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, lấy đâu ra mẹ? Chỉ có bà nội viện trưởng vừa ôn nhu vừa dễ gần. Nhưng tại sao lại khó chịu thế này?
Lạc Văn Hiên sợ hãi nhớ lại những ngày tối đen, lạnh lẽo làm người ta tuyệt vọng. Cậu ngồi trong nước, đưa tay ôm chân, chúi mặt vào trong, tại sao lúc đó cậu lại không chết đi?
"Tiểu Hiên"
Có người đang gọi cậu? Lạc Văn Hiên ngẩn người không dám ngẩng đầu lên, cậu sợ mình ở trong tối quá lâu mới sinh ra ảo giác. Mãi đến tận khi được người bế lên từ trong nước mới thực sự cảm giác được cứu, hóa ra anh hùng trong truyện cổ tích có tồn tại, anh ấy tới đón cậu...
Lạc Văn Hiên biết như vậy không đúng nhưng vẫn không nhìn được sụp đổ, gào lên với người kia: "Sao bây giờ anh mới đến? Sao anh lại đến muộn vậy chứ?"
Đôi mắt Phong Khải tràn ngập thương xót không lẫn đâu được, anh nhẹ nhàng gạt nước mắt Lạc Văn Hiên, đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cậu "Xin lỗi, tiểu Hiên, anh tới muộn, anh mang em rời khỏi đây nhé." Nói rồi lập tức bế cậu lên.
Lạc Văn Hiên giơ tay ôm cổ anh, vội nói "Em tha thứ anh, anh đừng bỏ em lại, bên cạnh em mãi được không anh?"
Tay đang ôm lấy cậu nắm chặt lại, câu trả lời lẫn vào tiếng trong đường hầm hơi mơ hồ nhưng lọt vào tai Lạc Văn Hiên lại rõ như tiếng trời.
Bởi anh nói, "Được."
Nước đã đến đùi, đầu Lạc Văn Hiên đau như búa bổ, gắng gượng đến khi nhìn thấy ký hiệu trên tường, nói cho Phong Khải rồi mất ý thức.
Tất cả mọi người đứng trên đài nhìn người đàn ông kia ôm Lạc Văn Hiên từ từ đi tới. Nước đã sắp cao bằng đài đá hơn một mét, anh ta ôm một người lại chẳng có chút vất vả nào.
Phong Khải đi tới trước đài đá, lặng lẽ nhìn lướt qua. Mọi người đồng thời lùi về sau một bước anh đi qua, anh nhấc chân lên rồi từ từ hạ xuống, dùng mũi chân chỉnh kim chỉ nam đến ký hiệu tép đặc.
Màn hình bên cạnh đĩa quay đã xuất hiện các ký hiệu khác nhau, bích đặc, cơ đặc, rô rỗng, rô đặc, tép rỗng, thêm vào cái cuối cùng tép đặc thì hoàn tất, màn hình phát ra tiếng "tinh tinh" chỉ đáp án đúng.
Đài đá dưới chân đột nhiên bắt đầu khởi động, từ từ lên cao. Lạc Văn Hiên nãy giờ vẫn ở trong lồng ngực Phong Khải lại giật giật, đưa tay kéo áo khoác che mặt xuống, thấy ánh mắt tò mò của mọi người thì lập tức quay đầu chúi vào ngực người kia.
Đài đá ngày càng cao, sắp đến đỉnh thì dừng lại. Trên đỉnh là một cái nắp hình tròn khá giống nắp giếng nhưng lại mang theo một cái khóa.
Khóa rất chắc, nhìn bằng mắt cũng biết không thể dùng bạo lực phá được. Giữa lúc mọi người đều sắp nhổ hết tóc trên đầu đi thì Phong Khải cúi đầu nhìn Lạc Văn Hiên, "Tiểu Hiên, giúp anh việc này được không?"
Lạc Văn Hiên nghe vậy thì kéo áo xuống, lộ ra con mắt nhìn anh.
"Giúp anh lấy chìa khóa trong túi tiền trong áo." Nói xong thấy cậu gật đầu một cái, giơ tay lấy chìa khóa từ trong túi tiền đưa ra. Phong Khải dùng ánh mắt ra hiệu Phương Quýnh nhận chìa khóa.
Phương Quýnh thành công mở khóa rồi đẩy nắp lên, quay đầu nhìn Phong Khải, thấy anh gật đầu thì mới đẩy cửa bên trên ra rồi bò ra ngoài. Lúc này nước bên dưới đã dâng lên cao bằng đài đá, Phong Khải vẫn giữ dáng vẻ như cũ không nhanh không chậm, để Thẩm Dao San và Triệu Lai Trí bò lên trước, sau đó đưa Lạc Văn Hiên trong ngực mình lên trên.
Nước dâng lên gần cẳng chân, trên đài đá lúc này chỉ còn hai người Phong Khải cùng Hứa Hi Diêu. Thấy Phong Khải nhìn sang, Hứa Hi Diêu sợ hãi lui về sau một bước, cảm giác cổ âm ỉ đau, thậm chí còn nghĩ Phong Khải sẽ đẩy cô ra khỏi bệ đá.
Vậy mà Phong Khải chỉ cười cười không rõ, hai tay cầm lấy cửa thông đạo, dùng sức bám lên. Hứa Hi Diêu duỗi tay sắp bắt được cửa thì bệ đá dưới chân lại đột nhiên nhanh chóng đi xuống. Chẳng mấy chốc mặt nước đã ngập đầu, Hứa Hi Diêu giãy giụa đạp nước, ngẩng đầu sợ hãi kêu lên "Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi với!"
Phong Khải chỉ nhàn nhạt nhìn cô "Nếu như người chết vì tiền, chim chết vì ăn, không thể trách cô thì có oán báo oán, có thù báo thù, đương nhiên cũng không thể trách tôi đúng chứ? Nếu như cô đủ mạnh, hy vọng vòng sau gặp lại."
Nói rồi anh không hề nhìn xuống, nắm tay Lạc Văn Hiên dắt đi.
Hứa Hi Diêu tuyệt vọng nhìn mấy người đứng trên cao, Phong Khải như vậy không kỳ lạ nhưng mấy người kia lại thờ ơ chẳng thèm để ý với hoàn cảnh của cô, đều rời xa miệng giếng, lạnh lùng làm người ta kinh ngạc, ngay cả Thẩm Dao San nhìn có vẻ vô hại nhất lúc đi còn ác ý cười cô.
"Hahaha, ọc ọc....lũ TM(3)...ọc ọc...một đám quái thai....ha..ha... đều phải chết..." Bên dưới miệng giếng truyền đến tiếng Hứa Hi Diêu điên cuồng chửi bới, nhưng ai quan tâm? Đây không phải trò chơi thắng làm vua, thua làm giặc mà rõ ràng là thắng sống, thua chết.
(3) TM: viết tắt của từ "他妈的", nghĩa là chết tiệt.
Tiền cũng vậy mà lương tâm cũng thế, so với mạng sống thì có cái gì quan trọng chứ?
Sau khi rời khỏi nơi đó, cả người Lạc Văn Hiên nhẹ nhõm hơn nhiều, kéo áo khoác xuống đưa cho Phong Khải ở bên cạnh. Cậu nghĩ lại những chuyện đã qua, cũng hơi ngại, thấp giọng nói "Cảm ơn".
Phong Khải thong thả mặc lại áo, hai tay rung rung để áo kéo lên vai, nghe vậy thì dừng một chút, "Không cần cảm ơn với anh, trên phương diện nào cũng là anh tới muộn..."
Lạc Văn Hiên không muốn đứng ngẫm nghĩ thâm ý trong lời anh nói, chỉ làm ra vẻ mơ hồ không hiểu. Tất nhiên Phong Khải cũng sẽ không ép anh, hai người hiểu ngầm không nói một lời về chuyện xảy ra.
Phương Quýnh ít nhiều cũng hơi hiếu kỳ, lúc này nhìn thấy Lạc Văn Hiên đã khôi phục trạng thái bình tĩnh mới nhịn không được dừng lại chờ cậu. Thấy cậu đi ngang mình, không chờ được nữa hỏi: "Đại thần, anh đi vào sáu lối đi đó trước rồi à?"
"Không có."
"Vậy sao từ đầu anh đã biết bọn em chọn ký hiệu dựa theo nhắc nhở trên tường thế?" Phương Quýnh nghe cậu nói vậy, không khỏi kinh ngạc.
"Manh mối qua vòng không chỉ có một cái." Lạc Văn Hiên liếc cậu ta, nhìn rõ vẻ khiếp sợ trên mặt cậu, hẳn là lần đầu tiên nghe được. Xem ra nhóm bọn họ cũng có vài tin tức không chia sẻ chung.
"Tôi từng thấy mấy ký hiệu này trong đường hầm ven đường, không chú ý lắm nhưng chắc chắn không chỉ có năm cái. Các cậu nhìn thấy năm cái trên tưởng, chỉ sợ manh mối không đơn giản như thế, số lượng cũng không đúng."
"À....hóa ra là thế." Phương Quýnh cái hiểu cái không gật đầu, lập tức hỏi tiếp "Nhưng mà, nếu có thể thu được manh mối như thế thì anh cũng không cần phải..." Nói rồi cẩn thận từng li từng tí nhìn cậu.
"Chỗ đó cơ quan khúc xạ, muốn quay về đường cũ tìm manh mối thì dễ nhưng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi." Lạc Văn Hiên nói xong thì nhếch miệng, Phương Quýnh thức thời không nói nữa.
Đi qua lối đi hẹp, đằng trước chỉ còn lại một bức tường, bên tay trái có cánh cửa.
Người đi đầu là Triệu Lai Trí, ông đưa tay cầm tay nắm đồng, dễ dàng mở cửa ra. Toàn gian nhà bên trong chứa đầy những đồ gia dụng mang ngập cảm giác mục rữa cũ nát.
"Có ai đến chơi với em sao?" Gian nhà truyền tới tiếng một bé gái từ xa xa.
"Chuyện này là sao? Là người chơi hay là NPC?" Phương Quýnh kinh ngạc, đứng chặn cửa không nhúc nhích. Tất cả mọi người bị cậu ta chèn ở sau chen thành một đống, nom hơi bị hài hước.