Người kia cũng không dùng lực mạnh lắm, Lạc Văn Hiên giơ tay lên cái là gỡ được bàn tay đang nắm cổ mình. Giới thiệu đơn giản mối quan hệ cộng sinh của Ân điển và Ưu ái cho Phong Khải, Lạc Văn Hiên tiếp tục nói: "Thế rồi, tôi viết tên anh vô."
"Từ, chờ chút, không phải em đã nói là hơi đoán được người viết tên em ở cửa trước sao? Em không viết người đó mà viết anh làm gì?"
"Nhưng tôi không chắc chắn, nhỡ đâu đoán sai thì không phải là đang hãm hại người ta hả?"
Rõ ràng đang cãi chày cãi cối mà dùng giọng điệu thề son sắt của cậu, cứ như được quàng thêm hai phần đạo lý.
Thế mà Phong Khải lại gật gù, vẻ mặt rất tán thành "Nói cũng đúng, anh cũng không phải người khác."
"?? Cái đó là trọng điểm à?"
"Đương nhiên là trọng điểm rồi." Phong Khải nhịn không được đưa tay véo má cậu, tức giận nói "Bé phụ bạc(1)."
(1) Bản gốc là Bạch nhãn lang, chỉ người vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Ở đây mình đổi thành phụ bạc đồng nghĩa nhoa.
"Là sao? Vả lại, về sau có chuyện thì nói, anh đừng có táy máy tay chân nữa được không?"
Phong Khải nhìn cậu một lúc, dời tầm mắt, nhìn bằng mắt thường cũng thấy tâm tình anh trầm xuống.
"Quên đi, không có gì."
Lạc Văn Hiên không tìm được manh mối lại càng không muốn tìm hiểu sâu, đành thuận thế chuyển đề tài, "Từ vòng đầu đến giờ, anh cứ một mực thả nước(2). Hiện tại không có người khác, không cần diễn nữa đâu." Nói rồi cậu lại gần sô pha, ngồi xuống, dáng vẻ không tính đứng dậy làm việc nữa.
(2) Kiểu nhường, không nghiêm túc chơi game.
Phong Khải liếc cậu một cái, lắc đầu, trong lòng bật cười: Ngoài miệng bé phụ bạc nói muốn phân rõ giới hạn với người khác, xong giờ lại muốn nằm thắng, thật sự là càng nhìn càng thấy thiếu...
Lạc Văn Hiên tính lên tiếng, trong phòng lại đột nhiên vang lên giọng nói của người nọ.
"Thật thú vị, Thần Quyến giả cùng Ân Điển giả cùng ở một phòng nhưng tôi hơi thất vọng đấy, thế mà lại chẳng xảy ra chuyện hay ho gì hết. Vì tôi quá thích cậu, giờ cho cậu mười phút, nếu không ra được thì lưu lại với tôi đi. Bóng tối, hoảng sợ, tuyệt vọng và bất lực không phải là những cảm xúc xinh đẹp nhất hay sao?"
Vẻ u ám chợt thoáng hiện trên mặt Lạc Văn Hiên, sau lại khôi phục về dáng vẻ không tim không phổi. Phong Khải chăm chú nhìn cậu, nghĩ, anh bắt đầu cảm thấy chuyện này không đơn giản như bọn họ đoán lúc đầu.
"Này, người anh em, mười phút đó, ôi chao, nhỡ không ra được là phải ở đây với tôi, anh có sợ không?" Lạc Văn Hiên đứng lên, đùa giỡn đụng vai người bên cạnh.
"Sợ thì không sợ. Cùng em, chết cũng không sợ." Ánh mắt nguời nọ ôn nhu mà kiên định.
"Có mà tôi tin anh. Lão đầu xấu xa giỏi lừa gạt thiếu nam ngây thơ, tôi không mắc mưu đâu." Ngoài miệng nói thì nói vậy, trong lòng Lạc Văn Hiên lại khó chịu muốn chết. Chóp mũi đau xót, nước mắt đã sắp rơi. Dường như đã từng có người nào đó yêu cậu như mạng sống nhưng hai mươi mấy năm nhân sinh đơn giản của cậu nào có ai như vậy đâu, Lạc Văn Hiên cúi đầu cay đắng cười, giống như một cô hồn, cuộc sống vô vị...
Phong Khải nghiến răng, khắc chế kích động muốn tiến lên ôm lấy cậu. Không được...Không thể kích thích em ấy lần nữa...
"Nói một chút, anh có manh mối gì không? Tôi còn chưa muốn chết ở chỗ này, mắc công lại để Hứa Hi Diêu xem trò tấu hài." Lạc Văn Hiên lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn Phong Khải.
"Có một cái."
"Thật trùng hợp, tôi cũng có một cái." Lạc Văn Hiên cười. "Chúng ta đồng thời nói, xem có phải cùng một cái không." Thấy Phong Khải gật đầu đồng ý đề nghị, cậu lập tức vui vẻ đếm ngược
"Ba, hai, một."
"Bàn cờ."
"Bàn cờ!"
"Ha ha ha, ý tưởng lớn gặp nhau đó người anh em." Lạc Văn Hiên híp mắt, ngồi xổm bên cạnh bàn trà, đưa tay vào trong mò mẫm. Sờ tới sờ lui vẫn chỉ có cái tờ giấy đùa dai kia, không nhịn được muốn xé tan tàn nó cho hả giận, lại phát hiện không xé nổi, không khỏi ngẩn người.
Phong Khải lấy tờ giấy từ tay cậu, đầu ngón tay chà xát rồi để gần mũi ngửi thử. Sau đó anh lại gần bàn ăn, cầm bình đồng nhỏ đựng đầy nước nóng đổ ướt tờ giấy.
Lạc Văn Hiên hào hứng chạy tới xem, mặt trái giấy từ từ hiện ra hai hàng chữ:
'Lạc Kỳ không phải kẻ nói dối, anh ta chỉ là một tên bỡn cợt mà thôi. Đùa mấy người một chút thôi, anh ta sẽ báo đáp.
A8→A6, C1→C3, F7→F5, H2→H4'
Hai người nhìn nhau, gần như đồng thời phản ứng, chạy về phía bàn cờ. Ghép bàn cờ, đặt quân cờ trở lại vị trí rồi sắp xếp theo trình tự trong tờ giấy.
Quả nhiên nghe được một tiếng "cạch", bàn cờ tách ra lần thứ hai. Lúc này bên dưới đã không còn thực đơn mà là một khóa mật mã ấn phím. Lạc Văn Hiên nghĩ đến đầu tiên là giá trị hơn kém của các quân cờ đều giống nhau, nhập 2222, khóa liên tục vang lên từng hồi tít tít thông báo mật mã sai.
Ánh đèn trong phòng dần dần yếu đến mức mờ nhạt nhưng nhiệt độ lại từ từ tăng lên. Lạc Văn Hiên hay xoi mói lại yếu ớt, rõ là một người cô đơn lại không biết nuôi ở đâu ra tật xấu sợ lạnh sợ nóng, mẫn cảm với nhiệt độ hơn rất nhiều người bình thường. Phong Khải mới chỉ mở hai nút áo, Lạc Văn Hiên đã đổ mồ hôi đầy mặt.
Phong Khải lấy một cái khăn gấp từ trong túi ra, đưa cho người đã chảy mồ hôi sắp dính vào mắt bên cạnh, thực sự không đành lòng nhìn cậu khổ cực như vậy. Anh suy nghĩ một lúc rồi nhập bốn số 6006, khóa mật mã sáng đèn xanh, "tít" một tiếng dài, nắp hộp bật ra để lộ nút bấm bên trong. Phong Khải đưa tay ấn xuống, bên dưới bàn ăn bên kia lập tức phát ra vài tiếng ầm ầm be bé.
"Đi thôi." Phong Khải kéo Lạc Văn Hiên vẫn còn đang ngẩn người tới cạnh bàn ăn. Thấy cậu vẫn đờ người nhìn khăn thì anh sắn tay áo lên, hai tay đặt dưới bàn, dùng sức dời cái bàn gỗ dài ra, lộ ra con đường bên dưới.
Ánh đèn đã yếu đến mức chỉ tầm bằng ngọn nến, lối vào con đường chỉ thấy được bậc một, bậc hai cầu thang, kéo dài xuống nữa là một màu đen kịt. Bàn bị dời đi, có chén uống trà nhỏ đổ trên mặt bàn, sau đó đung đưa rớt xuống sàn, nhanh như chớp lăn vào con đường rồi biến mất, đợi nửa ngày cũng chẳng nghe thấy tiếng chạm đất. Không biết lối đi sâu đến mức nào, lại càng chẳng biết nó đi đến đâu.
Thời gian không đợi người, trong phòng bắt đầu tỏa ra một vài mùi hương kỳ quái, tựa như rác thải mục nát lâu ngày lên men làm người ta rất buồn nôn.
Phong Khải giơ tay vỗ cái độp trước mặt Lạc Văn Hiên, Lạc Văn Hiên nhắm mắt mấy cái mới khôi phục tinh thần, theo bản năng giấu cái khăn trong tay.
Phong Khải nhìn động tác của cậu, không nhịn được cười nhẹ nhưng thức thời không hỏi, ngược lại quay mặt nhướn mày ý chỉ lối vào con đường, hỏi "Có sợ không?"
Lạc Văn Hiên lại gần miệng lỗi vào, vừa meo meo lặng lẽ nhét khăn vào túi, ngoài miệng vẫn chính trực "Tôi có phải trẻ con đâu, sợ gì chứ?"
Phong Khải này một mực vẫn luôn giúp cậu không lý do, bị hại cũng không tức giận, lúc bấy giờ còn lấy ra một cái khăn cũng làm cậu thân thuộc đến muốn khóc. Người này có độc đấy à?
Sau khi Phong Khải bước xuống mấy bậc, lối vào bên trên đột nhiên đóng cửa, ánh sáng lay lắt miễn cường chiếu sáng vài chỗ cầu thang cũng theo đó mà biến mất. Lạc Văn Hiên dừng bước, bắt đầu chậm rãi thử thăm dò chỗ đặt chân, chỉ lo không chú ý cái là biểu diễn xoạc chân tại chỗ cho người kia xem, quá mất mặt rồi.
Tiếp tục như vậy mấy bậc, Phong Khải đưa tay đè vai Lạc Văn Hiên để cậu dừng lại, chính anh đi trước rồi đưa một tay ra sau, chủ yếu là để dắt cậu đi xuống từng bậc từng bậc một. Lúc vừa bắt đầu, Lạc Văn Hiên còn hơi trắc trở nhưng đi được một lúc từ từ thích ứng tốc độ người kia thì cũng dần yên tâm, bước chân ngày càng thuận lợi.
"Cái kia.....anh vừa ấn mật mã là gì thế? Tôi không chú ý."
"6006"
"Vì sao đoán được là thế?" Lạc Văn Hiên hơi ngạc nhiên.
"Ban đầu anh cũng nghĩ là giá trị hơn kém của quân cờ nhưng em nhập vào lại không đúng. Anh đoán có thể là manh mối sàn nhà trước đó, cũng liên quan đến con số, miễn cưỡng đoán mò đúng được."
"Ồ, anh siêu ghê." Lạc Văn Hiên không bằng lòng khen một câu, lại nghĩ đến một loạt thao tác vừa nãy của người nọ. "Nãy anh hết sờ lại ngửi tờ giấy kia, để làm gì thế?"
"Trên tờ giấy có mùi nước thuốc đặc thù khá giống mùi nguyên bản của nó, loại này dính nước mới hiện ra, phù hợp với việc truyền thông tin ẩn. Người bình thường có thể không biết nhưng anh đã từng huấn luyện đặc thù rồi."
"Ừm, hiểu rồi." Trực giác Lạc Văn Hiên đoán đề tài đang hướng về phía chủ đề nhạy cảm, lập tức dừng lại không tiếp tục hỏi dò.
Không biết đi trong bóng tối bao lâu, ngoại trừ tiếng bước chân, cả vùng không gian chẳng còn một thanh âm nào khác. Như thể thế giới lúc này chỉ còn hai người họ, cứ tiếp tục bước tiếp trên con đường vô tận, không biết phải đi bao lâu cũng chẳng biết đi đến đâu. Nhưng từ trước đến nay, Lạc Văn Hiên chưa bao giờ bình tĩnh được như bây giờ.
Cho tới tận lúc Lạc Văn Hiên đột nhiên nghĩ về người trước mặt, ngập ngừng mở miệng "Phong Khải, tôi có thể hỏi anh cái này được không? Vì sao anh tới đây? Ý là đến tham gia trò chơi này ấy."
Trong bóng tối, người kia không trả lời vấn đề ngay, Lạc Văn Hiên hơi lúng túng, đang lo lắng có nên đổi đề tài giải phóng bầu không khí bây giờ không thì lại nghe thấy Phong Khải nói khẽ "Tìm một người."
Lạc Văn Hiên gạt bỏ cảm giác không thoải mái trong lòng, cười hỏi "Ai vậy? Bạn gái? Vợ? Cô ấy làm sao vậy? Có cần tiền không?"
"A...Cứ coi thế đi." Thanh âm Phong Khải mang chút ý cười nhưng Lạc Văn Hiên hoàn toàn không hiểu. Cậu rút tay về, trong lòng oán trách: Biết ngay mà! Anh ta có bạn gái rồi mà còn ở đây quyến rũ mình, xí, đồ đàn ông cặn bã! Hôm nay tôi có té chết ở chỗ này, ngã chổng vó xuống dưới cũng không để anh dắt tay tôi thêm lần nào nữa!
Mười phút sau....
Lạc Văn Hiên cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay người nọ. Nếu không phải vừa nãy dưới chân trống không, va vào người anh, suýt chút nữa làm cả hai người ngã xuống, cậu chắc chắn không để tên đàn ông cặn bã này chạm vào mình!
Qua một khúc nhạc dạo ngắn như vậy, nhiệt độ giữa hai người miễn cưỡng ấm lên. Một lát sau Phong Khải đột ngột dùng bước, Lạc Văn Hiên lần này không có lơ đãng, cũng đúng lúc ngừng lại mới không va thẳng vào lưng người kia.
"Sao thế?"
"Chắc là đến rồi, phía trước không có bậc thang." Nói rồi anh đưa tay ra, thăm dò phía trước.
"Đây là cửa, em lùi lại một chút đi." Nói xong, Phong Khải rất tự nhiên giơ tay ngăn Lạc Văn Hiên, đồng thời bảo bọc phía sau.
Kéo cửa ra, bên trong có ánh đèn xanh lam tối tăm đảm nhiệm công việc chiếu sáng. Trên đầu là kết cấu đường ống phức tạp, bên dưới là vùng nước đen khá nông, trên vách tường còn có rất nhiều hình vẽ nguệch ngoạc và hình điêu khắc không rõ, bốn phía đều nghe được tiếng "tí tách". Nói chung là, trông hơi giống đường nước ngầm.
Lạc Văn Hiên ghét cảm giác ẩm ướt, cũng chẳng thích trời mưa, không biết tại sao cậu rất ghét tiếng "tí tách", hình như trời sinh đã ghét rồi. Môi trường trước mặt rất giống trong đường nước ngầm, ẩm ướt bốn phía làm người ta buồn nôn, cả người dinh dính, mấy giọt nước rơi xuống mặt đất kia cũng có thể rơi vào người. Ý nghĩ như vậy làm da gà da vịt nháy mắt nổi lên hết người cậu, đồng thời còn cảm giác rõ ràng nhiệt độ trên người đang từ từ tỏa đi, hô hấp cũng dần khó khăn.
Phong Khải ngay lập tức chú ý dị thường của cậu, giơ tay cởi áo khoác quay lại che trên người Lạc Văn Hiên. Anh cao hơn cậu một cái đầu, thân hình cũng cường tráng hơn nhiều, áo khoác từ trên phủ xuống lại dễ dàng bao cả nửa người cậu. Lần này Lạc Văn Hiên không từ chối, duỗi tay chăm chú nắm chặt hai bên áo, núp vào bên trong. Áo khoác mang theo mùi đặc thù của Phong Khải cùng nhiệt độ ấm áp còn dư lại làm cậu cảm giác như tách ra với hoàn cảnh xung quanh, không còn làm người ta thở không ra hơi, tâm trí cũng dần hồi phục.
Hình ảnh vừa lóe qua trong đầu là cái gì? Tầng hầm, đám người muôn hình muôn vẻ, gian nhà ẩm ướt, ở đâu? Lạc Văn Hiên có thể khẳng định trong cuộc đời mình chưa bao giờ đi nơi nào như vậy. Hồi bé cậu không có ba mẹ, lớn lên trong cô nhi viện, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm tester game, nửa cuộc đời bình thường không có gì đặc sắc có thể kể hết trong vẻn vẹn hai phút.
Phong Khải không hỏi cậu về biểu hiện kỳ lạ vừa nãy, chỉ nhẹ nhàng kéo cậu từ ngoài vào trong lòng, từng cái từng cái khẽ khàng xoa lưng, giúp cậu bình tĩnh.
Kỳ lạ là khi hồi phục tinh thần, Lạc Văn Hiên vẫn một mực chán ghét nơi này, vẫn không thể rời khỏi cái áo khoác này nhưng hình ảnh đột ngột xuất hiện trong đầu ban nãy lại từ từ nhạt đi, nghĩ cũng không ra nữa.
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ermmmmm, hồi trước đặt tên không để ý sau đó luôn đánh sai tên anh Khải. Hôm nay viết xong chương, kiếm tra lỗi chính tả tui mới phát hiện mấy chương trước đều viết thành Phong Đằng. Nếu như ngày nào đó mà mọi người phát hiện Phong tổng trong văn thì đừng hiểu nhầm, cùng một người đó. Ha ha ha....
Hôm qua tui đột nhiên muốn viết một phó bản khủng bố nhưng tui khum dám, tui sợ không hù được mọi người mà tui lại fong trước...
Nhỏ yếu đáng thương bất lực...