Hướng Gia Quân cau mày, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại nhận ra rằng lúc này chẳng có từ ngữ nào là phù hợp.
Nếu cậu và Hạ Trầm có cơ hội an toàn ra khỏi đây thì sẽ tiếp tục sinh sống trong một thế giới càng ngày càng hoang vắng. Thiên nhiên dùng virus xác sống để quét sạch con người, vậy sau khi cuộc càn quét này chấm dứt thì sao? Xác sống chẳng thể tồn tại mãi, một ngày nào đó chúng cũng sẽ biến mất, đến lúc đó liệu nhân loại còn dư lại bao nhiêu? Thế giới sẽ được xây dựng lại một lần nữa sao? Bọn họ có thể sống sót đến ngày ấy hay không?
Cậu không rõ rốt cuộc mình đứng ở đây vì điều gì, giữa lúc hoang mang vô thức mà ngước nhìn Hạ Trầm.
Trong khoảnh khắc nhìn vào thầy Hạ, sự khủng hoảng trong lòng Hướng Gia Quân lập tức tiêu tán như khói bụi bị cơn gió thổi bay. Mọi nỗ lực vẫn có ý nghĩa, dù sống sót có khó khăn nhường nào, nếu đã hẹn sẽ cùng nhau đi tiếp thì dẫu có phải bước qua thêm nhiều trở ngại nữa cũng chẳng sao.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Hạ Trầm cũng quay đầu lại nhìn cậu an ủi rồi nhanh chóng quay đi. Cả hai đều thể hiện sự bình tĩnh khác thường, có lẽ do dọc đường đã trải qua quá nhiều tình huống sinh tử, dù tình hình ra sao cũng có thể mau chóng lấy lại được lý trí.
Không đúng, thật sự như vậy ư?
Hướng Gia Quân vẫn luôn cảm thấy lý trí là thứ mà Hạ Trầm không bao giờ đánh mất, nhưng giờ phút này nhìn vào trong mắt anh, cậu không khỏi nghĩ rằng người tìm về lý trí chỉ có một mình cậu.
Hạ Trầm đứng dưới bóng đèn sáng ngời của phòng thí nghiệm nhưng lại như đang chìm trong sương mù dày đặc của đêm đen, màn sương lạnh lẽo ấy dường như đang cắn nuốt hết thảy nguồn sáng. Thật xa lạ, anh còn cương quyết hơn cả lúc hai người vừa gặp mặt, giận dữ và áp bách, giống như núi lửa sắp đến bờ bùng nổ.
Cậu há miệng muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng lại bị Hạ Trầm ôm lấy bả vai bắt xoay người 180°, mặt hướng ra phía cửa. Tóc cậu bị vò nhẹ, sau đó cậu nghe thấy giọng nói của thầy Hạ vang lên bên tai mình: "Tập trung nhìn tình hình ở bên ngoài, đừng xoay người."
Hướng Gia Quân lập tức đoán được sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, chưa tới hai giây sau, một tiếng động thật lớn đột ngột truyền đến từ sau lưng, có người đụng mạnh vào bàn làm cho chai lọ bày biện trên đó đập vào nhau lách cách.
Mà lời nói kế tiếp của thầy Hạ khiến cậu sững sờ.
"Tại sao Hạ Khang lại bỏ mạng ở tầng ngầm của viện nghiên cứu thành phố B? Ông đã giết ba tôi như vậy sao, cho nên trên người ông ấy mới không hề có vết thương trí mạng nào, có đúng không?"
Cuối cùng Hướng Gia Quân cũng hiểu.
Vừa rồi Khấu Tư Niên nói y có quay lại viện nghiên cứu một lần vào sáng ngày hôm sau, mà thi thể của ba Hạ Trầm lại xuất hiện ở khu vực bí mật dưới lòng đất, không tìm thấy vết thương rõ ràng nào trên người.
Ống tiêm mà thầy Hạ giật khỏi tay cậu, trong đó chỉ có không khí...
"Ý cậu là tiêm không khí vào tĩnh mạch để gây thuyên tắc khí?" Khấu Tư Niên cười giễu, "Đúng vậy, đây là cách giết người đơn giản và hiệu quả nhất vào lúc ấy. Vốn dĩ ba cậu có thể an toàn rời đi, là do ông ta cố tình trà trộn vào để xem trộm bí mật của dự án nghiên cứu virus, muốn hợp tác với tên Mã Văn Nhạc kia..."
Khấu Tư Niên chưa nói xong đã ăn trọn một cú, Hướng Gia Quân nghe tiếng đấm đá như mưa rền gió dữ phía sau mà cả lưng cứng còng.
Hóa ra khi còn sống ba Hạ Trầm đã điều tra về virus xác sống, còn thừa dịp Minh Hòa rời đi để đơn độc xông vào biển pha lê. Chuyện nguy hiểm như vậy mà ông lại âm thầm gánh vác... Nếu như may mắn hơn không đụng phải Khấu Tư Niên đột ngột quay về, liệu ông còn sống sót hay không?
Nhưng mọi sự đã vậy, Hạ Trầm đã tự tay chôn cất Hạ Khang dưới tàng cây ở viện nghiên cứu. Thật trớ trêu làm sao, người cha bỏ mạng vì điều tra virus, người con ngàn dặm xa xôi lần theo mọi dấu vết, cuối cùng cũng biết được chân tướng nhưng chân tướng này lại chỉ đem đến nỗi tuyệt vọng.
Hạ Trầm không sử dụng vũ khí, chỉ có hai tay trần thi nhau rơi xuống cơ thể Khấu Tư Niên. Hướng Gia Quân cắn răng nghe theo lời dặn của thầy Hạ, ép bản thân không được quay đầu lại, không nhìn dáng vẻ sụp đổ mất kiểm soát của anh. Tiếng đánh rất lớn, không tránh khỏi va đập vào tường và bàn ghế, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng cơ thể ngã mạnh xuống sàn nhà.
Khương Dao khóc lóc lao tới muốn ngăn cản nhưng chưa tới gần thì cánh tay đã bị cậu kéo lại.
Hướng Gia Quân giữ chặt cô rồi lên tiếng khuyên nhủ: "Cô không cứu được ông ta, đây là chuyện mà ông ta phải chịu."
Tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông trung niên yếu dần nhưng từ đầu đến cuối không hề chống cự, giống như cam tâm tình nguyện nhận lấy trận đòn này. Không rõ là vì y đã chấp nhận số phận hay là bị sự thất bại của thí nghiệm vừa rồi xóa hết động lực sống.
Qua hồi lâu, tiếng đánh đấm dần dừng lại, rốt cuộc Hạ Trầm cũng thở dốc lên tiếng, giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả bóng tối dưới lòng đất này.
"Giữ lại cho ông một cái mạng, đến khi lấy được phần huyết thanh còn lại tôi sẽ giết ông ngay lập tức."
Khấu Tư Niên không thể trả lời mà chỉ há to mồm thở hổn hển, có vẻ như đối với y thì việc giữ tỉnh táo đã khó khăn lắm rồi.
Ống tiêm kia bị Hạ Trầm ném đi, lăn vào một góc khác trong phòng. Tầm mắt của Hướng Gia Quân không nhịn được mà lướt nhìn theo nó, đến khi quay đầu lại thì thoáng thấy gì đó ngoài cửa sổ, cậu vội nhảy lên bàn, quả nhiên trông thấy đám xác sống đang tụ lại ở phía lối ra.
"Nhanh! Đến lúc rồi! Mau đi thôi!"
Quay đầu lại, đập vào mắt Hướng Gia Quân là khung cảnh đầm đìa máu tươi. Thầy Hạ xách người đang nằm liệt dưới đất lên, chỗ khớp xương ở mu bàn tay anh cũng bê bết máu. Còn Khấu Tư Niên thì thảm hại gấp bội, gương mặt tuấn tú giờ đã bị máu tươi bao phủ, một bên má sưng tấy, hốc mắt ứ máu, khóe miệng bị đánh đến biến dạng.
"Tôi biết ông đứng được, nhanh lên." Hạ Trầm xách Khấu Tư Niên lên rồi đẩy về hướng cửa.
Đúng là người đàn ông vẫn còn đủ sức hành động, lảo đảo đứng dậy xong thì im lặng đi về phía cửa.
Xem ra thầy Hạ không có ý định cởi trói cho Khấu Tư Niên, Hướng Gia Quân cũng không lo chuyện này, cầm lấy bộ đàm gọi cho Trang Phàm.
"Phòng điện và phòng giám sát đều ở tầng một đúng không, mọi người mau chóng tập hợp, trong này còn có một lối ra khác, tôi sẽ gọi lại nhanh thôi." Cậu vừa vội vàng nói vừa kéo Khương Dao ra khỏi phòng, đi được hai bước thì cô gái bỗng không nhúc nhích nữa.
Cậu quay đầu, nôn nóng nói: "Cô làm gì thế! Còn không chạy?"
Khương Dao cố gắng gỡ tay ra, trên mặt còn mang theo nước mắt, lắc đầu với cậu, "Tôi không đi! Thí nghiệm còn chưa kết thúc hoàn toàn, có lẽ sẽ có bước ngoặt!"
"Cô bị ngu à! Đến cả thầy của cô cũng đi rồi!"
Hướng Gia Quân nổi giận, dùng sức lôi Khương Dao đi tiếp nhưng lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của Khấu Tư Niên: "Nghe theo đi, để cô ấy ở lại."
Cậu ngẩn người, đối mặt với Khương Dao mà trong lòng ngổn ngang. Trước đây mọi biểu hiện của cô gái này đều trái ngược với Khấu Tư Niên, hóa ra bên trong lại giống thầy y đúc, đều là người cực kỳ say mê và cố chấp với nghiên cứu khoa học.
Tình hình rất khẩn cấp, cậu thả tay ra, để lại một câu "Cẩn thận nhé" rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của hai người đi trước. Cửa mở ra, Hạ Trầm tóm Khấu Tư Niên đẩy y ra ngoài trước, trước khi đi Hướng Gia Quân quay đầu thoáng nhìn Khương Dao đang nắm lấy then cửa, nhìn theo bóng bọn họ.
Sống chết của người khác không liên quan đến cậu, điều mà Hướng Gia Quân có thể làm cũng chỉ là im lặng, quyết đoán rời khỏi căn phòng thí nghiệm này.
Nhưng sau khi ra ngoài cậu mới nhận ra trên hành lang còn những người khác nữa. Không chỉ có bọn họ muốn thoát khỏi hiểm cảnh, chỉ tính riêng khu B đã có mười mấy người thò đầu ra khỏi cửa, nhưng đa số vẫn đang quan sát và chờ đợi, muốn trốn rồi lại do dự khó thể bước ra bước đầu tiên.
Cả hành lang chỉ có ba người họ đang nhanh chân bước đi.
Những người khác vừa nhìn sang bên này thì đã bị dọa sợ bởi người nằm trong tay Hạ Trầm. Giờ đây Khấu Tư Niên không còn là trụ cột của viện nghiên cứu nữa, đối với những nhân viên mà nói thì đồng nghĩa với việc biểu tượng yên bình đã hoàn toàn đổ vỡ.
Hạ Trầm vẫn sải bước về trước, không bận tâm đến những ánh mắt ấy, nhưng đến khi có người định đi theo thì anh lại lạnh lùng nhắc nhở: "Cút ra chỗ khác."
Hướng Gia Quân lo lắng nhìn chăm chú vào tấm lưng thầy Hạ, bổ sung thêm một câu ngắn gọn: "Đừng đi về phía lối ra nhé."
Khi đã bắt kịp thầy Hạ và Khấu Tư Niên, cậu thì thầm hỏi: "Họ Khấu kia, ông nói lối ra khác ở tầng mấy cơ?"
Khấu Tư Niên bị Hạ Trầm nửa tóm nửa kéo, mất sức gục đầu xuống, nghe vậy thì nâng mí mắt dính máu lên liếc cậu một cái, khàn khàn nói: "Tầng một."
Cậu cầm bộ đàm thông báo cho Trang Phàm, bảo hắn chờ ở thang máy của khu B tầng một, nhớ phải giục hai đứa nhỏ cũng phải nhanh tới đó.
Xa xa, âm thanh ồn ào truyền tới từ lối vào tòa nhà, tiếng gào thét và gầm rú trộn lẫn với nhau, tiếng la hét thuộc về nhân loại dần dần nhỏ xuống.
Ba người bước nhanh hơn, cơ thể Hướng Gia Quân đã trong tình thế sẵn sàng chiến đấu với quân địch nhưng đầu óc cậu lại như cuộn chỉ rối. Những bí mật mà cậu vừa nghe được vẫn đang xoay vần trong tâm trí, đánh sâu vào nhận thức của cậu.
Cậu giơ tay vỗ vỗ mặt mình để bản thân trở nên tỉnh táo hơn, tự nhủ rằng lúc này những bí mật đó không còn quan trọng nữa, dù có thế nào thì bọn họ cũng phải sống sót.
Hướng Gia Quân rũ mắt nhìn phần da bị trầy trên mu bàn tay của Hạ Trầm, lòng vô thức chùng xuống, mãi đến khi ba người đi vào được thang máy thì cậu mới có cơ hội kéo tay anh lại xem.
May là chỉ trông có vẻ nặng chứ thực chất không ảnh hưởng gì lắm. Cậu cởi găng tay của mình ra rồi đeo lên tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Hạ Trầm, không nhịn được mà giơ tay áp lên.
Thầy Hạ rũ mắt, dù anh đang nhìn cậu nhưng ánh mắt lại thẫn thờ như thể bị rút hết tâm trí, biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
Lòng cậu đau đớn, trong giây phút ấy cậu cảm thấy anh vô cùng yếu ớt, giống như một pho tượng sắp vỡ vụn vậy. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng Hướng Gia Quân, cậu vội vàng lẩm bẩm: "Thầy Hạ ơi anh bình tĩnh lại được không, đừng làm em sợ."
Lời vừa dứt thì vẻ mặt của Hạ Trầm rốt cuộc cũng dao động, anh nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra nhìn cậu lần nữa thì biểu cảm của anh đã trở lại bình thường, "Tôi không sao, chỉ là hơi mất khống chế thôi."
Hướng Gia Quân biết anh không ổn nhưng cậu lại không thể nói ra những lời an ủi khách sáo vô dụng, chỉ biết dùng tay mình nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt anh.
Khấu Tư Niên còn đang sa sút đứng dựa vào vách thang máy, trước mặt người ngoài Hướng Gia Quân cũng cảm thấy ngượng ngùng, ôm nhẹ anh rồi nói: "Có em ở đây, đừng nghĩ ngợi nhiều quá."
Hạ Trầm mỉm cười như trút được gánh nặng, nụ cười kia rực rỡ vô cùng. Bả vai đang căng chặt dần thả lỏng, anh ngước mắt nhìn chữ số đang nhảy ở trên bảng hiển thị, khẽ khàng đáp lại một tiếng: "Được."
—————
*thuyên tắc khí: là tình trạng các bong bóng khí đi vào cơ thể làm tắc nghẽn tĩnh/động mạch, những bong bóng khí này có thể đi đến não, tim hoặc phổi dẫn tới người bệnh bị đau tim, đột quỵ hoặc suy hô hấp