Hướng Gia Quân nhìn người trong gương mà không dám nhận là mình.
Lần cuối cùng cậu soi gương ở nhà vẫn là một thanh niên thân tàn chí kiên tràn đầy sức sống, lúc này đây đã trở thành một gương mặt xa lạ, dù thế nào cũng không thể liên tưởng khuôn mặt này với tên của mình được.
Phờ phạc tiều tụy, hai má cũng hóp lại, sau khi bóc băng gạc trên trán ra thì vết thương trở thành điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt. Chắc nói cậu là xác sống vừa sống lại cũng có người tin mất, chẳng hiểu sao thầy Hạ lại có thể nói mấy lời âu yếm với gương mặt này được.
Cậu dí mặt sát vào gương hơn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà thần thái trong đôi mắt này không hoàn toàn biến mất, cho dù cậu bị thả giữa một bầy xác sống thì chắc hẳn vẫn là con nổi bật nhất ha?
Tự an ủi mình xong, Hướng Gia Quân lết đi tắm rửa như cái xác không hồn, suýt nữa thì ngủ luôn ở trong bồn tắm. Sau khi kéo được cơ thể như nặng ngàn cân ra khỏi bồn, cậu không thèm lau khô nước trên người mà đã khoác áo choàng tắm vào rồi mở cửa đi ra.
Không ngờ đột ngột đối diện với Hạ Trầm.
"Thầy Hạ?" Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán đi chút ít, "Nãy giờ anh vẫn canh ngoài cửa hả?"
Hạ Trầm đã tắm trước cậu và thay quần áo mới, giờ đang khoanh tay đứng dựa lưng vào tường ngoài phòng tắm. Anh thấy cậu đi ra mới đứng thẳng người lên, dùng khăn lông giúp cậu lau khô tóc.
"Còn tưởng em ngủ quên, suýt nữa tôi định phá cửa xông vào đấy."
Đúng là cậu ngủ thật... Hướng Gia Quân dúi đầu vào bả vai thầy Hạ, nhớ lại gương mặt vừa nhìn thấy trong gương, không nhịn được mà hỏi: "Thầy Hạ ơi, có phải em xấu đi không?"
Hạ Trầm cười khẽ, động tác lau tóc cho cậu không dừng lại, "Phải, sắp xấu giống tôi rồi."
Vốn dĩ cậu chỉ hỏi đùa thôi, không thật sự để ý vẻ bề ngoài của mình, nhưng nghe thầy Hạ tự hạ thấp bản thân để an ủi cậu thì lại bị chọc cười.
"Cái miệng này nói chuyện ngày càng khéo." Nói rồi ngáp một cái, "Em ngủ trước một lát, nửa đêm anh nhớ gọi em dậy nhé."
Hai người đã đồng ý sẽ thay nhau gác đêm, Hướng Gia Quân muốn đóng góp sức lực, không thể để thầy Hạ mệt nhọc mãi.
Cậu buồn ngủ đến mức đi một đoạn từ cửa đến mép giường cũng không nhấc nổi chân, mí mắt dần khép lại, mơ màng cảm thấy bản thân được bế lên rồi nghe thấy thầy Hạ lẩm bẩm câu gì đó. Cậu dùng chút tỉnh táo cuối cùng để phân biệt, hình như là mấy từ "gầy đi nhiều quá".
Giấc ngủ này cũng chẳng hề yên ổn. Mặc dù dưới thân là một cái giường tử tế đúng nghĩa, vừa mềm vừa thoải mái, nhưng ý thức của cậu vẫn cứ luôn chập chờn, quanh quẩn giữa ranh giới tỉnh táo và hỗn loạn. Mỗi khi muốn ngủ sâu thì cậu lại ngửi thấy một mùi hương không thể nói rõ, giống như nước sát trùng đã được pha loãng một trăm lần.
Từ khi hai người đi vào đây mùi sát trùng vẫn luôn tràn ngập mọi ngóc ngách, cho dù ở trong phòng thì vẫn như âm hồn không tan, còn chui lủi vào giấc mơ của cậu.
Trong cơn mơ vụn vỡ, cậu lại quay trở về bệnh viện quen thuộc khi còn nhỏ, mùi nước sát trùng trên hành lang xông thẳng vào khoang mũi. Dường như trong bệnh viện không có ai khác, một mình cậu đi qua đi lại trên hành lang, sau đó bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động thật lớn.
Cậu thình lình mở mắt, sợ đến mức bật hẳn người dậy. Âm thanh đó vẫn quanh quẩn bên tai, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, lúc lâu sau còn chưa thể bình tĩnh lại.
Đèn ngủ ở đầu giường được bật mức thấp nhất, ánh sáng nhàn nhạt êm dịu, nhất thời cậu quên mất bản thân đang ở đâu, cũng quên luôn bây giờ là lúc nào. Cảm giác hỗn loạn bao trùm cậu, mãi đến khi tay phải vô tình sờ sang chỗ bên cạnh.
Trống không. Thầy Hạ không ở đây.
Hướng Gia Quân lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn quanh phòng một lượt cũng không thấy Hạ Trầm. Mà bên ngoài dần dần vang lên những âm thanh ồn ào, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng, càng lúc càng dày đặc.
Cậu tăng sáng đèn ngủ, lúc này mới phát hiện hóa ra cửa phòng đang mở, Hạ Trầm từ bên ngoài đi vào còn tiện tay đóng lại.
"Em bị đánh thức à?" Thầy Hạ vừa đi tới vừa hỏi, ngồi xuống ôm cậu vào lòng rồi vỗ vỗ lưng cậu.
Hướng Gia Quân cảm thấy người Hạ Trầm lành lạnh bèn hỏi: "Anh ở ngoài kia lâu lắm à, trên người anh hơi lạnh."
"Ừ, tranh thủ em đang ngủ nên tôi ra đứng ở lan can một lát."
Cho dù thầy Hạ không giải thích lý do anh ra ngoài nhưng Hướng Gia Quân vẫn có thể đoán được, chắc hẳn anh muốn đi thăm dò địa hình nhưng lại không yên tâm để cậu lại một mình, đành phải đi loanh quanh ngoài phòng.
Cậu lắc lắc đầu muốn tống âm thanh kia ra khỏi đầu mình, "Hình như vừa rồi em nghe thấy tiếng gì đó... Sao ngoài kia ngày càng ồn thế, xảy ra chuyện gì ư?"
Hiếm khi Hạ Trầm do dự, anh trả lời lấp lửng: "Có thể sẽ thấy hơi khó chịu, em muốn ra xem không?"
Hướng Gia Quân nghe vậy thì càng tò mò hơn, trong lòng không yên, trực tiếp chui ra khỏi lồng ngực Hạ Trầm rồi xốc chăn lên, "Muốn, đợi em thay đồ đã."
Đến khi cậu mặc xong quần áo ra khỏi phòng thì hành lang đã nhốn nháo đầy người.
Hóa ra viện nghiên cứu đông người như vậy, cậu đảo mắt nhìn quanh, tầng hai và tầng một có rất nhiều người đang đứng kín lan can. Hầu hết mọi người mặc đồ không chỉnh tề, có người vẫn còn mặc áo ngủ, nhưng tất cả lại không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn phía dưới.
Hướng Gia Quân chen vào đám đông, cũng vịn vào lan can nhìn xuống. Đập vào mắt cậu là một đống gì đó đỏ như máu, cậu cau mày nhìn kỹ một lát mới nhận ra đó là cơ thể người. Lúc này người đó đang nằm bò trên sàn với tư thế vặn vẹo, máu thịt loang lổ, khuôn mặt nát bươm, bãi máu đỏ tươi vẫn không ngừng lan rộng.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên phía trên theo bản năng, ở tầng gần với trời sao nhất có một chiếc áo khoác đang vướng ở lan can, giống như bị chủ nhân cố ý để lại ở nơi đó để tỏ rõ sự tồn tại của mình.
Người này ngã xuống từ tầng năm?
"Tự sát..." Người đứng bên trái cậu run rẩy mở miệng, giọng điệu như vỡ òa. Bấy giờ cậu mới để ý rằng trong tầm nhìn của mình, chỉ cần là người cậu có thể nhìn rõ thì đều mang vẻ mặt u ám.
Hầu như ai cũng tỏ ra vô cùng áp lực, nặng nề đến mức không giống với phản ứng mà người bình thường nên có khi thấy có ai đó nhảy lầu. Mới đầu còn có vài người lên tiếng thảo luận, nhưng dần dà ngay cả tiếng nói cũng nhỏ lại, cả tòa nhà ngầm chìm trong sự im ắng kỳ dị.
Vạt áo bị ai đó kéo nhẹ về phía sau, cậu thuận theo lùi lại vài bước thì thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hạ Trầm.
Cậu muốn hỏi thầy Hạ có nhìn thấy quá trình người đó tự sát không nhưng đối phương lại lắc đầu, vội vàng kéo cậu về ven tường rồi thì thầm: "Tạm thời đừng nói gì."
Trong cả hai tầng lầu chỉ có hai người ngoài là họ không đứng sát lan can, nhưng cũng chẳng ai có tâm tư đâu mà chú ý đến họ.
Không biết ai đột nhiên hét lên, vang dội mạnh mẽ như khẩu hiệu: "Tôi muốn ra ngoài!"
Một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng, chỉ trong vài giây đã có nhiều người khác hưởng ứng, cùng hô to hai chữ "Ra ngoài!". Càng ngày càng đông người tham gia, giếng trời rộng lớn giống như một cái loa khuếch đại tiếng hét vang trời này, khiến người ta đinh tai nhức óc.
Hướng Gia Quân yên lặng chứng kiến cuộc nổi loạn đột ngột, bên tai còn nghe thấy có người nhắc tới gia đình với giọng gần như tuyệt vọng.
"Những người này đều bị nhốt ở đây sao?" Cậu quay đầu nhìn thầy Hạ.
Mấy tiếng trước cậu còn cảm thấy nơi này yên bình như thể chốn bồng lai cuối cùng ở tận thế, giờ đây suy nghĩ này đã hoàn toàn tan biến.
Hạ Trầm định mở miệng thì loa mini gắn trên trần hành lang bỗng truyền ra tiếng nói. Giọng nói của đàn ông đồng thời vang lên ở khắp các góc tầng.
"Các vị," Là giọng nói lạnh lùng như máy móc của Khấu Tư Niên, "trong viện nghiên cứu vừa xảy ra trường hợp tự sát đầu tiên."
Đúng là tự sát thật. Hướng Gia Quân thấy hơi bất ngờ, không phải vì chuyện người kia tự sát mà là bởi rõ ràng Khấu Tư Niên lên tiếng để ổn định mọi người nhưng lại ung dung thừa nhận hành vi tự sát, thế này thì ổn định kiểu gì?
Khấu Tư Niên nói tiếp: "Nhưng sự thật sẽ chứng minh rằng cái chết của anh ta là vô nghĩa."
Đám đông lại bắt đầu xôn xao, lửa giận bùng lên vì lời này, khi sự giận dữ bắt đầu lan rộng như lửa cháy đồng cỏ thì trong loa bỗng vang lên một tiếng cười khinh thường, đập vào tai mọi người.
"Tôi biết việc tiến triển nghiên cứu bị trì trệ đã gây ra áp lực tâm lý rất lớn cho mọi người, chuyện một bộ phận nhân viên rời đi ngày hôm qua cũng khiến các vị không hài lòng. Điều tôi muốn nhắc nhở mọi người là tiến triển chỉ thuộc về người ở lại, chỉ cần nửa đường rời đi đều sẽ đối mặt với cái chết, giống như cái xác trước mắt các người này. Hoặc là ra ngoài trong vinh quang, hoặc là biến thành một thi thể rách nát ngủ chung dưới hầm với xác sống, đây là hai phương án duy nhất mà các vị có thể lựa chọn."
Gió trên mặt hồ dần tĩnh lại theo giọng điệu bình thản của người đàn ông, sự giằng xé nội tâm của mọi người ở đây đang lặng lẽ xảy ra.
Hướng Gia Quân đứng đối diện Hạ Trầm, hai người nhìn thấy sự bình tĩnh của người ngoài cuộc trong mắt nhau. Vậy mà cậu lại cảm thấy vui mừng, Khấu Tư Niên nói nhiều một câu thì bọn họ lại hiểu thêm một chút về nơi này, chỉ là cách nói năng ngạo mạn này thật sự khiến cậu thấy khó chịu, cái tay lâu rồi không đánh người không khỏi thấy ngứa ngáy.
"Một khi nghiên cứu thành công thì tất cả mọi người sẽ trở thành anh hùng của thế giới, hơn nữa tôi tuyên bố ngày này không còn xa," Người đàn ông dừng lại một lát, "chỉ trong nửa tháng tới mà thôi."
Lời của Khấu Tư Niên như có khả năng mê hoặc tâm trí, chữ nào cũng bình thản nhẹ nhàng nhưng lại đem đến cho người ta hy vọng, cho dù tia hy vọng ấy vô cùng xa vời.
Nhưng cũng có người không dễ bị lừa gạt, có tiếng nói giận dữ vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh: "Hai tuần rồi! Sống chết của gia đình còn chưa biết thế nào mà ông còn muốn tôi ở lại để nghiên cứu huyết thanh, rõ ràng chúng ta đều biết đây là chuyện không có khả năng! Nói gì lại thêm nửa tháng nữa!"
"Mọi người cần hiểu rõ một chút," Đối mặt với cơn tức giận của nhân viên, Khấu Tư Niên vẫn duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối, "cho dù đi ra ngoài thì các người cũng không có cơ hội để cứu gia đình mình. Đừng quá xem trọng bản thân, cũng đừng coi thường tận thế."
Hướng Gia Quân nở nụ cười châm chọc. Cậu ngửa đầu quan sát trần hành lang, đối diện với camera theo dõi được gắn ở trong góc, giống như có thể xuyên qua ống kính đó để thấy được bộ dáng kiêu ngạo nắm giữ hết thảy của Khấu Tư Niên vậy. Cậu biết đối phương có thể nhìn thấy mình, nhưng cũng chẳng thèm giấu đi sự khinh bỉ trong mắt mà tiếp tục nhìn thẳng.
Qua hai giây đã cảm thấy nhàm chán, cậu cúi đầu nói nhỏ với Hạ Trầm: "Ông ta cảm thấy mình chính là thần."
Hạ Trầm thấy thái độ của đám đông đã không còn cứng rắn như trước, tuy anh vẫn giữ lập trường của người đứng ngoài cuộc nhưng trong mắt đã mang chút chán nản.
"Với tư cách là cựu giảng viên môn Chủ nghĩa Mác thì tôi phải nhấn mạnh một chút, trên thế giới này không có thần," Hạ Trầm nắm tay cậu, theo thói quen mà khẽ nhéo cổ tay, "nhưng từ góc độ cá nhân mà nói thì tôi rất đồng ý với lời này của em. Một vị thần thực sự không cần phải làm ra một bầu trời giả tạo để chứng minh chính mình."