Cho dù bị bắt ngủ lại thư phòng nhưng anh cũng không dám phản bác lại cô, bây giờ không có Lý Phong anh không cần sợ cô sẽ quay đầu, bởi vì cô cứ mạnh dạng tiến về phía trước cho dù thế nào thì anh cũng nhất bảo vệ cô một đời bình an.
Thẩm Y Tranh quay về phòng ngủ, nhưng cô ngủ rất nhanh, cả ngày cô liên tục có cảm giác buồn ngủ không thôi lại bị chuyện của anh làm cho tức đến mức không thể ngủ được bây giờ cô có thể ngủ một giấc tới sáng.
Tiếng cửa phòng vang lên “cạch”
Bóng dáng bước đi nhẹ nhàng như ăn trộm, Lục Dụ Thần ngay cả mở đèn cũng không dám mở sợ sẽ đánh thức cô dậy, anh chậm rãi lên giường cạnh cô, xoay người cẩn thận ôm lấy cô vào trong lòng mình.
Có lẽ do mang thai cho nên cô trở nên vô cùng nhạy cảm, anh vừa ôm cô vào lòng cô liền cảm nhận được mà khẽ cựa quậy rồi lại nằm yên ắng trong lòng anh, bỗng dưng trong cơn vô thức lạnh lẽo vừa rồi lại biến mất, mang theo cảm giác an toàn ấm áp đến.
“Bé con, có phải anh nên đến sớm một chút thì em sẽ không bao giờ cảm thấy bất an, cũng sẽ không mất niềm tin nhiều đến vậy.” Lục Dụ Thần hôn lên trán cô một cái, anh cưng chiều cô nhiều đến mức không muốn cô chịu chút vất vả tổn thương nào.
Bên ngoài họ luôn bàn tán, anh là người không tốt, là người phong lưu ăn chơi trác táng, nói anh là loại người xấu xa. Vậy mà chỉ một Thẩm Y Tranh xuất hiện anh liền vội dập bỏ toàn bộ tin đồn mà trước kia anh không hề để tâm đến.
Vội vã hoàn thiện bản thân, không thích tham gia vào thương trường kinh doanh lại vì Thẩm Y Tranh tiếp quản Thẩm Thị mà anh lại xin ba mẹ đến Lục Thị phụ cho Lục Phong Hành.
Chung quy tất cả mọi thứ cũng không bằng Thẩm Y Tranh.
“Thật tốt!”
Lục Phùng Y lúc này ngồi ở phòng khách nhà Chu Duẫn Tây cô đột nhiên cảm thấy ở đây tuy an toàn vì Lục Dụ Thần anh ấy sẽ không tìm đến nhưng lại có chút bất an với Chu Duẫn Tây.
Anh ta cứ nhìn cô như vậy, cái gì cũng không nói.
“Em... Thật ra chỉ muốn đến chỗ anh lánh nạn một hôm.” Cô cười gượng lên tiếng giải thích với anh ta.
Chu Duẫn Tây chậm rãi gật đầu “Em muốn ở bao lâu cũng được, dù gì sau này cũng là nhà em”
"Hȧ!"
Cô khó hiểu đưa mắt nhìn Chu Duẫn Tây.
Anh ta nhìn cô với đôi mắt dịu dàng, lại mong đợi cái gì đó, Chu Duẫn Tây không trả lời anh ta chỉ im lặng nhìn cô như thế, đôi mắt cô nhìn anh ta không giống trước đây, khiến cho anh ta cảm thấy bất an đến mức muốn dùng ánh mắt khoá cô lại.
“Uống rượu không?”
Cô cười cười “Tửu lượng em không tốt nhưng nếu anh muốn thì uống một chút cũng không sao.” Cô đang nhờ vã anh cho nên không thể làm trái ý anh để bị đuổi đi được.
Chu Duẫn Tây gật đầu.
Bước chân đi đến quầy rượu gần bếp, lấy một chai rượu vang và ly uống rượu, mái tóc anh rũ rũ xuống, trên người chỉ mặc bộ pijama quen thuộc màu đen ở nhà, vừa rồi anh còn không nghĩ cô sẽ chạy đến đây vào giờ này.
Đôi mắt cô hướng về anh, bóng lưng đó với cô quen thuộc vô cùng, đã không biết bao nhiêu lần cô mong đợi anh quay đầu lại, mong đợi anh sẽ nhìn thấy cô thích anh, thích chết đi được.
Đột nhiên anh xoay người, nhìn thấy ánh mắt cô đang nhìn mình chằm chằm anh khẽ bất động một chút, Lục Phùng Y cũng giật mình mà thu ánh mắt của mình lại cô có chút ngại ngùng cảm giác không khác gì lén lút bị người khác phát hiện.
Rót rượu I đưa cho cô, Chu Duẫn Tây cũng không nói gì, mà cô cũng cảm giác khác thường bởi vì anh hôm nay trầm tính đến mức không muốn mở miệng nói chuyện với cô nàng.
Lục Phùng Y uống liên tục hai ly rượu trước sự ngỡ ngàng của anh, cô muốn phá bỏ bầu không khí gượng gạo này.
Hai má cô dần ửng đỏ, tự mình rót rượu rồi lại lầm bầm lên tiếng “Anh im lặng quá, không có gì muốn nói với em sao?”
Khoé môi của anh khẽ nhếch lên “Nếu anh hỏi em có trả lời thật không.”
"Ùmm."
Anh biết cô tửu lượng rất không tốt lần nào đi uống rượu xong liền mang bao nhiêu uất ức trong lòng ra mắng chửi.
“Em thích cái người tên Hàn Dự đó sao?”
Cô lắc đầu rồi lại uống thêm một ly “Không thích Hàn Dự đâu” son
Câu trả lời của coi khiến Chu Duẫn Tây như kẻ xấu muốn trút say để lừa cô nói thật lòng, trong lòng anh bỗng dưng vui vẻ đến mức nhiều lời.
“Vậy em có thích anh không?”
“Không thích, em thích Tây Tây không thích anh... Hức... Hức.” Lục Phùng Y nhìn mọi thứ đều mờ ảo không nhìn rõ được người trước mặt là ai, cô tùy tiện trả lời sau đó nấc lên mấy cái.
Nước mắt cô lăn dài trên gò má, cô lại rót rượu uống thêm một ly, cử chỉ loạn xạ vừa cười vừa khóc nói với người đối diện “Em chỉ thích Tây Tây, thích rất lâu rồi, anh ấy không thích em. Cũng không biết em thích anh ấy... Hức... Hức anh ấy sao lại ngốc như vậy chứ.” Cô uất ức vừa dùng tay quẹt lên má lau nước mắt, vừa tức giận trách móc.
Đôi mắt của anh đột nhiên nóng ran, trong lồng khó chịu chết đi được, Chu Duẫn Tây uống hết ly rượu trong tay rồi chậm rãi dùng khăn giấy anh ngồi xổm bên dưới chân cô cẩn thận lau nước mắt cho cô.
Nhưng Lục Phùng Y càng nghe anh an ủi lại càng uất ức mà bộc phát hết thảy sự đau lòng của mình “Cái tên đó đáng ghét, thật sự đáng ghét em thích hắn lâu như vậy, mà em đi du học cũng không thấy mặt mũi, về rồi lại cho rằng em thích người khác chỉ trích em.... Hức...hức dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì mà lại nói tình cảm của em như vậy. Lục Phùng Y em không thích nữa, không thích nữa đau lòng quá không muốn thích nữa.” Vai cô run run bật khóc như đứa trẻ.
Chu Duẫn Tây đau lòng chết đi được, anh đứng dậy ngồi lên sofa ôm lấy coi vào lòng mình, xoa xoa cái đầu nhỏ muốn dỗ dành cô “Được được! Tiểu Y ngoan không khóc, anh đánh hắn ta cho em có được không, em đừng uất ức, anh sai rồi anh thật sự sai rồi.”
“Anh biết em thích, nhưng anh lại sợ tổn thương em cho nên anh mới không nói. Anh sai rồi Tiểu Y ngoan đừng khóc, anh nhận lỗi với em có được không.” Chu Duẫn Tây liên tục vỗ về cô, anh ôm cô trong lòng không có ý định buông cô ra.
Tiếng nấc của cô vẫn còn, anh không kiềm được lại nâng mặt cô lên áp môi mình lên môi cô mà hôn, Lục Phùng Y bị anh giữ khư khư không cho nhút nhích cô vụng về đáp lại anh một cách khó khăn.