Cố Hạ không biết cóphải mình nên rời khỏi thành phố này để cho người khác không phảigặp phiền toái hay không, trong lòng tràn ngập tức giận, Triển ThiểuHuy muốn cảnh cáo cô phải cách xa Nghiêm Hướng Vĩ một chút, lần nàychỉ là đụng hư xe, lần sau sẽ là thế nào Cố Hạ cũng không dámtưởng tượng. Cố Hạ đã ở bên anh lâu như vậy, không phải không biết rõthế lực sau lưng anh, cô tức đến nỗi cơm trưa cũng không muốn ăn, chỉnuốt vài miếng rồi trở về văn phòng. Nghiêm Hướng Vĩ gọi điện tới,“Chuyện của anh xong rồi, đang đợi công ty bảo hiểm bồi thường.”
Cố Hạ áy náy, “Cũngmay anh không bị thương, cũng tại vì em mới bị như vậy, rất xin lỗi.”
“Em có cái gì màphải xin lỗi? Tuy hôm qua anh đưa em về nhà nhưng không liên quan mộtchút nào cả, em đừng buồn.” Nghiêm Hướng Vĩ dừng một chút, “Nhưng màvận may của anh coi như cũng không tệ.”
“Anh thật là lạcquan.” Cố Hạ nhàn nhạt nói, trong lòng cảm thấy rất áy náy, chuyệnnày không phải là vận may không tệ mà là Triển Thiểu Huy chưa làmđến cùng.
“Nếu nhìn đến mặttốt thì chiếc xe của anh bị đụng nhẹ nhất trong mấy chiếc, có chiếcxe đụng đến biến dạng hoàn toàn, lái xe tử vong tại chỗ. Bây giờ sayrượu đúng là hại chết người, đụng một lúc vào năm sáu chiếc xe, anhkhông bị thương đương nhiên là may mắn nhất rồi.” Nghiêm Hướng Vĩ nhắcnhở cô, “Nếu em rảnh thì hãy luyện lại kĩ thuật lái xe đi, khôngnhững giúp mình tuân thủ luật giao thông mà còn để đề phòng ngườikhác lái ẩu, những người xung quanh em chưa chắc đã tuân thủ luật, vảlại cũng không nhất định tỉnh táo khi lái xe.”
“Cái gì mà say rượu?”Cố Hạ bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của anh, “Không chỉ đụngvào một chiếc xe của anh thôi sao?”
“Không có, là một sựcố giao thông khá nghiêm trọng, chắc sáng nay cũng có đăng báo. Bâygiờ nồng độ rượu được kiểm tra rất kĩ, vậy mà còn có người khôngmuốn sống, thật là phiến toái…”
Anh liên miên lải nhảinói rất nhiều, Cố Hạ ở đầu bên kia không nói tiếng nào, anh ta gọimột tiếng, “Cố Hạ…”
“…Hả?” Cố Hạ phảnứng rất chậm, có hơi ngẩn người.
“Em sao vậy?”
“Không sao.” Cố Hạngập ngừng nói, “Không nói nữa, anh nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải đilàm.”
Cúp điện thoại, tronglòng Cố Hạ có chút bối rối, xem ra cô đã trách oan cho Triển ThiểuHuy rồi, sáng nay không nói gì đã mắng anh, còn mắng cay nghiệt nhưvậy, lúc ấy đầu dây bên kia không nói gì, chỉ có tiếng hít thở nặngnề không đều, Cố Hạ cũng đã hình dung ra dáng vẻ tức giận của anh.Thì ra phụ nữ đến kì sinh lí thì tâm trạng thật sự rất khó khốngchế, khi đã nóng lên thì cái gì cũng dám nói.
Cố Hạ cầm điệnthoại, đang suy nghĩ có nên gọi điện nói lời xin lỗi với anh không, dodự nửa ngày thì đồng nghiệp ăn cơm trưa xong trở về có chuyện cầnhỏi cô nên đành để lát nữa nghĩ vấn đề này tiếp.
Triển Thiểu Huy thậtsự bị chọc giận, xế chiều hôm nay Cố Hạ không nhận được hoa tươinữa, cũng không nhận được điểm tâm, trong lòng Cố Hạ có hơi thấtvọng, cuối cùng quyết định không gọi xin lỗi anh. Cô đối với TriểnThiểu Huy không phải là không có cảm giác đặc biệt, chỉ là cô thậtsự không thể nhìn thấy kết cục khi hai người có thân phận quá chênhlệch như vậy, cô không thể nhìn thấy tương lai, không thể cảm nhậnđược cảm giác an toàn trong đoạn tình cảm này, cô lại càng khôngmuốn phải chịu đựng cảm giác đau đớn cùng mờ mịt như toàn bộ thếgiới đều sập xuống ba năm trước đây. Cứ chấm dứt như vậy, TriểnThiểu Huy là người sĩ diện, có lẽ sẽ không đến tìm cô nữa.
Ngày hôm sau Cố Hạvẫn không nhận được thứ gì nữa, ngay cả đồng nghiệp cũng không nhịnđược phải hỏi một câu, “Đã thành đôi hay là triệt để cắt đứt rồi?”Hẳn là đã triệt để cắt đứt, Cố Hạ nở một nụ cười thẹn thùng.
Sếp lại gọi cô lên,nói tối nay phải mời khách dùng cơm, trợ lí đã xin nghỉ nên phảigọi cô đi. Cố Hạ ghét nhất là tiệc tùng, tìm cớ nói không đượckhỏe, sếp chỉ cười nói tối nay không cần phải uống rượu, đó là mộtkhách hàng nhỏ, chỉ cần có thành ý một chút là được, chủ yếu làđể hiểu nhau hơn.
Không khí của bữa cơmtối này cũng khá yên ắng, phần lớn đều nói chuyện công việc, đồngnghiệp nam cùng đi chung uống với đối phương vài ly, sếp nói Cố Hạuống không tốt nên mọi người cũng không ép, chỉ uống được bao nhiêuthì uống, uống hết một ly rượu vang đỏ lạnh băng, bụng Cố Hạ càngthấy đau hơn, khó chịu đến mức không muốn động đũa. Sếp của cô nóichuyện rất vui vẻ với khách hàng, đầu Cố Hạ cảm thấy choáng vángnhưng trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười thân thiện, kiếm tiền thậtđúng là không phải chuyện dễ.
Bữa cơm kết thúc lúckhoảng 10h, vài người hẹn nhau đi chơi, Cố Hạ không cần phải tiếpkhách nữa, nhìn bọn họ lái xe nghênh ngang rời đi, chuẩn bị đón taxitự mình trở về nhà trọ. Nhưng mà cả ngày bận rộn, thân thể lạimệt mỏi, đến lúc này bụng lại rất đau, cảm giác đau ngày một tăng làmcho mặt Cố Hạ tái nhợt, trán đẫm mồ hôi.
Đi tới chỗ có thểđón taxi còn mất một đoạn nữa, từng cơn đau bụng đánh úp lại, CốHạ ngồi xổm trên đường lấy tay ấn vào bụng chờ cho cơn đau qua đi,hàng chân may nhíu chặt lại. Bóng đêm u ám, đèn đường quanh quẽ, đêmmùa xuân vẫn mát lạnh như trước khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo côđơn.
Từng chiếc xe trênđường gào thét mà lướt qua, một lát sau, trong rừng xe hỗn độn lạicó một chiếc xe tấp vào dừng l ại, Cố Hạ ngẩng đầu lên nhìn, mộtngười đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ ghế lái, lịch sự nói với CốHạ, “Cô Cố, Triển thiếu mời cô lên xe.”
Cố Hạ ngẩng đầu lênnhìn, cửa sổ phía sau xe đóng chặt, không thể nhìn thấy người ngồitrong. Cô đứng lên, khoát tay nói, “Không cần, tôi tự đón xe về làđược rồi.”
Người đàn ông trẻtuổi vẫn giữ tư thế mời, mặt còn mang theo một nụ cười, “Cô Cố, mờilên xe.”
Bọn họ vẫn còn đang giằngco thì người trên xe hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, đột nhiên mở cửa xera, đi tới vài bước, trực tiếp nhét Cố Hạ vào trong xe, còn chưa vừaý quát cô, “Đã như vậy rồi em còn giả vờ cái quái gì nữa!”
Anh trực tiếp chen vàongồi cạnh, người đàn ông trẻ tuổi cũng nhanh chóng đi vào trong xe,khởi động xe thật nhanh, cả quá trình chỉ mất vài giây, đến khi xeđã chạy Cố Hạ mới kịp phản ứng, nhìn nhìn Triển Thiểu Huy ngồicạnh, thật sự không biết nên nói gì.
Triển Thiểu Huy cũngkhông nhìn cô, mắt nhìn về phía trước, sắc mặt có hơi âm trầm, nóivới lái xe, “Đến bệnh viện.”
“Không cần đến bệnhviên.” Cố Hạ vội vàng nói, nhìn thấy Triển Thiểu Huy ném tới ánhmắt lạnh lẽo đến phát sợ, thấp giọng giải thích: “Không sao đâu,thật sự không cần đến bệnh viện, về nhà ngủ một giấc là đượcrồi.”
“Không thoải mái ởđâu?” Triển Thiểu Huy lạnh lùng hỏi, cũng không thèm liếc mắt nhìnCố Hạ.
“Bụng hơi đau mộtchút.” Cố Hạ nhỏ giọng giải thích, “Hiện tượng bình thường thôimà.”
Triển Thiểu Huy hừlạnh một tiếng, lặng lẽ không nói lời nào.
Lái xe trẻ tuổi cũngkhông biết anh muốn đi đâu, lúc đến ngã tư đường thì hỏi anh, “Triểnthiếu, đi đâu ạ?”
Triển Thiểu Huy nóiđịa chỉ của Cố Hạ, còn thuận miệng nói một câu, “Mở hệ thống sưởilên.”
Trong xe lại trở nênyên tĩnh, yên tĩnh như vậy khiến cho Cố Hạ cảm thấy xấu hổ, cơ thểcứng ngắc ngồi cạnh Triển Thiểu Huy, mặt có vẻ hơi sợ, cô nhỏ giọngnói: “Cảm ơn.”
“Không cần.” TriểnThiểu Huy rít ra hai chữ lạnh toát từ trong kẽ răng, mặt vẫn lạnhlùng như trước.
Cố Hạ lén liếc mắtnhìn anh, thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi, bạncủa tôi xảy ra chuyện, tôi tưởng anh làm cho nên…”
“Em tưởng?” TriểnThiểu Huy lành lạnh nói, “Em tưởng cái gì? Không thèm hỏi lấy mộttiếng đã tùy tiện gọi điện thoại mắng tôi?”
Ban đầu Triển ThiểuHuy thấy cô gọi điện thoại đến vốn rất vui mừng, kết quả nghe thấynhư vậy, khi cúp điện thoại thì ném ngay vào góc tường, điện thoạivỡ tan thành năm bảy mảnh, lúc ấy Mục Bằng đứng bên cạnh không dámnói lời nào.
Trên đời này chỉ cómột người phụ nữ như vậy, cô nói câu nào cũng có thể làm cho ngườita nổi giận, hận không thể xé xác cô ra, nhưng mà nhìn thấy hìnhbóng của cô thì trong lòng lại dịu đi, không thể hận cũng không thểgiận được nữa. Tối nay khi cơm nước xong, trở về nhà cùng bọn Vệ Namthì nhìn thấy có người ngồi ven đường, rõ ràng không thấy rõ mặtnhưng dù chỉ có một nét tương tự cũng thấy bất an, phải quay ngượctrở lại nhìn thật kĩ.
“Ngày hôm qua NghiêmHướng Vị bị tai nạn xe cộ, mạng người là quan trọng, anh lại trảlời như vậy nên tôi tưởng rằng…” Cố Hạ ngậm miệng lại, nói lời xinlỗi với anh, “Thật sự xin lỗi.”
Hàng mi của TriểnThiểu Huy chớp chớp, không tỏ thái độ gì, đợi một lát sau không nghethấy cô nói gì nữa mới mở miệng buồn bực giận dỗi nói: “Em chỉnói một câu xin lỗi là được à?”
“Vậy anh muốn thế nàomới được đây?” Cố Hạ khó hiểu hỏi, muốn gì cô cũng sẽ làm.
Dường như Triển ThiểuHuy không tình nguyện nói một tiếng “Thôi đi.”, rồi lại quay đầu sangnhìn cô, dường như không biết nên nói gì, không gian trong xe nhỏ hẹp,yên tĩnh đến nỗi cảm thấy xấu hổ, Cố Hạ nghiêng đầu về phía cửasổ xe, bụng lại đau đớn co rút mãnh liệt, Cố Hạ đau đến nỗi thởdốc, kìm lòng không được gập người lại, cố hết sức chống lại cơnđau này, ngay cả tay Triển Thiểu Huy đã đặt lên vai mình cũng khôngbiết.
Dường như anh cũng rấtcăng thẳng, “Đau lắm hả?”
Cố Hạ cắn răng, đếnkhi hơi đỡ một chút mới nói: “Không sao, đỡ hơn rồi.” Đau bụng kinhcũng không tính là chuyện lớn, vài ngày nữa chẳng phải sẽ không cógì nữa sao, lúc này Cố Hạ mới biết mình và Triển Thiểu Huy đãngồi rất gần nhau, cô hơi dịch người sang bên cạnh tỏ rõ thái độ củamình.
Triển Thiểu Huy cũngkhông miễn cưỡng, thu hồi cánh tay của mình lại, rất tự nhiên nói:“Trước kia hình như không như vậy.”
Trước kia khi còn ởbên cạnh Triển Thiểu Huy, mỗi lần ngày ấy đến là tinh thần lại khôngđược tốt lắm, bụng có hơi đau nhưng không tính là rất đau, khi đóTriển Thiểu Huy xót cô, mấy ngày ấy đều không cho cô đi làm, Cố Hạcũng rất vui vẻ ở nhà. Ngược lại hai năm qua đau bụng kinh rất dữdội, vào mấy ngày ấy không hề muốn đi làm, chỉ muốn nằm trong ởchăn ấm, nhưng mà còn phải đi làm, lấy lí do này mà xin nghỉ làđiều không tưởng. Cô khẽ cúi đầu không nói lời nào, Triển Thiểu Huyngồi cạnh vừa giận dỗi vừa châm chọc nói: “Không có việc gì làm haysao mà chạy lung tung ra ngoài? Vừa mới chạy đã qua mấy năm, tiền thìkhông kiếm được bao nhiêu ngược lại thân xác trở nên thế này, cũngkhông biết em có biết tính không nữa.”
Cố Hạ muốn nói “Cònkhông phải bị anh ép sao.”, nhưng mà thật sự tinh thần không được tốtlắm, cũng không muốn mở miệng nữa, trừng mắt nhìn anh tỏ vẻ bấtmãn. Triển Thiểu Huy cũng không muốn hai người cãi nhau không vui vẻgì, thấy thân thể của cô không thoải mái, chuyển chủ đề: “Thật sựkhông đến bệnh viện sao?”
Cố Hạ ỉu xìu lắcđầu.
“Vậy em ngủ đi, đếnnơi anh gọi em.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy dịu dàng như nước.
Nơi này cách chỗ ởcủa cô khá xa, Cố Hạ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dù cô có mở mắt thìcũng không biết nói gì với Triển Thiểu Huy, trong xe rất yên tĩnh,lái xe lái rất vững, nếu không phải bụng truyền đến từng cơn đau thìcó lẽ Cố Hạ sẽ ngủ thiếp đi. Một lát sau chợt nhớ ra điều gì đó,mở to mắt nhìn biển quảng cáo bên ngoài, lúc này mới nhớ hâu hếtcác cửa hàng đều đã đóng cửa, cô đột nhiên kêu lên, “Dừng xe.”
Triển Thiểu Huy khóhiểu nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại, “Em sao thế?”
“Tôi muốn mua ít đồ.”Cố Hạ chỉ vào siêu thị cách đó không xa, cô cũng không muốn làmphiền như vậy, nhưng mà băng vệ sinh trong nhà đã hết, trong túi cũngkhông còn bao nhiêu, vốn muốn vào siêu thị mua thêm một ít nhưng lạibị sếp kéo đi ăn cơm, bây giờ đa số siêu thị đã đóng cửa.
Xe hơi chậm rãi dừnglại, tài xế trẻ tuổi mở đèn trong xe lên, xuống xe mở cửa cho CốHạ. Cố Hạ không để ý nhiều như vậy, còn chưa đợi anh ta đến mở cửađã dịch chuyển khỏi vị trí của mình, một tay mở cửa xe, nhìn lướtqua chỗ vừa ngồi, mặt đỏ lên.
Trên ghế ngồi dínhmột vết loang màu đỏ, cái này có nghĩa là trên quần Cố Hạ cũngcó, vậy là không thể đi vào siêu thị mua đồ được nữa, động tác củaCố Hạ cứng đờ, thật là quá xấu hổ.
Triển Thiểu Huy cũngnhìn thấy, cửa xe mở rộng ra, lái xe đã đứng trước cửa vịn tay vàocửa đợi cô xuống, thấy khó hiểu vì cô vẫn chưa chịu rời khỏi chỗngồi, Triển Thiểu Huy thấy Cố Hạ có vẻ khó xử, nói với người đànông trẻ tuổi đối diện, “Tiểu Vương cậu bắt xe về trước đi, tôi sẽ đưacô ấy về.”
Tiểu Vương rất hiểu ýnên cũng đã rõ ràng ý tứ của Triển Thiểu Huy, cười cười rồi sau đórời đi. Trong xe chỉ còn lại hai người, Triển Thiểu Huy nói: “Làm saobây giờ? Hay là anh đưa em về trước, chuyện mua đồ…lát nữa tính sau.”
Cố Hạ gật gật đầu,bây giờ cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, thoát khỏi tình cảnh xấu hổnày.
“Chúng ta cái gì cũnglàm hết rồi, em không cần cảm thấy xấu hổ.” Triển Thiểu Huy cởi áokhoác đắp lên người cô, “Đắp kín vào, đừng để bị lạnh.”