Tuy Cố Hạ chưa từngtrải qua chuyện nam nữ nhưng trên người Triển Thiểu Huy đang tản ra mộtmùi dục vọng thì ít nhiều gì cô cũng biết người đàn ông này đangmuốn làm gì, nhẹ đập tay vào lưng anh, “Anh…đè nặng quá rất khóchịu, còn nữa anh không được sờ mó lung tung như thế…”
“Đừng có lộn xộn.”Triển Thiểu Huy khẽ mắng cô, thân thể đang cực lực nhẫn nhịn lại bộcphát, tình cảnh này thật làm cho người ta phát điên, giọng nói nhưnghẹn lại, “Ngoan ngoãn một chút nào.”
Anh đè lên cô, phát ratiếng thở ồ ồ, sau đó khẽ cắn một ngụm vào vành tai cô, cơn đau ấpđến khiến cho Cố Hạ hít mạnh một hơi, Triển Thiểu Huy vẫn còn bấtmãn nói: “Sao lại có thể tìm được một cô gái như em chứ!”
Anh nói xong cũng xoayngười đứng lên, sửa sang lại áo tắm của mình, mở cửa phòng đi rangoài, trước khi ra khỏi cửa còn mắng một tiếng “Chết tiệt”, Cố Hạkhông biết có phải anh đang mắng cô không, một lát sau anh lại trở về,tóc ướt như vừa tắm xong, dục vọng trong ánh mắt đã tan đi một nửa,sắc mặt cũng dịu lại một chút, nhìn Cố Hạ ngồi ôm gối trên ghếsalon, dịu dàng nói: “Sao lại ngồi đây? Hay là em lên giường nằm nghỉmột chút đi.”
Váy Cố Hạ có vàicái nút, hiện giờ toàn bộ nút đều bị bức ra, vạt áo trước khôngthể che hết, cô mới dùng gối ôm để che lại, “Anh có thể gọi người tamang…đến một bộ quần áo nữa không?”
Triển Thiểu Huy đi đếntủ quần áo, kéo cửa tủ ra, tìm một chiếc áo sơ mi bên trong đưa chocô, “Mặc vào đi.”
Anh chỉ ném cho cô mộtchiếc áo sơ mi rồi một mình chạy vào phòng khách xem TV nhưng ánhmắt lại không nhìn vào màn hình TV. Cố Hạ mặc áo sơ mi đi tới,Triển Thiểu Huy ngồi tựa vào ghế tay cầm một ly rượu thủy tinh, nhẹnhàng lắc lắc chất lỏng bên trong, thấy cô mặc như vậy, cười nói: “Emnhìn thật buồn cười.”
Bên trong Cố Hạ vẫnmặc chiếc váy vạt trước không thể khép lại được, bên ngoài mặc áosơ mi của anh, áo sơ mi dài qua mông, nhưng lại không che được chiếcváy, mặc vào tất nhiên trông rất buồn cười, Cố Hạ bất mãn nói: “Anhkhông biết xấu hổ còn nói vậy!”
“Tới đây ngồi đi.”Triển Thiểu Huy vươn tay ra với cô, lại nói: “Thật ra em cởi váy trongra, mặc như thế chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“Không cần đâu.” Cố Hạkhông muốn vậy, áo của anh lớn như vậy, mặc vào người sẽ cảm thấytrống trơn, hơn nữa chỉ mặc áo sơ mi hơi xoay người một chút mông sẽbị lộ ra, thật sức quá sắc, cô đi qua một mình ngồi lên ghế salon,nhìn thấy sắc mặt Triển Thiểu Huy không được tốt, mở miệng muốn nóirồi lại thôi.
Dáng vẻ muốn nói lạithôi của cô tất nhiên đã lọt vào mắt Triển Thiểu Huy, “Muốn nói gìthì nói đi.”
Cố Hạ vuốt vuốt tay,giọng cực kì nhỏ, “Triển thiếu, có phải anh không vui không?”
Mặc cho là ai đangtràn đầy chờ mong, giữa đường lại phải dừng lại đều thấy không vui,huống chi Triển Thiểu Huy đã có mưu đồ từ lâu. Không thoải mái tấtnhiên vẫn là không thoải mái, nhưng chuyện này cũng không thể tráchCố Hạ, lần này không ăn được thì lần sau còn cơ hội, Triển Thiểu Huynhẹ lắc tay, “Không có, em đừng nghĩ lung tung.”
“Nhưng nhìn anh thìcảm thấy anh đang không được vui.” Cố Hạ cúi đầu xuống, “Thật ra embiết là vì sao.”
“Hử?” Hơi cao giọngmột chút, ánh mắt của Triển Thiểu Huy đang có ý đồ muốn tìm kiếmgì đó trên mặt cô, nhưng cô cúi đầu quá thấp nên anh không nhìn rõbiểu cảm của cô, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy em nói xem, vì saoanh lại không vui?”
Cố Hạ không trực tiếptrả lời anh, vòng vo thật lâu mới nói: “Em không muốn nhanh như vậy đãlàm chuyện kia.”
Giọng nhỏ như muỗibay, nhưng căn phòng rất yên tĩnh, Triển Thiểu Huy nghe thấy rất rõràng, anh đã làm lộ liễu như vậy, vừa rồi Cố Hạ không biết anh muốnlàm gì thì quả thật không phải là con người sống trong xã hội nàynữa. Triển Thiểu Huy không muốn khiến cho cô phải cảnh giác, anh nghiêngngười về phía trước, kéo cô sang một tay nắm lấy lòng bàn tay cô,“Anh không hề không vui, khi hôn đàn ông có phản ứng là chuyện bìnhthường, nếu không sẽ là có vấn đề về mặt sinh lí. Anh thích em, chonên có hơi không khống chế được. Nhưng mà cho tới bây giờ anh chưa baogiờ ép buộc em, đúng không?”
Anh thấy Cố Hạ khẽgật đầu, lại vuốt vuốt tóc cô, “Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh chỉmuốn gặp em thôi, hiện giờ mỗi ngày đều nhớ em, lúc họp trong đầucũng nghĩ bây giờ em đang làm gì, đã thức dậy chưa, buổi trưa ăn gì,trong lòng luôn nghĩ đến hình ảnh của em, muốn nghe thấy giọng nóiríu rít của em cho nên mới gọi em tới.”
Gần đây Triển ThiểuHuy rất ít nói những lời biện hộ, Cố Hạ cảm thấy lòng trở nênngọt ngào, thật sự Triển Thiểu Huy không hề ép buộc cô, dạo nàytính tự chủ của anh rất tốt, cô lại nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầuhỏi: “Anh có đói bụng không? Gọi cơm rồi sao còn chưa mang lên, hiệusuất làm việc trong khách sạn của anh như vậy sao?”
Lúc nãy Triển ThiểuHuy cũng không nói ai mang cơm lên cả, chỉ lấy cớ vậy thôi, nếu khôngngộ nhỡ đột nhiên có người phá hỏng không khí thì không hay, nhưng màlời đã nói ra nên vẫn phải tiếp tục giả vờ, căm giận nói: “Đúng làhiệu suất quá thấp cho nên dạo này tình hình kinh doanh của kháchsạn mới có vấn đề, phải gọi người quản lí ra mắng một trận mới được.”Anh ngừng lại một lát, vẻ mặt ôn hòa nói: “Anh gọi điện kêu bọn họmang thức ăn lên, em muốn ăn gì, anh gọi người đưa lên luôn.”
Triển Thiểu Huy rấthay có những hành động chăm sóc dịu dàng, nhìn thấy Cố Hạ khôngđược thoải mái nên nói cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, gọikhách sạn chuẩn bị cho cô một ít hương liệu trị liệu. Lần này CốHạ phải cảm tạ người bà con của cô đã cứu cô, nhưng mà người bà conkia cũng sẽ phải đi, Triển Thiểu Huy đã có ý muốn ăn cô nên cô khôngthể lơ là cảnh giác, ngược lại càng có xu thế đề phòng, anh xem xétlịch trình trong một tuần tới, nhận lời mời tham gia một bữa tiệc.
Bữa tiệc này vốn anhcó thể không đi, lúc nhận được thiệp mời cũng không xếp vào lịchtrình ngay, chẳng qua là Tiểu Ngũ ngồi bên cạnh nói giỡn: “Đại ca,nhìn thế nào mà gần đây dáng vẻ của anh giống như chưa được thỏamãn dục vọng thế, Cố Hạ không thể thỏa mãn anh hay là…”Anh ta nhưmột tên trộm cười cười, “Không đến mức anh còn chưa đưa cô nàng lêngiường chứ?”
Hiện tại sau khi tan caTriển Thiểu Huy sắp xếp rất ít hoạt động khác, ngay cả các cuộchẹn ăn cơm cùng mấy anh em cũng hủy bỏ, mỗi ngày đều ở bên cạnh CốHạ, từ khi Cố Hạ bị thương đến giờ đã hơn hai tháng, Triển Thiểu Huycẩn thận dỗ dành cô lâu như vậy, một người đàn ông ưu tú như anh màvẫn chưa thể thu phục được Cố Hạ, thật sự làm cho các anh em mởrộng tầm mắt, ngay cả người đứng đắn như lão Tam cũng phải nhìn anhvới đôi mắt tò mò.
Triển Thiểu Huy khôngthể nói được gì ngoài hai chữ, “Sắp rồi.”
Sắp rồi chính là vẫnchưa được, lúc ấy Trâu Nhuận Thành cười ra tiếng, thấy ánh mắt sắcnhư đao của Triển Thiểu Huy bay tới nên vội vàng cố ngừng cười, nói:“Đại ca, anh hãy tặng cô nàng thêm nhiều món quà xinh đẹp nữa, dỗdành để cô nàng vui vẻ, không có gì mà không thể cả. Anh xem anh suốtngày chỉ tặng cái gì nhỉ, đều chỉ là vài thứ đồ trang trí nhỏbé, phụ nữ đếu yêu thích những thứ trang sức châu báu lóng lánh.”
“Hình như tặng mấymón trang trí nhỏ bé kia cũng là do cậu đề nghị.” Chữ cuối củaTriển Thiểu Huy trầm xuống, ánh mắt không hiền lành gì Trâu NhuậnThành, thật ra thì đề nghị này của anh ta cũng không tệ lắm, thỉnhthoảng tặng đông tặng tây Cố Hạ đều vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng hiệnlên từ trong lòng.
Trâu Nhuận Thành vuốtvuốt mũi cười mỉa, “Là do em đề nghị, nhưng anh không thể chỉ tặngmấy thứ đó không, mấy thứ nhỏ bé ấy chỉ dùng để tăng thêm sự lãngmạn, tình tứ; quan trọng phải là những thứ thỏa mãn thói hư vinhcủa phụ nữ mới là thứ họ muốn.”
Triển Thiểu Huy khônghề quan tâm đến chút tiền kia, nhưng anh vẫn nói, “Cô ấy nói đừng quáquý giá.”
“Đại ca, anh trở nênthật thà như vậy từ khi nào thế?” Trâu Nhuận Thành vỗ vỗ đùi, dángvẻ chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, “Lời nói của phụ nữ cóthể tin sao? Họ nói không cần chỉ là lời nói khách sáo thôi, giốngnhư những lời nói xã giao trên thương trường thôi. Vả lại, tặng quàphải chú ý đến phương pháp, anh không thể tặng quá trực tiếp, khôngthể ném một sợi dây chuyền kim cương cho cô ấy sau đó nói đêm nay hãyngủ cùng anh một đêm, người khác thì phỏng chừng có thể làm vậy,nhưng cô gái bướng bỉnh như Cố Hạ thì nhất định không được.”
Triển Thiểu Huy vẫncòn đang suy tư lời nói của Trâu Nhuận Thành, mặt khác vẫn đang suynghĩ vấn đề phải ăn sạch Cố Hạ thế nào, nhìn thấy tấm thiệp mờitrước mặt, mở ra xem, anh có thể dẫn theo Cố Hạ, để cho cô ăn mặcthật xinh đẹp, phụ nữ rất thích đẹp, đến lúc ấy cô nhất định sẽvui vẻ.
Lúc anh và Cố Hạ hônnhau phần lớn thân thể đề tiếp xúc thân mật thêm một chút, kéo quầnáo cô lên để cho thân thể cô lộ ra trước mắt anh, hoặc là dùng taythăm dò vào quần áo vuốt ve nơi tư mật của cô, cái này thật ra đãlà hành vi tình dục, Cố Hạ khôngquá tình nguyện, nhưng cũng không phản ứng quá mức, Triển Thiểu Huycho rằng tâm lí của cô đã có thể tiếp nhận việc tiến thêm một bướctrong quan hệ với anh. Nếu cô đã có thể tiếp nhận, cho dù TriểnThiểu Huy có lừa gạt cô một chút cũng không sao, dẫn cô tham gia tiệctùng, đến lúc đó không thể không uống rượu, nam nữ say rượu, nếu nhưxảy ra chuyện gì chỉ có thể nói là vô tình phạm sai lầm, tâm tư củaCố Hạ cũng rất đơn giản, cho dù nói cô say rượu loạn tình nên làmbậy cô cũng có thể tin, nói không chừng còn đau lòng xin lỗi.
Thịt ăn vào trong bụngmới tính là của mình, Triển Thiểu Huy cố định ý nghĩ phải ăn chođược Cố Hạ, tìm lí do hợp lí nói với cô: “Thứ ba tuần sau anh phảitham gia một bữa tiệc, em đi cùng với anh.”
Triển Thiểu Huy làngười đã chinh chiến nhiều năm trên thương trường, nếu như đã có ýđịnh này với Cố Hạ thì Cố Hạ thoát được sao? Cố Hạ lại nghe thấynhư đang được phân chia nhiệm vụ, như một phản xạ có điều kiện nói:“Vì sao lại muốn em đi?”
“Em là bạn gái củaanh, vì sao lại không đi?” Hàng mi xinh đẹp của Triển Thiểu Huy nhướnglên, “Chẳng lẽ em muốn anh dẫn người phụ nữ khác đi.”
Lúc này Cố Hạ mớinhớ tiệc tùng là phải dẫn theo bạn gái đi, không chút nào hay biếttrong lòng anh còn có ý định khác, nghiêm mặt nói: “Em sợ anh mấtmặt thôi, thật ra anh đi một mình cũng được mà.”
“Em không đi anh sẽ bịcác anh em cười cho chết, nói anh suốt ngày giấu em đi, em xem anh suốtngày bận rộn đến sức đầu mẻ trán, em cũng không thể để cho anh gặpthêm phiền toái chứ.” Triển Thiểu Huy vừa nói đạo lí cho cô nghe vừathực hiện chính sách ngu dân, thân mật ôm chầm lấy cô, “Tiệc tùngthật ra rất đơn giản, có anh ở đây, em còn lo lắng cái gì? Còn nữa,không cần phải lần nào cũng thấy mình quá chênh lệch với ngườikhác, đến lúc đó em sẽ biết như thế nào gọi là mĩ nữ.”
Cố Hạ không hề nghingờ anh, chiều thứ ba Triển Thiểu Huy rời khỏi công ty sớm, dẫn CốHạ đến một club tư nhân, giao cô cho một chuyên gia trang điểm, chuyên giatrang điểm loay hoay nửa tiếng trên mặt cô, khi Triển Thiểu Huy trở lạivừa vặn đã trang điểm xong, anh đưa cho cô một bộ lễ phục, thúc giụccô đi thay. Đến khi cô thay xong đi ra, Triển Thiểu Huy thỏa mãn kéo côđứng trước gương, “Nhìn xem, có phải rất đẹp không?”
Người đẹp nhờ lụalúa tốt nhờ phân, Cố Hạ nhìn mình trong gương, quả thật rất chấnđộng, nghiêng đầu nhìn về phía chuyên gia trang điểm khen một tiếng,“Quả nhiên trang điểm xong thì gỗ cũng có thể thay đổi thần kì nhưvậy …”
“Em nói mình làgỗ sao?” Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh cười.
“Anh mới là gỗ ấy!”Cố Hạ quay lại, cẩn thận nhìn mình trong gương, lắc lắc cánh tayTriển Thiểu Huy, “Sao em lại có cảm giác mình vừa xuyên không vậynhỉ? Nếu không thì sao có thể thoáng cái đã trở thành một mĩ nhânrồi?”
Triển Thiểu Huy mặcđồ vest thẳn thớm, đẹp trai phi phàm, Cố Hạ nhìn hai người cùng đứngcạnh nhau trước gương, cười đến nở hoa, mình hiếm khi xinh đẹp nhưvậy, cô lấy túi xách của mình sang, vừa tìm di động vừa nói: “Triểnthiếu, chúng ta chụp chung một tấm ảnh được không? Hiếm khi được xuyênkhông như vậy, em muốn giữ lại kỉ niệm, huống hồ thoạt nhìn cũngrất xứng đôi.”
“Em nghĩ là đang đichơi sao?” Triển Thiểu Huy cười nói, anh không phản đối đề nghị củacô, nhưng nói một câu, “Chờ lát nữa hãy chụp, còn thiếu một mónđồ.”
Bên cạnh có một chiếchộp, đó là thứ anh vừa mang tới, bên trong có một sợi dây chuyền kimcương rực rỡ, còn có cả một đôi bông tai, Triển Thiểu Huy cầm dâychuyền lên, đến phía sau cô, lúc đeo vào cho cô vẫn không quên sờ soạngmột chút, ngón tay nhẹ nhàng vờn nghịch qua làn da nhẵn nhụi bóngloáng, cúi đầu phả hơi thở ấm nóng vào cổ của cô, sau đó cúi ngườiôm lấy eo Cố Hạ từ phía sau, nhìn hai người từ trong kính, “Em thậtsự rất đẹp.”
Vòng cổ càng tôn thêmvẻ đẹp, đẹp đến nỗi Cố Hạ không dám nhìn vào trong gương lần thứhai, hỏi một câu, “Cái này là thật hay giả thế?”
Nhìn biểu hiện của côTriển Thiểu Huy có thể nhận ra cô thật sự yêu thích, quả nhiên TiểuNgũ nói đúng, thật ra mỗi một người phụ nữ đều thích những thứ nhưvậy, đây cũng không phải là chuyện xấu, dù sao Triển Thiểu Huy cũngcó tiền, anh cúi đầu tựa lên vai lên, “Em nói thử xem?”
Cố Hạ cũng cảm thấymình hỏi rất kì, nhưng cũng chỉ muốn xác nhận lại, sau đó bắt đầunghĩ lung tung, cái này vì sao không phải là giả? Nếu như bằng thủytinh hay cẩm thạch cũng tốt, Cố Hạ có thể yên tâm thoải mái đeo nótrên cổ; nếu thật sự là dây chuyền kim cương thì rất đắt, ngộ nhỡlàm mất thì sao? Cố Hạ nhớ tới có một câu chuyện rất buồn cườicủa một người nổi tiếng, một nữ diễn viên thích hư vinh làm suốtmười năm mới gom gót được ít tiền mua dây chuyền, kết quả phá hủytuổi xuân của mình. Mười năm nha, nếu đổilại là tình huống của mình, đại thiếu gia này sẽ không có đủ kiênnhẫn đòi lại số tiền kia, ngộ nhỡ muốn thịt cô thì làm sao? Cố Hạnghĩ ngợi nửa ngày, bắt đầu vươn tay tháo dây chuyền xuống, “Rấtđẹp, nhưng mà vẫn nên tháo xuống thì hơn, nếu bị mất thì rất phiềntoái, tìm đại một chiếc khăn lụa quấn lên cổ có thể thay cho đồtrang sức.”
“Không thích sao?”Triển Thiểu Huy nghi hoặc.
“Nếu bị mất thì làmsao? Em không có tiền trả lại anh đâu.” Cố Hạ nói, đương nhiên cô cũngsẽ không dại gì.
Triển Thiểu Huy cườikhẽ, “Không sao, tặng em rồi thì là của em.”
Cố Hạ lập tức bíhiểm nhìn anh, Triển Thiểu Huy cũng từng tặng cô những thứ khác,nhưng đều là những món đồ chơi nho nhỏ, cô chậm rãi nói: “Không cógì tự nhiên lại tốt như vậy…” Nửa câu sau cô chưa nói, ánh mắt tĩnhlặng nhìn anh, đang tự hỏi xem người đàn ông này đang âm mưu gì.
Triển Thiểu Huy bịánh mắt này của cô làm cho mất tự nhiên, vốn muốn nịnh nọt cô mộtchút, không nghĩ tới lại khiến cho Cố Hạ càng thêm cảnh giác, bấtđắc dĩ nói: “Thôi, không thích thì gỡ xuống.” Quà tặng là gì khôngquan trọng, quan trọng là phải ăn sạch cô.
Nhưng mang theo cô đếnbữa tiệc khó tránh khỏi phải làm cho người ngoài nghĩ anh không coitrọng Cố Hạ cho nên một lát sau gọi người mang một sợi dây chuyềnkhác tới, vỗ ngực nói đó là hàng bình thường, tuyệt đối không phảihàng cao cấp, nhìn thấy ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Cố Hạ, mặtkhông đổi sắc nói: “Giá cả rất vừa phải, chỉ cần hai ba tháng lươngcủa em là có thể mua được, không phải do người giám định chuyênnghiệp công nhận, rất nhiều nữ diễn viên bình thường đều thích loạinày, em hay xem TV nhìn thấy những người kia mỗi lần dự họp báo đềudùng những món trang sức khác nhau, cứ thay năm đổi ba như vậy, emnghĩ đó là thật sao? Bọn họ có rất nhiề khoản chi tiêu, đóng phim thìkiếm được bao nhiêu tiền nên chỉ đeo loại này, cho nên em cũng đừng đểbụng.”
Cố Hạ tin anh, cầmlấy chiếc điện thoại giá trên trời của Triển Thiểu Huy chụp hình,còn nhờ chuyên gia trang điểm bên cạnh chụp giúp bọn họ, chụp vô cùngvui vẻ, Triển Thiểu Huy cũng rất phối hợp, chẳng qua suy nghĩ đã baylên chín tầng mây, tự hỏi phải làm thế nào để có thể khiến chomình thỏa mãn đồng thời cũng phải làm cho Cố Hạ thỏa mãn, còn cóngày mai tỉnh dậy có nên đổ trách nhiệm cho Cố Hạ không, nếu là nhưvậy thì biểu hiện của Cố Hạ nhất định sẽ rất tốt.
Tác giả nói: cáchmạng còn chưa thành công, Triển thiếu còn phải cố gắng nhiều.