Hai người hẹn nhau lúcsáu giờ dười tầng trệt, Cố Hạ vốn tan ca lúc 5h30, đến khi nhữngđồng nghiệp khác rời khỏi văn phòng cô mới xuống lầu đợi Quý PhiDương, lúc này vừa kịp thời gian.
Buổi chiều hôm ấy,vẫn chưa tới 3h thì Cố Hạ đã xem đồng hồ nhiều lần, cho tới bây giờchưa thấy buổi chiều nào dài như vậy, thật vất vẻ mới đến giờ tantầm, cô vui mừng như một con chim sẻ, trưởng phòng Lưu đi tới quăng lạimột câu, “Cố Hạ, cô cầm tư liệu này, sắp xếp lại thành một bản báocáo.”
Cố Hạ nhận lấy từtrưởng phòng, một chồng tư liệu cao ngất ngưởng, trưởng phòng muốn côsắp xếp các số liệu lại, Lưu trưởng phòng nói: “Đêm nay cô có thểtăng ca, kiểm tra đối chiếu cẩn thận lại, ngàn vạn lần không được saisót.”
Nếu là bình thườngthì tăng ca cũng không có gì, nhưng đêm nay Cố Hạ lại hẹn Quý PhiDương đi ăn cơm, cô nhìn đống tư liệu một cách đau khổ: “Trưởng phòngLưu, đêm nay em có việc, ngày mai làm được không?”
“Không được, chín giờsáng mai tổng giám đốc Trâu muốn xem báo cáo.” Trưởng phòng Lưu nghiêmnghị nói, “Nếu như cô còn muốn làm việc ở đây thì không được thoáithác công việc, sẽ tính tiền tăng ca cho cô, nhiệm vụ tổng giám đốcTrâu giao cô mà làm sai sót tôi đảm đương không nổi đâu, khuya hôm nayphải làm cho xong.”
Trưởng phòng lỗ mãngnói, Cố Hạ ôm tất cả tư liệu qua, loay hoay một chút, một hai tiếngnhất định làm không xong nổi, đến năm giờ rưỡi các đồng nghiệp bắtđầu lục đục ra về, trưởng phòng Lưu vẫn còn ở trong văn phòng, CốHạ nhất định không thể đi, trong lòng cô vô cùng thất vọng, thật vấtvả mới có cơ hội ăn cơm với Quý Phi Dương, nhiệt tình của cả ngàycứ bị giội tắt như vậy, đồng nghiệp bên cạnh ra về, cô cầm lấy điệnthoại gọi cho Quý Phi Dương, rất áy náy nói: “Quý sư huynh, tối nay emphải tăng ca.”
Quý Phi Dương có chútbất ngờ, giọng nói hấp dẫn từ bên kia truyền tới: “Đã đặt chỗ nhàhàng rồi, anh sẽ chờ em, dù sao anh cũng có rất nhiều việc phảilàm, cơm tối ăn muộn một chút cũng được.”
Lòng Cố Hạ như độtnhiên mây khai vụ tán (mây quang đãng, sương mù tan biến), không ngờ QuýPhi Dương lại chờ cô, giọng nói luôn mang theo hương vị ấm áp: “Khôngcần đâu, em chắc phải khuya mới xong, làm sao có thể không biết xấuhổ để cho anh đợi em được, nếu không thì lần sau cùng ăn cơm đượckhông.”
Đầu bên kia đang suynghĩ một hồi rồi nói: “Vậy em làm việc trước đi, anh cũng sẽ làmmột ít việc ngày mai của mình, đợi lát nữa anh muốn ăn cơm thì sẽgọi cho em, nếu em không tiện thì chúng ta hẹn hôm khác.”
“Vâng” Cố Hạ vui sướngđồng ý.
Nghĩ đến việc Quý PhiDương cũng đang tăng xa dưới lầu, Cố Hạ lập tức lấy lại nhiệt tình,bắt đầu hết sức chăm chú làm báo cáo, cho dù hôm nay không thể đi ăncơm cùng Quý Phi Dương nhưng sau này cũng còn có cơ hội liên lạc vớianh. Lúc Cố Hạ đang thu thập tư liệu thì hơi cắn môi, như lời bạn họccủa mình đã nói, Quý Phi Dương vẫn chưa có bạn gái, mọi người đềucó cơ hội.
Tăng ca đến hơn sáugiờ thì trưởng phòng Lưu cũng chuẩnbị ra về, lúc đi qua Cố Hạ thì nói: “Cố Hạ, đêm nay cô vất vả rồi,lúc ra về nhớ đóng dấu rồi đặt lên bàn của tôi.”
Cố Hạ gật đầu, làngười mới tất nhiên phải làm nhiều việc một chút. Gần như cả vănphòng đều tắt đèn, duy chỉ có bàn của cô còn hai ngọn đèn sáng, CốHạ ngồi trên bàn, lần lượt nhập số liệu vào máy, văn phòng to nhưvậy chỉ còn lại âm thanh gõ bàn phím của cô.
Lúc làm được mộtnửa, vươn vai một cái, đã hơn bảy giờ, bụng đã thầm kêu réo, Quý PhiDương vẫn chưa gọi điện thoại cho cô, không biết có phải đang tăng cakhông, hay là đang đợi cô, sau một hồi suy nghĩ thấy mình đã tự đatình, nhưng Cố Hạ vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Cố Hạ muốn xuốnglầu mua một chút gì để ăn rồi lại tiếp tục chiến đấu hăng say, côđứng lên, trong đầu lại nảy ra một ý định, thật ra thì cô cũng cóthể ăn cơm cùng với Quý Phi Dương, sau đó trở về làm báo cáo, dù saovăn phòng cũng không có ai.
Cố Hạ nghĩ như vậynên cũng không còn cách nào tập trung làm việc, một lòng nghĩ xem bâygiờ Quý Phi Dương đã ăn cơm chưa, nửa tiếng sau, cô dứt khoát gọi điệncho Quý Phi Dương, biết anh vẫn còn đang ở trong văn phòng nên vội vàngnói mình có thể đi mua cơm.
Vẫn hẹn nhau dướilầu, Cố Hạ tắt đèn, đi vào toilet, trong gương nhìn thấy mặt mình cóhơi tiều tụy, đại khái bởi vì bận cả ngày nên mặt cũng không còntươi sáng. Bình thường cô không có thói quen trang điểm, chẳng qua cũngchỉ tùy tiện bôi một chút phấn màu sáng, vội vàng rửa mặt, lấyphấn ra thoa một ít lên mặt, làm cho mình thoạt nhìn tươi sáng hơnmột chút.
Công ty khoa học côngnghệ Khải Hoành chiếm năm lầu trong tòa nhà thương mại, có bảo vậy,bảo vệ hai mươi bốn tiếng đều trông chừng, lúc ra vào cửa cô cũngchào hỏi bảo vệ, nói đêm nay mình tăng ca, giờ xuống dưới mua đồ ăn,một lát nữa sẽ lên.
Cố Hạ xuống đại sảnhđợi một hồi Quý Phi Dương mới xuống, nhìn thấy Cố Hạ nên nói: “Anhcòn tưởng rằng em phải tăng ca rất lâu.”
Cố Hạ cười giảithích với anh: “Em vẫn còn một chút việc chưa làm xong, nhưng mà emđã đói bụng rồi, muốn xuống lầu ăn gì trước, lát nữa sẽ về làmtiếp.”
“À, không nghĩ tớiKhải Hoành lại nhiều việc như vậy.” Quý Phi Dương tùy tiện nói.
Hai người vừa nóichuyện phiếm vừa ra ngoài, nhà hàng Phỉ Kí ở bên cạnh, không gianrất thoáng, Quý Phi Dương chọn vị trí gần cửa sổ, lúc này đang làgiờ ăn cơm tối nên cũng không ít người tới ăn cơm. Bồi bàn đưa menu chophụ nữ, Quý Phi Dương ở bên cạnh nói: “Em cứ tự nhiên gọi món đi,lát nữa còn phải làm việc nên hãy ăn nhiều một chút.”
Cố Hạ cũng chưa quenthuộc với nhà hàng này, vả lại tâm tư của cô vốn cũng không đặt lênmón ăn, bồi bàn giới thiệu cho cô vài món sở trường, Cố Hạ nghĩmột chút rồi đưa thực đơn cho Quý Phi Dương: “Em không biết ở đây cómón gì ngon, hay là anh chọn đi.”
Quý Phi Dương chọn đạivài món, dặn dò bồi bàn nhanh một chút. Đến khi bồi bàn đi rồi, anhnhìn Cố Hạ bắt đầu hỏi thăm về công việc, “Làm ở Khải Hoành đãquen chưa?”
“Khá tốt, nhưng mà hơibận.” Cố Hạ cười cười, lúc còn học đại học, cô rất ít có cơ hộitiếp xúc với Quý Phi Dương, hiện tại nhìn anh từ khoảng cách gần nhưvậy mới phát hiện ra Quý Phi Dương so với nhìn từ xa càng đẹp trai,ngay cả động tác uống nước cũng vô cùng ưu nhã.
“Vừa mới bắt đầuđều như vậy, lương cao không dễ lấy như vậy, đến khi em hoàn toàn quenvới cuộc sống thế này thì hòa nhập vào công việc tốt hơn.”
“Mệt thì mệt nhưngnghĩ đến tiền lương cao như vậy…” Cố Hạ nói chuyện với anh, đột nhiênchuông điện thoại vang lên, điện thoại của Quý Phi Dương.
Quý Phi Dương lấy điệnthoại ra nghe, Cố Hạ nâng ly nước trước mặt lên uống, đầu dây bên kiachắc là bạn bè của anh, cô nghe thấy anh nói: “….Mình đang ăn cơm ởPhỉ Kí…Còn có một người bạn…Cái gì mà hẹn hò chứ, một bạn họccùng trường trước kia thôi…”
Nói vài câu, Quý PhiDương đột nhiên lấy điện thoại ra hỏi: “Cố Hạ, em không ngại anh gọithêm một người bạn nữa tới chứ?”
Cố Hạ ngẩng đầu lên,có chút bất ngời, khoát khoát tay nói: “Có gì đâu mà ngại, nhiềungười càng vui.”
Tuy ngoài miệng thìnói thế nhưng thật ra thì trong lòng vẫn để ý.
Quý Phi Dương nói vớingười trong điện thoại: “Cậu tới cùng ăn đi, món ăn vẫn chưa ra…”
Cúp điện thoại, QuýPhi Dương giải thích, “Một người bạn, rất thú vị, tính cũng rất hàophóng, em có thể làm quen. Hiện tại ra ngoài đi làm, quen nhiều bạnsau này sẽ dễ làm việc.”
Anh gọi bồi bàn, chọnthêm hai món, mang thêm bát đũa, chưa tới năm phút đã có một ngườiđàn ông đi tới, Quý Phi Dương giới thiệu: “Đây là bạn của anh, TriệuCố, còn đây là Cố Hạ.”
Hai người làm quen vớinhau xong thì ba người bắt đầu trò chuyện, Triệu Cổ là người hoạtbát, bắt đầu không ngừng tìm chủ đề, hơn nữa còn nói cho Cố Hạbiết vài vấn đề của người mới ra ngoài làm việc. Cố Hạ mặc dùcũng nén giận cái bóng đèn này trong đáy lòng nhưng trò chuyện cũngxem như rất hợp ý.
Món ăn đầu tiên vừabưng lên thì Quý Phi Dương lại nhận một cuộc điện thoại, người đầudây bên kia Triệu Cổ cũng biết, ở bên cạnh ồn ào, “Gọi cậu ta cùngđến đi, ai cũng muốn ăn cơm, nhất định phải gọi tên nhóc kia tới…”
Triệu Cổ còn nghiêngđầu hỏi ý kiến Cố Hạ: “Thêm vài người thì càng náo nhiệt, em thấycó phải không?”
Cố Hạ nhẹ nhàng gậtđầu, nói một câu trái với lương tâm: “Cứ gọi đến đi, nhiều người nóichuyện phiếm thì ăn cơm mới ngon.”
Lần này không chỉ tớimột người mà là một đôi tình nhân. Chỗ ngồi không đủ, Triệu Cổ gọibồi bàn đổi vị trí, nhà hàng Phỉ Kí rất đông khách, tất cả bànđều chật kín, bồi bàn đành phải dọn đại cho bọn họ một bàn.
Lại giới thiệu nhau,chào hỏi, nói chuyện, Quý Phi Dương về sau khá thân thiết với đôitình nhân kia, cô gái trẻ kia gạt bạn trai của mình sang một bên, chỉlo nói chuyện với Quý Phi Dương. Cố Hạ không chen vào được một lờinào, cũng may Triệu Cổ ngồi bên cạnh cũng không bỏ rơi cô, tìm chủđề nói với Cố Hạ, sau khi món ăn được mang lên, còn lịch sự nói:“Cố Hạ, em ăn thử món này đi, món nướng này cũng không tệ…”
Món ăn vẫn chưa manglên hết thì đôi tình nhân kia lại gọi thêm hai người bạn nữa, một côgái ngoài hình xinh đẹp đi tới, đứng bên cạnh bàn, vỗ nhẹ bả vaiQuý Phi Dương nói: “Không lâu không ăn cơm cùng anh, nếu không chủ độnggọi điện thì em còn tưởng anh đã quên mất em rồi.”
“Có quên ai cũng khôngthể quên em được! Dạo này ra nước ngoài công tác, hoay hoay mãi chânvẫn không chạm đất được.” Quý Phi Dương cười giải thích.
Cô gái kia tiếp tụcgiả vờ nói vài câu giận dỗi, sau đó gọi bồi bàn mang ghế ra ngồichính giữa Cố Hạ và Quý Phi Dương, vẫn chào hỏi với tất cả mọingười ở đây, Quý Phi Dương cũng không cảm thấy có gì không ổn, Cố Hạchỉ có thể gượng cười gật đầu.
Trên bàn ăn hai cô gáikia cũng rất biết cách tạo không khí, nói đến chuyện công việc cũngrất trôi chảy, Cố Hạ vừa rời khỏi trường học bước vào xã hội khônglâu nên tất nhiên không có kiến thức rộng như bọn họ, cô gái ngồigiữa Quý Phi Dương và Cố Hạ chẳng những biết ăn nói mà khuôn mặtcũng rất xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, chiếc dây chuyền trên cổ đượcánh đèn chiếu sáng lấp lánh, Cố Hạ ngồi bên cạnh, cả người lậptức sa vào cảnh làm một món phụ gia xanh mơn mởn.
Bàn ăn càng thêm náonhiệt, chẳng qua là người khác náo nhiệt, không phải Cố Hạ, Cố Hạcầm đũa, nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc, cô không biết Quý PhiDương lại có nhiều bạn như vậy, giao tiếp rộng, là một người hàophóng nhiệt tình, chỉ là không ngờ một buổi tối cô chờ đợi lại trởnên như vậy. Là một người bạn bình thường, cách làm của Quý Phi Dươngkhông có gì không ổn, anh vẫn thỉnh thoảng nói với Cố Hạ vài câu,dẫn cô vào chủ đề của bọn họ, hy vọng cô có thể quen thêm nhiều bạnbè.
Cố Hạ vưa chăm chú ăncơm vừa nói chuyện với Triệu Cổ vài câu, cô an ủi chính mình, thậtra thì hôm nay cũng xem như làm ăn có lời, quen thêm nhiều bạn bè củaQuý Phi Dương, từ nay về sau khi nói chuyện phiếm hai người sẽ có thêmnhiều chủ đề. Nhưng mà, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp ưu tú, tâmtrạng bị lấy ra làm phụ gia thật sự không tốt lắm. Cố Hạ tuy cógắng làm cho biểu hiện của mình tự nhiên hào phóng nhưng đôi mắt vẫncó chút cô đơn.
Vị trí tốt nhất củanhà hàng Phỉ Kí có thể quan sát đại sảnh, lúc này, trong mộtphòng, Trâu Nhuận Phát đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đại sảnhphát ra tiếng cười: “Tam ca, anh tới xem này, cái bàn kia buồn cườichết mất, một cô gái muốn hẹn hò với một chàng trai, kết quả lạikéo đến một đám bóng đèn, một bàn trở thành hai, anh xem, lúc nàymặt cô gái kia đã xanh lại, ừm, giống như củ cải trắng vậy.”
Trịnh Giang Hà ngồi ởtrên cũng chẳng thèm liếc nhìn Trâu Nhuận Thành, gắp một miếng gânvào chén mình, “Tiểu Ngũ, lo ăn cơm đi, đừng chỉ lấy người khác ralàm trò cười, cậu xem nơi này là nhàhàng hay là rạp chiếu phim?”
“Chuyện cười nàyxem rất vui nha! Câu chuyện cô gái theo đuổi một chàng trai đang diễn ratrước mắt, còn hay hơn mấy chuyện gạt người trong rạp chiếu phim.”Trâu Nhuận Thành hùng hồn nói năng đầy lí lẽ, anh vẫn nhìn qua cửasổ, quay đầu lại chỉ xuống chiếc bàn dưới lầu, giận mà không tranhcãi nói: “Cô gái kia làm trong công ty của em, không nghĩ tới nhân viêncủa em lại kém như vậy, muốn theo đuổi đàn ông nhưng bây giờ lạithành phụ gia, về công ty phải nói với giám đốc Vương một tiếng,phải trừ một tháng tiền lương của cô ta, thật quá làm mất mặt KhảiHoành chúng ta.”
Triển Thiểu Huy đangngồi khẽ lên tiếng: “Tiểu Ngũ, cậu đứng đắn một chút được không? Đâylà chuyện riêng của người khác, cậu muốn trừ tiền thưởng là sao.”
Từ khi Cố Hạ bướcvào nhà hàng thì Trâu Nhuận Thành đã nhận ra đó là nhân viên củamình, anh là nhân vật lão luyện trên tình trường, chỉ nhìn biểu hiệncủa Cố Hạ là biết cô có ý với người ta. Gần đây Trâu Nhuận Thànhngồi ăn cơm với anh em của mình thì vô cùng sinh động, về sau nhìn quacửa sổ lại thấy câu chuyện buồn cười này, anh chậm chạp trở về chỗngồi của mình, “Cô gái kia cũng rất thú vị, lúc phỏng vấn nha, hìnhnhư cô ta nghĩ chúng ta từ chối cô ta nên có chút không phục, em liềnlàm khó cô ta…”
Trâu Nhuận Thành kểlại chuyện phỏng vấn Cố Hạ, trên mặt tuyệt đối không có biểu hiệnđúng đắn như khi anh đi làm, vẻ mặt nhiều chuyện cợt nhả: “Lúc ấy emcòn cảm thấy cô gái này trêu chọc rất vui nên đã tuyển cô ấy…”
“Cậu cảm thấy cô ấytrêu chọc rất vui nên đã tuyển cô ấy?” Trịnh Giang Hà cắt đứt lờianh, trừng mắt nhìn Trâu Nhuận Thành, “Tiểu Ngũ, cậu đều tuyển ngườitheo cách đó sao?”
“Không có nha!” TrâuNhuận Thành thấy Tam ca của anh trừng mắt thì vội vàng kêu oan, “Tuyểncô ta là vì đại ca đã chọn cô ta, anh cũng biết em luôn ủng hộ đạica, cho nên mới tuyển cô ta vào Khải Hoành.”
Trịnh Giang Hà hìnhnhư không tin lời lão Ngũ, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, “Tiểu Ngũ,cô gái mà cậu vừa nói là ai? Tôi muốn nhìn xem có phải có ba đầusáu tay không mà lại khiến cho đại ca tự mình chọn ra.”
Trâu Nhuận Thành vộivàng đi tới bên cạnh anh, “Tam ca, là người kia, chính là người ngồigiữa kia, hình như tên là cái gì Cố Hạ ấy, ngoại hình thì cũng tạmchấp nhận, chẳng qua là kém một chút so với mấy cô gái trên phimtruyền hình buổi tối.”
Ngheo lão Tam nói nhưvậy, Triển Thiểu Huy ngược lại nhớ tới Cố Hạ, lần trước còn gặpphải cô trong thang máy. Một cô gái vô cùng bình thường, ngoại hìnhcũng xem như thanh tú, khi đó nghe thấy cô gọi điện thì hình như làngười đàn ông cô theo đuổi, Triển Thiểu Huy cũng không có hứng thúvới những chuyện này, cầm chén súp chậm rãi ăn, các món ăn của nhàhàng Phỉ Kí cũng không tệ lắm, chẳng trách lão Tam thường lấy danhnghĩa của lão Ngũ đến đây ăn cơm.
Trịnh Giang Hà đứngbên cửa sổ nheo mắt, chậm rãi đi trở về nói: “Người đàn ông kiachính là loại trăng được sao vây quanh, những cô gái thời nay nha, cứnhìn thấy đàn ông có điều kiện tốt là đều dính lấy. Đại ca, cô gáinày thật sự là do anh tuyển vào sao?”
Triển Thiểu Huy nghiêngmắt liếc nhìn anh, giải thích: “Lúc ấy ở Khải Hoành tôi mở sơ yếu lílịch ra tùy tiện chọn vài người thôi. Nhanh ăn cơm đi, lát nữa tôi cònphải lên trên xem báo cáo, Tiểu Ngũ, cậu mà cứ mè nheo như vậy thìlát nữa đừng mong về nhà trước mười giờ.”
“Không cần phải liềumạng như vậy chứ, đại ca? Ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe!”Trâu Nhuận Thành ngồi bên cạnh kêu lên, nhìn thấy Triển Thiểu Huytrừng mắt thì ngậm miệng lại.
Bọn họ tới sớm hơn,cơm nước xong xuôi cũng không chậm trễ mà trực tiếp xuống lầu, lúc đivào thang máy thì theo ánh mắt của lão Ngũ, Triển Thiểu Huy nhìnsang bên kia, vài người đang xôn xao nói chuyện phiếm, người đàn ôngngồi giữa quả nhiên rất bắt mắt, trong đó vẻ mặt Cố Hạ lại cóchút ngượng ngùng.