Đến bên bàn ăn ngồivào chỗ của mình, lúc Triển Thiểu Huy lật xem thực đơn, ánh mắtchứa đầuy vẻ ranh mãnh vui vẻ, “Có phải hôm trước cô bị lợn rừngđuổi nên bây giờ muốn ăn thịt nó không?”
Hôm trước Cố Hạ bịđuổi đến chật vật, cuối cùng phải tá túc trên núi một đêm, làmngày hôm qua bị sốt cao, mấy bọn lợn rừng kia cũng không thể thoátkhỏi trách nhiệm, cô phồng má nói: “Đúng vậy.”
“Vậy mang tất cả cácmón lợn rừng lên đây.” Triển Thiểu Huy ngoắc tay nói với người bán.
Tất cả các món lợnrừng bị Cố Hạ ngăn lại, đi chơi quan trọng nhất là thưởng thức, gàrừng thỏ hoang cũng muốn ăn, phối hợp nhiều loại mùi vị cũng rấtngon.
Các món ăn nhiều màusắc được bưng lên, cách chế biến thức ăn của người nông thôn bìnhthường rất khó ăn, nhưng mà nhìn vào lại làm cho người ta mở rộngkhẩu vị, Cố Hạ cũng không phải danh môn thục nữ gì, trải qua quátrình rèn luyện ăn cơm căn tin nhiều năm ở trường học, hoàn toàn khôngduy trì nụ cười nhai từ từ rồi nuốt. Nghe nói các món ăn ở Lạc VânSơn rất ngon, nhưng hai ngày nay Cố Hạ đều bị bệnh, tuy tối qua cácmón ăn đều mê người nhưng trên bàn đều là người lạ, còn có những cửchỉ chán ngán, không có gì để nói; hôm nay rốt cuộc cũng tìm đượccơ hội, mấy ngày nay thời giancô ở chung với Triểu Thiểu Huy cũng rất nhiều nên cũng không cần phảikhách sáo với người đàn ông này, các món ăn được đưa lên hết, côkhông chút khách sáo nào vơ đũa gắp.
Cố Hạ là người rấtđơn giản, món ăn ngon là đã có thể làm cho cô sung sướng, có lẽ hômnay tâm tình cũng không tồi, nhìn thấy động tác chậm rãi khoan thaicủa Triển Thiểu Huy, cô chủ động gắp một miếng gân vào chén của anh,“Triển thiếu, ăn cái này đi, thịt lợn rừng thật là không tệ, món gânxào này càng ăn càng thấy ngon.”
Trong chén có mộtmiếng thịt màu vàng, động tác ăn của Triển Thiểu Huy ngừng lại,bình thường anh rất ghét phụ nữ ân cần chăm sóc trên bàn cơm, giươngmắt nhìn thấy Cố Hạ say sưa ăn, tựa hồ xác thực hương vị cũng khôngtệ, liền cầm đũa lên đưa vào miệng. Cố Hạ không cảm thấy có gì lạthường, còn đang cố ý đề cử cho anh, “Triển thiếu, món này cũngkhông tệ, béo mà không ngán, anh thử một chút đi.”
Triển Thiểu Huy nểtình gắp một miếng từ trong đĩa nói: “Không phải cô đang giảm béosao? Còn ăn nhiều đồ mỡ vậy à?”
“Nhưng mà…” mặt Cố Hạtràn đầy vẻ thống khổ, “Nhưng mà thật sự rất ngon. Cũng không phảithường xuyên đến Lạc Vân Sơn, phải ăn nhiều một chút chứ! Thỉnhthoảng ăn thoải mái một chút hẳn là không sao đâu, nhỉ?”
Cô dùng ánh mắt quấnquýt tha thiết nhìn Triển Thiểu Huy, đôi mắt mong đợi nhìn đôi phươngnhư muốn nói “Không sao, anh cứ ăn đi”, Triển Thiểu Huy bị ánh mắt củacô chọc cười, mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt nói: “Vóc dáng cô nhưbây giờ là vừa rồi, giảm béo nữa sẽ không đẹp đâu. Thật ra trước kiacũng không béo, ăn nhiều một chút sắc mặt rất tốt, mỗi ngày kiêntrì luyện tập, như vậy sẽ tốt cho thân thể.”
Cố Hạ cảm thấy đâylà đầu tiên Triển Thiểu Huy nói được lời tốt đẹp, đồng ý nói: “Từnay về sau tôi sẽ kiên trì luyện tập, cảm ơn anh đã cho tôi thẻ tậpthể hình.”
Cố Hạ lại nghĩ ngợigì đó, cúi đầu ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Chuyện hôm qua thật sự vôcùng có lỗi.”
Triển Thiểu Huy khẽgiật mình, đột nhiên ngước mặt nhìn thẳng vào cô, hai con ngươi càngthêm sâu, “Lúc ấy cô biết rõ sao?”
Cố Hạ nói lời xinlỗi với anh, “Thật xin lỗi.”
Thần sắc của TriểnThiểu Huy làm cho người ta nhìn không thấu, ánh mắt tĩnh lặng, saunửa ngày, buồn bã nói: “Bây giờ cảm thấy Quý Phi Dương không đángsao?”
“Không phải tôi muốncố ý thua tiền để cho anh ấy thắng!” Cố Hạ thề son sắt, “Tôi cũngkhông muốn thua nhiều tiền của anh như vậy, tôi đánh mạt trượt khônggiỏi, lại không nhớ được bài, về sau cách đánh của các anh giống nhưcái bẫy, bọn họ đều rất kiêu ngạo nên mới thua nhiều ván như vậy.”
Triển Thiểu Huy giậtmình, vừa rồi anh nghĩ lệch lạc mất rồi, cho rằng Cố Hạ nói chuyệnở trên giường tối qua, thì ra cô gái này đang nói đến chuyện đánhbài chiều qua, ổn định thần sắc lại, giọng điệu có hơi mất tựnhiên, “Việc nhỏ thôi.”
Cố Hạ cảm thấy bănkhoăn, chiều hôm qua chỉ sợ đã thua của anh hơn ngàn vạn, cả đời cũngkhông thể trả nổi, “Tôi thật sự không cố ý, cũng không phải vì đánhcùng bàn với Quý sư huynh tôi mới đánh như vậy.”
“Tôi biết rồi.” TriểnThiểu Huy khôi phục lại giọng điệu bình thường, “Ngày hôm qua tôi vẫnluôn ngồi cạnh nhìn cô đánh, cô muốn nhường cho Quý Phi Dương một làcô không có khả năng, hai là cô không có gan đó, bọn họ đều là ngườithường xuyên đánh bài, cô lại đánh lần đầu tiên, trình độ có hạn,hơn nữa đầu óc cũng không qua linh hoạt, thua nhiều là rất bìnhthường.”
“Thật xin lỗi, tôikhông thích hợp để đánh bài.” Cố Hạ cảm thấy mình phạm phải sailầm lớn, về sau cô mới biết được tiền đặt cược của bọn họ lớn nhưvậy.
“Đừng để trong lòng,thắng thua là rất bình thường, chúng tôi thường xuyên đánh bài, lầnsau thắng lại là được.” Triển Thiểu Huy rộng lượng nói, “Tôi vốnnghĩ là nếu cô thắng thì giữ lại ít tiền cho mình cũng tốt, nhưngchính mình lại không có vận may cũng không trách ai được.”
Nghe vậy thì Cố Hạcàng cảm thấy tội lỗi, đầu hơi rũ xuống, “Anh cứ trừ lương tôi đi.”
“Có vậy đã trừlương!” Triển Thiểu Huy nở nụ cười, “Đã cảm thấy áy náy thì lần saucô phải không chịu thua là được.”
Lần sau? Đời này CốHạ không còn dám chơi mạt chược nữa. Triển Thiểu Huy nhìn thấy cô ủrũ thì nhịn không được cười cười, vươn tay xoa xoa đầu cô, “Đã nóikhông cần để ý gì cả, tôi cũng thường xuyên thắng cả mấy trăm mộtngàn vạn, đối với chúng tôi thì đó rất bình thường.”
Cố Hạ bị động tácbất ngờ của anh làm cho ngẩn ngơ, chỉ thấy anh thật sự không thèm đểý, nhìn anh một hồi rồi thu ánh mắt lại. Vừa vặn người bán hàngbưng lên, trên trong là súp chim trĩ tỏa ra hương thơm nồng đậm, Cố Hạchủ động đứng lên, cầm lấy chén của Triển Thiểu Huy, buồn cười nói:“Tôi núp canh cho anh.”
Canh màu vàng nhạt bỏthêm một ít thuốc đông y, bồi bổ khí huyết, Cố Hạ múc xong chéncanh, đặt xuống trước mặt anh, “Triển thiếu, ăn nhiều một chút, đừngchỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cũng phải chú ý đến sức khỏe.”
Bữa cơm này vui vẻhòa thuận, Triển Thiểu Huy cũng không làm giá, Cố Hạ cũng xem anh nhưbạn bè, thỉnh thoảng nói đùa vài câu. Sau bữa ăn hai người đi lòngvòng trên đường một lúc, Cố Hạ mua một túi đặc sản địa phương thậtlớn, thỉnh thoảng nấu canh ở nhà cũng không tệ.
Đường trở về bãi tắmphong cảnh đơn điệu, Cố Hạ nhàm chha1n, nói chuyện phiếm với TriểnThiểu Huy còn thú vị hơn, “Lúc lên đại học, thầy giáo giảng môn Quảnlý công nghiệp dạy rất buồn tẻ, mỗi lần vào tiết đều điểm danh,rất nhiều người vụng trộm chơi điện thoại trong giờ học, có một lầnthầy giáo nổi giận, anh biết ông ấy nói gì không?”
Triển Thiểu Huy đáplại cô bằng một cái nhìn, phối hợp nói: “Không biết.”
Cố Hạ nhớ lại vịthầy giáo trung niên to béo kia, học theo ông ta nghiêm mặt há miệng,bắt chước giọng nói lúc tức giận của ông ta: “Đừng cho là tôi khôngbiết các anh chị đang chơi điện thoại dưới bàn! Không ai tự nhiên khôngcó việc gì lại nhìn xuống đũng quần của mình cười ngây ngô.”
Cô nói xong thì tựmình cười thành tiếng, “Ha ha, bình thường thầy ấy rất cổ hủ, lúcthầy ấy nói xong câu đó thì chúng tôi đều bật cười thành…”
Triển Thiểu Huy khôngcảm thấy buồn cười chút nào, nhìn bộ dáng cười nghiêng ngả của CốHạ ngược lại cảm thấy buồn cười, không tự giác cong cong khóe môi.Cố Hạ nói tiếp: “Khi đó có rất nhiều thầy giáo khôi hài, thầy giáodạy tiếng anh cũng…”
Cô đang nói thì chuôngđiện thoại trong túi vang lên, ngậm miệng lấy điện thoại ra, nhìn sốđiện thoại, vội vàng nhận điện: “Quý sư huynh?”
Điện thoại đúng là doQuý Phi Dương gọi tới, giọng nói vẫn dịu dàng như thường ngày, “CốHạ, giờ cơm trưa cũng không thấy em, bây giờ anh phải về rồi, muốnnói lời tạm biệt với em.”
“Sáng nay em ra ngoài,đi chơi trong trấn một lúc.” Cố Hạ hỏi anh, “Về sớm vậy sao ạ?”
“Anh còn có việc, emcùng về với Triển Thiểu Huy sao?” Quý Phi Dương hỏi.
Cố Hạ nhớ sáng nayTrâu Nhuận Thành phái người tới nói hôm nay bọn họ không đưa cô về,trả lời: “Không cùng họ về, bọn họ có việc, chiều nay đến giờ emtự đón xe về.”
Đầu dây bên kia Quý PhiDương nghĩ nghĩ, tiện đà hào phóng nói: “Nếu lát nữa em chuẩn bịvề, anh đây cũng thuận đường có thể đưa em về.”
“Tốt, tốt!” Cố Hạcười rạng rỡ, “Đang lo không có ai đưa em về, em cũng không có gì phảithu dọn cả, khi nào đi cũng được.”
Đầu kia trầm tư vài giây,“Ba giờ anh chờ em trước lầu.”
Hai người hẹn xonggiờ, Cố Hạ cúp điện thoại, cầm điện thoại cười nói: “Triển thiếu,lát nữa tôi sẽ đi xe của Quý sư huynh trở về thành phố C.”
Triển Thiểu Huy chỉcảm thấy cô cười hết sức chướng mắt, tựa như vừa rồi từng câu cônói trong điện thoại đều làm cho người ta cảm thấy không thoải mái,giọng mỉa mai nói: “Chẳng lẽ xe của tôi kém hơn xe của Quý Phi Dương?”
Ý tứ đã rõ ràng,thật ra anh cũng không ngại đưa Cố Hạ đi một đoạn.
“Cái này làm sao màso sánh được?” Cố Hạ vô tâm, cười hắc hắc, “Tôi chưa từng nhìn thấyxe của Quý sư huynh, nhưng mà đợi lát nữa sẽ biết, nếu không thì hômkhác tôi sẽ báo cáo với anh một tiếng.”
“Cô thích ngồi xe củacậu ta thì đi mà ngồi đi.” Tay đangcầm lái của Triển Thiểu Huy bẻ sang, đột nhiên đạp mạnh phanh xe,chiếc xe việt dã phát ra tiếng thắng bén nhọn, đứng ở giữa đường.
Vẻ mặt Cố Hạ khóhiểu nhìn sang anh.
Môi Triển Thiểu Huymín lại cực kì chặt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, anh nói:“Xuống xe.”
Cửa xe bị mở ra, CốHạ rùng mình, há miệng nhìn sắc mặt âm trầm của Triển Thiểu Huynhưng lại không nói ra được chữ nào, ngồi một chỗ không biết phảilàm sao.
Ánh mắt sắc bén củaTriển Thiểu Huy đảo qua trên mặt cô, nhấn mạnh từng chữ một, “Cố Hạ,từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cố Hạ bị đuổi xuốngxe, chiếc xe việt dã gào thét lướt qua bên người cô, chỉ để lại CốHạ vẻ mặt mờ mịt đứng ven đường nhìn theo chiếc xe, sau nửa ngàymới lấy lại tinh thần, nhìn Triển Thiểu Huy mà cô gặp sáng nay, thấpgiọng chửi bới: “Mấy tên ông chủ đều đức hạnh như vậy sao? Vui buồnthất thường, tính tình quái dị…”
Tác giả nói lên suynghĩ của mình: Bức tượng gỗ có lông Triển Thiểu Huy này lúc khôngđược tự nhiên cực kì đáng yêu nhỉ?
Tên Triển Thiểu Huynày có niềm kiêu ngạo của anh ta, anh ta biết rõ Cố Hạ yêu mến QuýPhi Dương, hơn nữa biết rõ đã yêu mến rất lâu, chuyện này làm sao màanh ta chịu nổi đây!