Triển Thiểu Huy ngẩngđầu nhìn hai người vừa đi vào sàn nhảy, hoàn toàn không ăn ý chútnào, lúc này đang chơi một khúc nhạc hơi nhanh, Cố Hạ lại càng căngthẳng, động tác của hai người không thể phối hợp với nhau.
Cố Hạ vài lần bướcnhầm bước, không ngừng giẫm lên chân Quý Phi Dương, mắc lỗi càng làmcho cô căng thẳng, căng thẳng lại làm cho cô mắc lỗi, đầu Cố Hạ rơixuống vài vòng hắc tuyến, không ngừng nói xin lỗi, “Rất xin lỗi,thật…”
Còn chưa nói xong lạigiẫm lên, Quý Phi Dương ôn hòa cười, “Đừng căng thẳng.”
Cố Hạ không có cáchnào thả lỏng, hơn mười đôi đang khiêu vũ trên sàn nhảy, bọn họ thoạtnhìn là không tự nhiên nhất, cô không hưởng thụ được sự thú vị củakhiêu vũ, chỉ cảm thấy đã gây thêm phiền toái cho Quý Phi Dương.
Khúc nhạc chấm dứt,Quý Phi Dương không mời cô tiếp tục, buông tay ra khen ngợi một câu: “CốHạ, hôm nay em rất đẹp.”
Dùng lời khen ngợi màdỗ dành cô không cần phải để trong lòng chuyện khiêu vũ này, Cố Hạcười cười, thầm than không thể để lại cho anh ấn tượng tốt.
Quý Phi Dương dùnggiọng điệu tự nhiên nói: “Sao hiện tại lại gần gũi với Triển thiếunhư vậy?”
Cố Hạ cười trả lời:“Ngài ấy vốn là ông chủ của em, chỉ trùng hợp gặp thôi.”
Cô không có ngoạihình hào phóng thướt tha, Quý Phi Dương cũng đoán ra Cố Hạ và TriểnThiểu Huy không có khả năng, lúc nãy nhìn thấy Triển Thiểu Huy mời côkhiêu vũ thì có chút bất ngờ, Quý Phi Dương nhắc nhở cô, “Nhân viêncùng ông chủ của mình nên giữ khoảng cách một chút.”
Ngoài miệng thì CốHạ nói đã biết, cũng không để trong lòng, Quý Phi Dương đưa cô trở vềvị trí cũ, nói vài câu với Triển Thiểu Huy rồi từ biệt đi đến mờirượu những người khác.
Nhìn thấy cô trở về,Trâu Nhuận Thành vội vàng sáp lại, “Cố Hạ, điệu nhảy tiếp theo cônhảy cùng tôi đi.”
Cố Hạ vừa bưng lynước trái cây uống một ngụm nhỏ, nghe vậy thì thiếu chút nữa bịsặc, vội nuốt nước trái cây vào sau đó kinh ngạc nhìn anh, “Tổnggiám đốc Trâu, ngài đang nói giỡn sao?”
Trâu Nhuận Thánh khẽcười một tiếng, lại trêu ghẹo: “Cô đúng là phân biệt đối xử, Quý PhiDương đến mời cô khiêu vũ thì cô lập tức dính lấy, chúng ta ngồi ởchỗ này, thật là xa.”
Cố Hạ vội vàng đứnglên, lấy một ly rượu từ trong khay của bồi bàn đặt trước mặt anh,“Tổng giám đốc Trâu, ngài uống đi, muốn ăn gì tôi đi lấy giúp ngài.”
Ánh mắt Trâu NhuậnThành đảo lòng vòng quanh ly rượu, đẩy ly rượu đến trước mặt cô, “Cônên mời đại ca một ly đi, không phải đại ca giúp cô thì chắc hẳn làlúc này cô vẫn còn đang ăn không ngồi chờ. Cô xem xem, cô có thể vàođược Khải Hoành cũng nhờ một câu nói của đại ca, lần trước lúc bắtcướp đại ca đã cứu cô một mạng, nói gì thì nói cũng phải kính đạica một ly.”
Cố Hạ cũng biết mìnhđã lọt vào mắt Triển Thiểu Huy, Trâu Nhuận Thành đặt ly rượu lêntrước mặt, cô cũng không thể từ chối, cầm ly rượu lên nói với TriểnThiểu Huy: “Triển thiếu, cảm ơn ngài, tôi không biết uống rượu nhưngcũng sẽ uống một chút, từ nay về sau mong Triển thiếu chiếu cố nhiềuhơn.”
Cố Hạ nâng ly rượu vềphía anh, ánh mắt Triển Thiểu Huy cũng không thèm đếm xỉa liếc nhìncô, cuối cùng dừng lại trên ly rượu đang cầm trên tay, gương mặt đentối không rõ, chẳng qua là anh chỉ nể tình mà cầm ly rượu lên, cụngnhẹ với cô một cái.
Cố Hạ uống một hớp nhỏ,cô không biết đây là loại rượu gì, một hương vị cay cay lan tràn trongkhoang miệng, vô cùng dễ sặc, nín thở cố gắng đè nén mới làm chomình không ho khan, may mắn cô chỉ uống một chút, bằng không chắc sẽsặc chảy nước mắt. Triển Thiểu Huy không uống, ném ánh mắt về phíaly rượu, nhìn hai giây, anh nói: “Tới mời rượu người khác, hình nhưđây là lần đầu tiên tôi thấy có người uống ít như vậy.”
Giọng điệu nhẹ nhàng,trên mặt cũng không có biểu lộ gì, nhưng sự bất mãn trong lời nóicho dù Cố Hạ có là người cũng biết nhìn mặt người khác mà nóichuyện cũng nhận ra, cũng không biết người này bị gì nữa, lúc khiêuvũ còn rất bình thường, giờ lại bắt đầu tự cao tự đại, trách khôngđược Quý Phi Dương muốn cô giữ khoảng cách với ông chủ của mình, quảthật là người vui buồn thất thường. Cố Hạ cười ngượng ngùng, “Triểnthiếu, tôi thật sự không biết uống, lát nữa mà say khướt, ngài nóixem không phải sẽ làm mất mặt ngài hay sao?”
Triển Thiểu Huy buôngly rượu trong tay xuống, khẽ dựa ra sau ghế, sau nửa ngày mới khôngmặn không nhạt nói: “Lão Ngũ đã nói tôi giúp cô, chính cô cũng biếttôi là người làm ăn, không có lí gì lại làm việc không có lợi, côlấy cái gì để báo đáp tôi đây?” (lấy thân báo đáp há há)
Cố Hạ thật sự khôngthể đoán ra suy nghĩ của Triển Thiểu Huy, nhìn dáng vẻ anh khônggiống như đang nói đùa, cầmly rượi nhíu mày, “Trước tiên tôi xin uống hết ly này, nếu Triểnthiếu có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực, tôi nhất định sẽ làmđược.”
Cô nói xong thì bưng lyrượu ngửa đầu uống thật mạnh, người bên cạnh vươn một tay ra vộivàng ngăn cản, Triển Thiểu Huy giật lấy ly rượi trong tay cô, “Đây làVodka, cô không uống được đâu, lát nữa mà say thật thì đúng là sẽlàm mất mặt tôi. Tôi cũng không phải là muốn làm khó cô, cô cứ nhớkĩ lời cô vừa mới nói là được rồi.”
Cố Hạ không biết anhcó ý gì, nhẹ nhàng gật đầu ngồi lại vị trí của mình, khách khứatrong bữa tiệc đang rất hào hứng, trong sàn nhảy cũng không thiếungười đang nhẹ nhàng nhảy múa, Triển Thiểu Huy lại chẳng có hứngthú tiếp tục ngồi chết ở đây, “Đi thôi, trở về.”
Cố Hạ tuy không nhìnthấy Quý Phi Dương nhưng cũng vẫn muốn ở lại đây, kinh ngạc nói: “Vềsớm vậy sao?”
Triển Thiểu Huy tấtnhiên hiểu rõ tâm tư của Cố Hạ, “Đàn ông đều không thích phụ nữ quávồn vã, chúng ta đến nói lời tạm biệt với câu ta đi.”
Anh nói xong thì đứnglên đi vào chính giữa đại sảnh, Trâu Nhuận Thành cũng đi theo, ông chủđã có ý này, Cố Hạ tất nhiên cũng không dám trái ý bọn họ, vộivàng đuổi theo.
Anh em nhà họ Quý ởtrong đại sảnh, Triển Thiểu Huy nói vài câu khách sáo, cái gì mà cóviệc phải về trước, cái gì mà cảm ơn vì đã chiêu đãi, đối phươngcũng khách sáo nói vài câu, Quý Phi Dương nhìn thấy Cố Hạ ở bêncạnh bọn họ thì bất ngờ nói: “Cố Hạ, em cũng về sớm vậy sao? Emkhông bận trăm công ngàn việc như Triển thiếu, không bằng cứ ở lạichơi một lát nữa đi.”
Quý Phi Dương mở miệnggiữ lại, Cố Hạ đã muốn ở lại, không ngờ Trâu Nhuận Thành trừng mắtnhìn cô, làm cho toàn thân cô chấn động, vội vàng nói: “Nhà em cóviệc.”
Nói rõ “tạm biệt”xong Triển Thiểu Huy cất bước đi ra ngoài, Cố Hạ lấy áo khoác củamình phủ lên, đi ra cửa chính, một chiếc xe hơi dài đi tới, vệ sĩkính cẩn mở cửa, Triển Thiểu Huy lại nói: “Đưa cô về.”
Có những lời này củaanh, Cố Hạ vừa khéo tiết kiệm được tiền xe, bởi vì là chỗ ngồimặt đối mặt, tư thế của cô rất đoan chính quy củ, tư thế ngồi như làđang dự họp trong công ty. Triển Thiểu Huy miễn cưỡng tựa vào ghế,Trâu Nhuận Thành ngồi nghiêng sang một bên, tự nhiên mà thoải mái,nhìn thấy xe hơi đi về phía nam, Trâu Nhuận Thành hỏi: “Cố Hạ, nhà côở đâu?”
Cố Hạ nói cho anhbiết địa chỉ.
Trâu Nhuận Thành phànnàn, “Chẳng tiện đường chút nào, một nam một bắc, thật là lòngvòng…” Nhìn thấy ánh mắt không hiền lành gì của đại ca quét qua,vội vàng đổi giọng: “Bây giờ còn sớm, rất sớm, cũng không tính làquá lòng vòng.”
Cố Hạ có chút ngượngngùng, “Vậy để tôi tự gọi xe về thì tiện hơn.”
“Không cần” Giọng nóibình thản của Triển Thiểu Huy vang lên.
Tốc độ xe vừa phải,xe sang trọng ngồi thật là thoải mái, Cố Hạ dần dần thả lỏng, tựavào ghế hơi cúi đầu, đêm nay là một ngàyđặc biệt đối với cô, ít nhất cô đã được tiếp xúc gần gũi với QuýPhi Dương, nhớ lại lúc nãy khi khiêu vũ tay của anh đặt trên lưng mình,Cố Hạ kìm lòng không được cong môi cười cười. Vẻ mặt như vậy trongmắt người khác chính là đang cười ngây ngô, bên kia Trâu Nhuận Thànhgiễu cợt cô: “Không phải chỉ nhảy một vũ khúc với Quý Phi Dương thôisao, cười ngô nghê làm gì?”
“Có sao?” Cố Hạ vộivã kìm chế cảm xúc, giấu đầu hở đuôi hỏi.
“Còn nói không có,vừa rồi bảo cô đi, dáng vẻ không tình nguyện chút nào.” Trâu NhuậnThành cũng cười nhạo cô, “Sau này nhất định sẽ có cơ hội.”
“Sau này?” Sắc mặt CốHạ trở nên ảm đạm, “Chuyện sau này ai mà biết được.”
Cô không phải khôngnhìn thấy những người phụ nữ vây quanh Quý Phi Dương, bọn họ đềuquốc sắc thiên hương, dáng dấp thướt tha mềm mại, anh không chỉ cóngoại hình đẹp, gia cảnh cũng tốt, người đàn ông như vậy sau này chỉcàng ngày càng cách xa cô.
Ánh mắt của TriểnThiểu Huy nhàn nhạt quét tới, “Lạc Vân Sơn cách thành phố C 60 km côđã nghe qua chưa, chỗ đó là một suối nước nóng nổi tiếng, ở đó tôicó đầu tư một chỗ tắm suối nước nóng rất lớn, mười ngày sau sẽchính thức hoạt động, đến lúc đó sẽ mời những người bạn làm ănđến, có thể sẽ mời Quý Phi Dương, cô cũng có thể đến tắm suối nướcnóng.”
Lạc Vân Sơn là mộtdãy núi, chỗ đó chẳng những có suối nước nóng mà còn có rừngtrúc, thôn trang dưới chân núi cùng rừng bạch quả trải dài khoảng 10dặm có phong cảnh rất đặc biêt, màu này vừa khéo lá cây bạch quảđang rụng, toàn cảnh là một màu vàng pha đỏ như cánh bướm, nghetiếng lá rụng, vừa chiêu đãi thị giác lại hưởng thụ bằng cả thínhgiác, trước mắt đúng là thời cơ tốt để du lịch, Cố Hạ đã muốn đichơi từ lâu, gật đầu nói: “Tôi đi, tôi đi.”
Dáng vẻ hưng phấn củacô khiến cho giọng nói của Triển Thiểu Huy trầm xuống, “Tự mình nắmlấy cơ hội.”
Nông thôn, suối nướcnóng, là nơi tốt nhất cho những chuyện mập mờ, ánh mắt của TrâuNhuận Thành toát ra vẻ vui sướng, chỗ đó có thể đại ca sẽ khôngchịu đi, không nghĩ tới đại ca lại nói ra. Nâng đỡ một người trướckia không phải là bọn họ chưa từng làm, thực hiện nguyện vọng củanhững người kia, sau đó lại lạnh lùng nhìn bọn họ tiếp tục giãygiụa, nhìn người khác từng bước bò lên đỉnh mây xanh, lại rơi xuốngtừ đám mây đó, chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi; đối vớiCố Hạ thì đó chính là ném đi một cỗ xe bí đỏ, thực hiện mộngtưởng của cô bé lọ lem tham gia vũ hội, lại nhìn giấc mộng của côbị hủy diệt lúc 12h – thân phận của Quý Phi Dương nhưvậy, tất nhiên không thể nào lấy một cô gái không có gốc gác, lúcđó mới chính là cao trào của trò chơi. Trâu Nhuận Thành cũng khôngcó ý gì xấu, cuối cùng Cố Hạ có thể bắt được một chút gì đóđối với cô mà nói chính là tiền tài xán lạn, phụ nữ có ai màkhông yêu tiền tài? Nói không chừng cô còn cảm động rơi nước mắt đốivới bọn họ, một trò hay giúp mọi người giải trí như vậy, Trâu NhuậnThành làm sao có thể bỏ qua, vội vàng nói: “Đến lúc đó em cũngmuốn đi.”