Đi ăn cơm cùng ông chủcủa mình, Cố Hạ sợ không thể tiêu hóa nổi, tìm đại một cái cớ từchối: “Triển thiếu, đêm nay có mấy người bạn tới nhà tôi, tôi phảivề nhà nấu cơm mời bọn họ.”
Triển Thiểu Huy mộtcâu đã vạch trần lời nói dối của cô, “Phải về nhà nấu cơm mà cònthang lang trên đường? Còn có đôi mắt trông cực kì mong đợi Quý PhiDương mời cô đi ăn cơm?”
“Nào có chứ?” Cố Hạcao giọng phản bác, cô mang theo đôi mắt trông mong lúc nào.
Triển Thiểu Huy khinhthường không muốn tranh luận với cô, chầm chậm nói: “Cô hẳn là biếtsiêu thị Thiên Thiên Hồng.”
“Ừ, chỗ đó cách nhàtôi không xa.” Cố Hạ đáp, siêu thị Thiên Thiên Hồng là hệ thống siêuthị lớn, cũng có đại lí trong cả nước, không biết Triển Thiểu Huyhỏi cái này làm gì.
Triển Thiểu Huy khôngnhanh không chậm nói: “Siêu thị Thiên Thiên Hồng chính là sản nghiệpnhà Quý Phi Dương, siêu thị chỉ là một mảng kinh doanh, còn chủ yếulà lĩnh vực thương mại, ở trong nhà Quý Phi Dương đứng thứ hai, trướcmắt thì chuyện làm ăn của gia đình cho ba và anh cả cậu ta quản lí.Đã sớm nghe nói cậu hai nhà họ Quý có tính cách độc lập, không cầnsự giúp đỡ của gia đình mình, ngược lại ở bên ngoài tìm một côngviệc cực kì bình thường.”
Cố Hạ đã sớm đoán ragia cảnh của Quý Phi Dương rất tốt, siêu thị Thiên Thiên Hồng ở thànhphố C không biết có bao nhiêu chi nhánh, hoàn toàn có thể dùng câunhật tiến đấu kim (mỗi ngày thu được một đấu vàng) để hình dung.Nghe Triển Thiểu Huy nói vậy, ngược lại cô càng bội phục Quý PhiDuông, không làm một cậu hai giàu có, tự mình dốc sức làm việc, cóchí khí.
Nhưng mà nhà giàu cóhình như hoàn toàn không phải thế giới của mình, Cố Hạ hỏi TriểnThiểu Huy, “Ngài rất thân thuộc với anh ấy sao?”
“Không phải rất thân,chỉ là biết có người như vậy thôi.” Triển Thiểu Huy chậm rãi nói,hiện tại Quý Phi Dương cũng không tham gia vào chuyện làm ăn của giađình cậu ta, trước kia tất nhiên Triển Thiểu Huy chưa từng gặp mặt,chẳng qua là hai tháng nay Quý Phi Dương bắt đầu tham gia tiệc rượuvới anh cả cậu ta, cái vòng luẩn quẩn của thành phố C cũng chỉ cónhư vậy. Triển Thiểu Huy tiếp tục nói, “Có gặp ba cùng anh cả củacậu ta hai lần, cũng chỉ quen biết xã giao bình thường thôi, có khảnăng Quý Phi Dương sẽ nhanh chóng trở về hỗ trợ. Ngay cả nhà cậu tathế nào cô cũng không biết, còn muốn theo đuổi người ta sao?”
Gì mà theo đuổi chứ,Cố Hạ không có dũng khí lớn như vậy, Quý Phi Dương có chút đặc biệttrong lòng của cô, tựa như một chút rung động làm cho tâm hồn nhộnnhạo, thỉnh thoảng nở một nụ cười làm cho Cố Hạ mơ màng vài ngày;nhưng cùng nhau đi ăn cơm lại không giống như vậy, nên là không có quantrọng như vậy nha, dù sao cũng cách quá xa thế giới của mình, tựanhư hai tháng trước không gặp, Cố Hạ cũng vẫn ăn ăn ngủ ngủ, cuộcsống cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Sắc mặt cô khôngchút thay đổi, “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Nếu như cô thông minhmột chút cũng chắc không thể vượt qua quan hệ bạn bè bình thường.”Khóe miệng Triển Thiểu Huy nhếch lên, mặt vẫn mây trôi nước chảy,“Nếu như tôi vui vẻ, thỉnh thoảng giúp cô một chút cũng không sao.”
Cố Hạ nghi hoặc nhìnanh, lời nói này nên hiểu thế nào đây?
Triển Thiểu Huy liếcxéo mắt nhàn nhạt nhìn cô, sâu xa mở miệng nói: “Hơi bị khó nhìnmột chút.” (ý anh chê chị xấu đấy ^_^)
Xe chạy đến phía bắcthành phố, đèn đường soi sáng bóng đêm, xa xa thỉnh thoảng có vàitòa nhà hay căn biệt thự lớn hoa mỹ, được trang điểm bởi ánh sángmuôn màu muôn vẻ của những ngọn đèn giống như một thiên cung. Phíabắc thành phố C là khu nhà giàu, Cố Hạ nhìn những căn nhà xa hoathì nghĩ ngợi xem lát nữa Triển Thiểu Huy có đưa mình về nhà không,nơi này rất xa phòng thuê của cô, gọi xe về tốn rất nhiều tiền, hơnnữa trên đường cũng rất ít taxi.
Triển Thiểu Huy ngồinhắm mắt dưỡng thần, A Đông nhìn mặt mà nói chuyện, qua kính chiếuhậu nhìn thấy ông chủ của mình vừa nhắm mắt lại nên tắt đèn xe đi.Cố Hạ ngẫu nhiên quay đầu lại, trong ánh sáng mờ nhạt, một bên mặtcủa Triển Thiểu Huy vô cùng hoàn mĩ, ánh sáng nhàn nhạt soi trênkhuôn mặt, vừa có ngoại hình lại có gia sản, người như vậy khôngbiết đã hấp dẫn được bao nhiêu tâm hồn của những tiểu thư khuê các,không biết người như thế nào mới có thể thu phục được người nhưTriển Thiểu Huy.
Xe hơi tiến vào mộtkhoảng sân rộng, trước mặt có một tòa nhà hai tầng, ánh sáng nhuhòa tràn vào ô cửa sổ. Xe vừa dừng lại Triển Thiểu Huy đã mở mắt ra,A Đông lập tức xuống xe mở cửa cho anh. Triển Thiểu Huy ra khỏi xebước nhanh về phía trước, cũng không để ý đến Cố Hạ, đi đến bậcthang nhìn thấy Cố Hạ còn đứng bên cạnh xe, ném cho cô một cái liếcmắt, Cô Hạ vội vàng chầm chậm chạy theo.
Cố Hạ đi vào, chỗuốn khúc ở đại sảnh là hòn non bộ, trang nhã xa hoa, cô đi theo TriểnThiểu Huy lên lầu hai vào một gian phòng, gian phòng rất lớn, nộithất trang trí rất có phong cách, bên trong đã có hai người. TrịnhGiang Hà ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ cầm một cái bánh xốp ăn saysưa ngon lành, nhìn thấy anh bước vào thì nói: “Đại ca, sao lại tớimuộn vậy?”
Bên cạnh là tên TrâuNhuận Thành mắc sắc, thấy Cố Hạ ở phía sau thì kinh ngạc đứng dậytừ ghế salon, “Đại ca, sao lại mang cô ấy đến đây? Gặp nhau trên đườnghử?”
“Ừ” Triển Thiểu Huycũng không mời Cố Hạ, trực tiếp đi đến chiếc ghế salon đôi ngồixuống bên cạnh Trâu Nhuận Thành, “Nếu không gặp trên đường thì phỏngchừng đêm nay lúc ngủ cậu sẽ nhận được một cú điện thoại từ cụccảnh sát bảo cậu đến nhận dạng thi thể.”
“Không phải chứ?” TrâuNhuận Thành thẳng lưng một cái, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Hạ, rồisau đó đến trước mặt cô, ánhmắt đảo qua một vòng rồi lại một vòng trên người Cố Hạ, muốn xemxem nguyên nhân vì sao, sau nửa ngày thì mở miệng ép hỏi từng chữ:“Cô phạm tội gì à?”
Ánh mắt Cố Hạ có ýtrốn tránh, “Tổng giám đốc Trâu, Triển thiếu nói hơi nghiêm trọngrồi.”
Trâu Nhuận Thành nhìnvề phía Triển Thiểu Huy, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Lão Ngũ, bảo cậu hômnay cùng tôi đi gặp người của cục đất đai, cậu nói cậu có việc, vậynên đã bỏ lỡ một màn kịch đặc sắc.” Triển Thiểu Huy khẽ dựa vàothành ghế, nuốt vế sau vào trong bụng.
“Trò hay gì cơ?” TrâuNhuận Thành như bị nghẹn họng.
“Cậu huấn luyện nhânviên trong công ty tốt lắm, nhân viên ở dưới đều rất chính khí, khôngdung túng cho hành vi phạm tội, dũng cảm bắt cướp.” Triển Thiểu Huynhìn thoán qua hai người, chậm rãi giải thích, “Cô ấy vì muốn lấylại đồ vật của mình mà đuổi theo tên cướp đến một con ngõ nhỏ, cậunói xem sau đó sẽ thế nào?”
Ánh mắt Trâu NhuậnThành lộ ra vẻ kì lạ hiếm thấy, đưa tay vỗ vỗ vai Cố Hạ, “Mạng vẫncòn lớn chán, nếu không gặp được đại ca của tôi, hắc hắc hắc, phỏngchừng như đêm nay tôi sẽ không được ngủ ngon rồi. Khó trách đại cachịu mang cô tới đây, quả nhiên là có điểm đặc biệt!”
Anh ta cười hắc hắc,vỗ vào vai Cố Hạ không nhẹ chút nào, Cố Hạ cảm thấy rất đau, dịchsang bên cạnh một chút, “Tôi cũng rất cảm tạ Triển thiếu.”
Tuy Triển Thiểu Huygiải thích được nguyên do gặp được Cố Hạ, nhưng mà mặt Trâu NhuậnThành vẫn tỏ vẻ trêu ghẹo, con mắt đảo tới đảo lui, trong ánh mắtkia rõ ràng là đang trần trụi viết lên vài chữ to tướng“Có…gian…tình”, ngay cả ánh mắt của lão Tam Trịnh Giang Hà cũng trởnên không bình thường, Triển Thiểu Huy cầm lấy cái gối đệm trên ghếsalon ném về phía Trâu Nhuận Thành, “Đã gọi món chưa?”
Trâu Nhuận Thành chụplấy chiếc gối dựa, mặt tràn đầy vui vẻ cúi đầu khom lưng: “Có ngaycó ngay, đang chờ anh tới mà. Lão Tứ nói có khả năng hôm nay anh ấykhông đến, hiện tại giá của anh ấy càng ngày càng lớn, anh em cùngnhau ăn cơm cũng không thèm đến, đại ca, anh xem anh ấy cũng không thèmnể mặt anh kìa.”
“Cậu cho rằng cậu takhông đứng đắn giống cậu hay sao!” Triển Thiểu Huy lạnh lùng nhìnthoáng qua anh.
Thức ăn nhanh chóng đượcđem lên, lần đầu tiên Cố Hạ ăn cơm cùng bọn họ nên có hơi mất tựnhiên, Trâu Nhuận Thành gắp một miếng thức ăn đặt vào trong chén củacô, dùng giọng điệu trêu ghẹo nói: “Cố Hạ, đi làm và tan tầm là haichuyện khác nhau, tám tiếng đồng hồ làm việc bên ngoài, tất cả mọingười đều là bạn, cô cứ xem chúng tôi cùng lắm chỉ hơn cô hai tuổi,cứ tự nhiên đi.”
Cố Hạ thụ sủng nhượckinh, nơm nớp lo sợ nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Trâu.”
“Khách sáo cái gì!”Khóe mắt Trâu Nhuận Thành liếc về phía đại ca, chẳng tránh làm anhkinh ngạc như thế, đại ca chưa bao giờ tùy tiện dẫn phụ nữ đến bữatiệc của anh em, tuy Cố Hạ thoạt nhìn không phải quốc sắc thiên hương,nhưng ngoại hình cũng không kém. Đàn ông mà, bên cạnh không có phụ nữsẽ rất nhàm chán, lúc đại ca hoàn toàn không có chuyện gì làm sẽtìm anh em bọn họ luyện tập, quả thật là chuyện cực kì tàn ác nha!Anh ý tứ sâu xa nói: “Làm rất tốt, tôi rất xem trọng cô đấy!”
Ánh mắt Trâu NhuậnThành ném tới quá chướng mắt, Triển Thiểu Huy lạnh lùng nói: “LãoNgũ, dạo này có phải cậu rất rảnh rỗi không?”
“Không có, không có!”Trâu Nhuận Thành vừa nghe thấy giọng điệu của đại ca không được tốtthì liên tục nói, “Đại ca, anh cũng không phảikhông biết hiện tại trong Khải Hoành có bao nhiêu là việc, em loay hoaysuốt ngày tay chân không chạm được xuống đất đây…”
Trâu Nhuận Thành sợnhất là câu nói này của đại ca, tùy ý tìm cho anh một chút chuyệnđể làm thì một hai tháng anh đừng mơ ngủ yên ổn, đã có vết xe đổ,anh kéo Cố Hạ ra làm chứng, “Cô nói xem có phải hiện tại Khải Hoànhrất nhiều việc không?”
Ông chủ đã nói nhưvậy, Cố Hạ vội gật đầu: “Rất bận”
Triển Thiểu Huy chậmrì rì gặp một con tôm đặt vào trong chén, quay đầu nhìn Trịnh GiangHà, “Lão Tam, Cố Hạ có ý với Quý Phi Dương, tâm trạng tôi đang tốt,muốn giúp cô ấy một chút.”
Trịnh Giang Hà chưakịp nói gì thì Trâu Nhuận Thành đã mở miệng, “Quý Phi Dương? Là aivậy? Thì ra cô thích người đó à!”
Cố Hạ bị anh hỏi dồnnên ngại ngùng, “Cũng không phải.”
Trâu Nhuận Thành thấydáng vẻ nhăn nhó của cô, ngược lại nhớ tới trước kia đã từng thấyCố Hạ có ý với người đàn ông nào đó; nhìn dáng vẻ như đang xemkịch vui của đại ca thì hiểu ra, anh nói rồi mà làm sao đại ca có thểvừa ý loại người xấu xí như Cố Hạ chứ! Anh còn tưởng đại ca đãgặp nhiều gái đẹp, gu thẩm mĩ bị đảo lộn, thì ra đại ca thật sựnhàm chán không có gì làm. Hiện tại đại ca đã có địa vị vững chắctrong thành phố C, hoạt động của công ty cũng đã vào quỹ đạo, ngườinày hoàn toàn không có gì làm nên muốn tìm trò vui nha. Trâu NhuậnThành nhìn Cố Hạ cười cười, “Tiểu Hạ à, bây giờ đã là thế kỉ 21rồi, phụ nữ đã chiếm lĩnh nửa bầu trời rồi, cô thế này thì khôngtheo đuổi được đàn ông đâu!”
Cố Hạ bị anh gọi mộttiếng “Tiểu Hạ” thì sợ đến nổi da gà, chiếc đũa nắm trong tay runlên, miếng thịt viên rơi xuống, lăn hai vòng trên mặt bàn, cô dùng tayxoa xoa thái dương, “Tổng giám đốc Trâu, cái này không thuộc nội dunghuấn luyện của công ty mà?”
Trâu Nhuận Thành khôngđể ý đến câu hỏi của Cố Hạ, hồi tưởng lại trong đầu, “Quý PhiDương? Tên nghe rất quen…có phải có quan hệ với Quý Phát Huy không?”
Trịnh Giang Hà vẫnrất ít mở miệng, toàn tâm toàn ý thưởng thức món ngon nói tiếp mộtcâu, “Em trai của anh ta!”
“A, không phải là nhàhọ Quý kinh doanh siêu thị sao, mỗi lần nhìn thấy đại ca nhà ta cũngphải gật đầu cúi chào, tỏ chút lòng thành!” Trâu Nhuận Thành cũngrảnh rỗi tám chuyện, phát hiện chuyện này còn thú vị hơn so vớiđầu tư phim nhiều, cười tủm tỉm nói: “Đai ca đã mở miệng nói giúp cômột chút thì đây còn không phải là việc nhỏ thôi sao, Cố Hạ, cô phảicố gắng lên!”