Một tờ giấy hôn thúđối với Cố Hạ mà nói tựa như một khế ước bán mình, mà người nắmgiữ khế ước bán mình chính là Triển Thiểu Huy mang dáng vẻ dươngdương đắc ý, rất giống như một tên địa chủ trong xã hội cũ, mỗi khiuy hiếp bắt Cố Hạ làm gì đó thì sẽ yêu thương nói: “Bây giờ chúngta là vợ chồng hợp pháp rồi.”
Giọng điệu rất sâu xa,muốn vô sỉ bao nhiêu là có vô sỉ bấy nhiêu.
Kinh khủng nhất là TriểnThiểu Huy còn cầm cái này giễu võ giương oai, mà là lúc vừa tan cagặp Vệ Nam tại một hội nghị trao đổi rất lớn của thành phố tổchức, công ty cũng thuê một chỗ dựng sân khấu tiến hành hoạt độngtuyên truyền, ngày đó Cố Hạ đi xem hiểu quả của việc tuyên truyền,sau đó nghe thấy có người gọi “Chị dâu”, giọng gọi lớn nghe rất rõràng nhưng cô lại cho rằng đang gọi người khác, đến khi Vệ Nam mặcmột bộ vest đi tới cất tiếng gọi vang dội “Chị dâu”, lúc ấy Cố Hạvẫn chưa kịp phản ứng gì, “Anh gọi tôi phải không?”
“Đương nhiên là gọichị rồi.” Vệ Nam thấy cô không có chút giác ngộ nào thì nụ cườitrên mặt càng sáng lạn, ánh mắt đảo qua ngón tay đeo nhẫn của cô,“Chị kết hôn với đại ca, chúng em là người biết tin đầu tiên.”
Lần đâu tiên Cố Hạnghe thấy một người đàn ông điển trai khí thế ngút trời xưng hô vớimình như thế quả thật vô cùng kinh hãi, thoáng chốc đã thành phụ nữcó chồng nên cũng thấy không quen lắm, ngượng ngùng cười nói: “Hay làcứ gọi tên tôi đi.”
“Vậy sao được? Kết hônrồi đương nhiên phải khác chứ, nếu không đại ca sẽ thấy không vừalòng đâu.” Vệ Nam còn có việc nên nói: “Em vào trong đây, tối nay khôngphải đại ca đã nói cùng nhau ăn cơm sao? Đến lúc đó sẽ chúc mừngchị sau.”
Anh ta vừa đi thì vàiđồng nghiệp bên cạnh phát hiện ra Cố Hạ đã đeo nhẫn kết hôn, mồm nămmiệng người hỏi cô: “Cố Hạ, cô kết hôn rồi sao?” “Sao lại nhanh nhưvậy?” “Có phải là có thai rồi nên phải cưới không?”… Bất ngờ nghethấy cô kết hôn nên mọi ánh mắt đều đảo qua bụng cô, Cố Hạ nhịnkhông được cãi lại, “Đừng nhìn, đừng nhìn, không có đâu!”
Lời đồn còn đi nhanhhơn tốc độ cô trở về văn phòng, vừa về tới công ty thì vài ngườiđồng nghiệp đã chạy tới hỏi cô, Cố Hạ chỉ gật đầu nói: “Vừa nhậngiấy hôn thú.”
Ngụy Tiểu Lâm khá thânvới cô cũng mở miệng hỏi: “Khi nào thì tổ chức lễ cưới?”
“Lễ cưới à…” Cố Hạấp úng, “Nói sau đi, qua năm nay sẽ làm.”
Cố Hạ cũng không biếtcó thể tổ chức lễ cưới không nữa, ba của Triển Thiểu Huy không đồngý, nhưng mà hình như Triển Thiểu Huy không hề lo lắng chuyện này chútnào, đến tối còn gọi mấy anh em của anh đến ăn cơm, trên mặt ngoạitrừ vẻ vui sướng thì không có lấy một chút sầu lo nào, không nhắctới lúc nào sẽ tổ chức, ngược lại mấy anh em của anh lại mời anhvài ly, cùng nhau hợp lại chuốc anh nhưng mà Triển Thiểu Huy uống vàily rồi khoác tay, “Không thể uống nhiều được, gần đây tôi đang lên kếhoạch sinh em bé.”
“À” Mọi người ý tứsâu xa thở dài một tiếng, Vệ Nam tỏ vẻ vui mừng đầu tiên, “Sinh em bécũng tốt, sinh thành một đội bóng càng tốt.”
Triển Thiểu Huy sớmđã tính sinh con, sau khi ở cùng với Cố Hạ lại càng muốn hơn, hôm nayanh rất vui vẻ, mặt tràn ngập nụ cười ôm lấy Cố Hạ, “Chúng tôi khôngsinh nhiều như vậy đâu, cậu và Trần Mộ phải cố gắng lên, sau này tấtcả mọi người đều kết hôn hết, đời sau mới có thể lập thành mộtđội bóng.”
Đàn ông ngồi trên bàncười ha ha, Cố Hạ nhếch môi cười cho có, Triển Thiểu Huy thật sự râtmuốn có con, đến tối sau khi về nhà Triển Thiểu Huy lại ôm lấy CốHạ ngồi trong mái đìnhh trong vườn, đầu gác lên vai Cố Hạ, đèn đuốcphía sau biệt thự sáng trưng, ánh sao trên đỉnh đầu cũng lóe sáng,trong bụi cỏ còn có tiếng kêu của một loại côn trùng không biết tên,âm thanh kia nổi bật trong cảnh đêm yên tĩnh, làm cho nội tâm rối loạncũng phải trầm tĩnh lại. Triển Thiểu Huy ôm eo cô, mở miệng phá vỡsự yên lặng, “Hạ Hạ, chúng ta sinh em bé đi, anh muốn có một đứa conthuộc về chúng ta.”
Cố Hạ tựa đầu vàovai anh, không nói gì, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Chúng ta đã là vợchồng hợp pháp, vả lại anh cũng sắp 30 rồi, tuổi của em cũng khôngcòn nhỏ, bây giờ sinh con là hợp nhất.”
“Một thời gian nữađi.” Cố Hạ nhẹ nhàng mở miệng, “Em cảm thấy tất cả tới quá nhanh.”
“Nhanh đâu mà nhanh?Chúng ta đã kéo dài quá lâu rồi, cũng đã lãng phí ba năm rồi.”Triển Thiểu Huy không muốn đợi thêm nữa, muốn nắm lấy tương lai, “Saunày khi có con anh nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, khi con còn nhỏsẽ không tống nó tới trường rồi mặc kệ nó, trẻ con sẽ ồn ào cảngày, cả nhà chúng ta cùng sống bên nhau, thật tốt”
Cố Hạ nghĩ một lát,mặt hiện lên một chút vui vẻ, ngoài miệng lại nói: “Chúng ta đi chụpmột bộ ảnh cưới đi.”
Triển Thiểu Huy cảmthấy cô đang cố ý chuyển đề tài nhưng cũng đồng ý, hôm sau đã chọnmột cửa hàng chụp ảnh, đến xem cùng Cố Hạ. Gần đây Triển Thiểu Huyvung tay một cái là một khoản tiền lớn, chọn cho cô vài bộ áo cướixinh đẹp, lại là đặt hàng từ nước ngoài cho nên thời gian chụp ảnhlà cuối tuần.
Hiện nay đa số thờigian Cố Hạ đều ở trong biệt thự ven hồ của Triển Thiểu Huy, chiềuhạ một cơn mưa trút xuống, cảnh vật tươi đẹp sáng sủa, cỏ cây đâmchồi xanh um tươi tốt, sau cơn mưa mang theo một hương vị khác lạ, lácây thon thả đọng lại những giọt nước, tích tụ lại rồi nặng nề yênlặng không tiếng động nhỏ xuống. Trong phòng khách rộng rãi sángngời, mặt thảm có vài tấm đệm dựa bị ném lung tung, Cố Hạ vàTriển Thiểu Huy không hề có hình tượng ngồi bệt trên mặt thảm, trướcmặt đặt một đống thức ăn vặt, phía trước là chiếc TV đang chiếuphim.
Triển Thiểu Huy mờimột đầu bếp từ nước ngoài về chuyên làm bánh kem, tay nghề so ra cònvượt cả đầu bếp của Lão Tam, trong tay Cố Hạ cầm mấy chiếc bánh quytrứng mới ra lò, ăn một miếng lại nhìn lên màn hình, trưa hè nắngnóng chậm rãi trôi qua. Triển Thiểu Huy cũng đút cho cô một miếng,động tác thân mật, lá cây xanh mướt theo làn gió ngoài cửa sổ thổivào, ngay cả Cố Hạ cũng nhịn không được phải kêu lên: “Ngôi nhà nàycũng anh đúng là không tồi.”
“Không phải nhà củaanh mà là nhà của chúng ta. Từ nay về sau chúng ta sẽ ở đây cả đời,cũng không uổng lúc trước khi xây nó lại tốn nhiều công sức như vậy.”Anh mang theo nụ cười tranh công, “Em xem chắc có vài thứ phải thayđổi, anh tính đổi vài thứ đồ vật trong nhà, tân hôn thì tất nhiênphải trang trí lại phòng ngủ, thay đổi thành phong cách chỉnh tề mộtchút.”
“Tùy anh, em chẳng cótâm trí mà làm mấy việc đó.” Cố Hạ ôm gối lười biếng nằm tựa vàolồng ngực của Triển Thiểu Huy, mắt nhìn chằm chằm vào TV.
Lúc Trịnh Giang Hàtới thì hai người vẫn còn rúc vào nhau xem phim nên nhịn không đượccười hắc hắc nói một câu, “Quản gia đã báo em sẽ tới, biết haingười rất ân ái rồi nhưng tốt xấu gì cũng phải chú ý đến hìnhtượng chứ.”
Triển Thiểu Huy chưabao giờ xem anh em mình là người ngoài, cũng chẳng muốn để ý tới anhta, ngược lại trông thấy phía sau anh ta có một đứa trẻ ba bốn tuổi,hỏi: “Sao cậu lại mang nó tơi đây? Ba của nó chịu cho cậu tùy tiệnmang con của anh ta ra ngoài sao?”
“Gặp được ngoài kia,nó đang đánh nhau, bị hai đứa trẻ đuổi theo, em dẫn nó tới đây, látnữa chị dâu thứ hai (Trần Mộ) trông thấy nó nhất định sẽ rất vui.”
Cố Hạ nhìn thấy cùngđi vào nhà còn có một đứa trẻ giống như có dòng máu Á Âu, thânhình mặc dù không lớn nhưng nhìn rất hoạt bát, làn da trắng nõn, đôimắt đen nhánh sáng ngời, trên lưng còn đeo một cái ba lô nhỏ. Cố Hạđứng lên từ trên mặt thảm, “Đứa trẻ này ở đâu đến vậy? Trông thậtxinh đẹp.”
“Chính là đứa trẻbiết đánh bài mà anh đã nói với em đó, rất thông minh, còn rất vuivẻ khôi hài.” Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh nói, đứa bé kia nhìnthấy Triển Thiểu Huy thì chủ động chào hỏi, “Chào chú Triển.”
Giọng nói của đứatrẻ trong veo, Cố Hạ đi đến ngồi xổm xuống trước mặt bé, vừa đẹptrai lại vừa đáng yêu, đôi mắt lớn, hàng lông mi thật dài, Cố Hạ dỗngọt bé: “Bạn nhỏ, em thật là đẹp trai, nói cho chị biết em tên gìnào?”
“Còn gọi chị à? Mẹcủa thằng bé cùng tuổi với em, gọi em là dì thì đúng hơn.” TriểnThiểu Huy nói chen vào nhưng đứa bé kia lại không gọi Cố Hạ là dì,cười thật ngọt ngào: “Cô gái xinh đẹp, em tên là Long Thành, mọingười đều gọi em là Thành Thành, trông chị cũng rất xinh đẹp.”
“Còn gọi chị là côgái xinh đẹp nữa sao.” Cố Hạ rất vui mừng, mặt cười đến nở hoa.
“Nó trông thấy cô gáitrẻ tuổi nào mà chẳng gọi là cô gái xinh đẹp.” Triển Thiểu Huy đứngbên cạnh kéo Cố Hạ xuống đài, “Cho nên em đừng đắc ý như vậy.”
Long Thành gãi đầu,“Không phải đâu, chỉ có người xinh đẹp em mới gọi thế thôi.”
Cố Hạ cười sáng lạn,“Nếu không xinh đẹp?”
“Thì kêu là chị.” LongThành trả lời.
“Thật đáng yêu.” CốHạ thật sự muốn nhéo lên mặt bé vài cái nhưng cố gắng khống chếđôi tay đang muốn rục rịch của mình, cười nói với Triển Thiểu Huy:“Thằng bé là con của cô bạn học cùng trường với em sao? Đã lớn vậyrồi đấy, quả nhiên là biết làm cho người khác vui, vừa thông minh lạivừa đáng yêu.”
“Bình thường thì thấyrất láu lỉnh đáng yêu nhưng lại thường xuyên đánh nhau, tinh thần cựckì hăng hái, giọng nói thì có thể truyền từ nhà nó đến nhà anh.”Triển Thiểu Huy nói.
Thành Thành nhìn tayTriển Thiểu Huy đặt trên vai Cố Hạ rồi lại nhìn Cố Hạ cười ngọtngào, “Cô gái xinh đẹp, chị thật sự rất xinh đẹp, em có cái nàymuốn tặng chị.”
Cố Hạ cười toe toét,“Vậy sao? Có thứ gì thế?”
Long Thành tháo ba lônhỏ sau lưng xuống, mở ba lô lấy ra một vỏ sò rất đẹp, bàn tay nhỏbé đưa tới, “Cô gái xinh đẹp, tặng cho chị, em nhặt ở bờ biển đấy.”
Cố Hạ nhận lấy, màusắc của vỏ sò kia rất đẹp, hình thù kì lạ, làm vật trang trí cũngkhông tệ, Cố Hạ mỉm cười cầm tay Thành Thành khen, “Thành Thành vừangoan lại vừa đáng yêu.”
Thành Thành chờ đợinhìn cô, đợi một lúc lâu không thấy Cố Hạ nói gì khác, đảo con ngươiđen nhánh, ngửa đầu nhìn sang Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy gõ lênđầu Cố Hạ: “Em đã nhận quà của nó thì cũng phải có qua có lạitặng lại cho thằng bé một món quà, cái gì cũng chậm hiểu như vậy.”Triển Thiểu Huy không có kiên nhẫn dỗ dành con nít, mở miệng hỏi:“Thành Thành muốn cái gì, cứ nói thẳng ra.”
Nghe được những lờinày, Thành Thành nhanh chóng lấy một tập truyện tranh từ trong ba lôra, mở một trang ra, chỉ vào món đồ trong đó, mong chờ nhìn TriểnThiểu Huy, “Chú Triển, cháu muốn cái này, cả bộ.”
Thứ bé muốn chính làmón đồ chơi hoạt hình trọn bộ, hơn nữa là sản phẩm sản xuất từMĩ, giá cả không tiện nói, chủ yếu là không dễ gì sưu tầm đượctrọn bộ, ở trong nước chắc hẳn là không mua được. Triển Thiểu Huycười cười, “Được, chú sẽ nhanh chóng mua tặng cho cháu.”
Trịnh Giang Hà đứngbên cạnh nói chen vào, “Đứa nhỏ này thật thông minh, lần trước nócũng dùng phương pháp này để nịnh nọt chị dâu thứ hai, lừa đượctrọn bộ mô hình xe hơi từ chỗ nhị ca, khoảng chừng hơn ba trăm cỗ xe,nhị ca đồng ý, kết quả phải sưu tầm hơn một tháng. Đại ca, em cảmthấy trọn bộ lần này cũng không dễ mua đâu.”
“Cậu đã nói nó thôngminh, nếu dễ dàng mua được thì nó sẽ không bắt ba nó mua sao? Támphần là Long Trạch ngại phiền không muốn mua cho nó. Nhưng mà bây giờtất cả mọi người đều đang vui, phiền phức một chút cũng không sao.”Triển Thiểu Huy nói, Cố Hạ đứng cạnh lại trêu chọc bé, cô cười tươinhư hoa, “Thì ra cậu bé có ý này nha, nhưng mà thật sự rất thôngminh, nếu em mà có một đứa con như vậy thì nó muốn gì em cũng muacho nó.” Cô ngồi cạnh bé cười, “Thành Thành hôn dì một cái được không?”
Thành Thành được thỏamãn nguyện vọng nên rất vui, ghé sát lại hôn lên mặt Cố Hạ một cái.
“Thật láu lỉnh đángyêu.” Cố Hạ chỉ vào Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh nói, “Hôn chúTriển một cái nữa được không?”
Triển Thiểu Huy khôngthèm con nhà người khác làm mấy hành động này, nhưng không muốn ởtrước mặt Cố Hạ tỏ ra mình không thích gần gũi với trẻ con, sắcmặt nhàn nhạt, không ngờ Thành Thành lại lắc đầu, hất khuôn mặt nhỏnhắn lên nói: “Cháu chỉ hôn những cô gái xinh đẹp.”
“Quỷ nhỏ háo sắc.”Trịnh Giang Hà cười thành tiếng.
Cố Hạ nghe nói LongTrạch là con lai, đứa con Thành Thành càng giống ba, ngoại hình cũngcó vài phần giống con lai, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt phải đennhánh, thâm thúy lại hoạt bát, Cố Hạ càng nhìn càng yêu mến, nhìnTriển Thiểu Huy, nhịn không được thở dài, “Em cũng muốn sinh một cụccưng là con lai, con mà trông giống anh thì chẳng thích chút nào.”
Triển Thiểu Huy cườilạnh một tiếng, âm trầm nói: “Nếu con mà không giống anh thì nhấtđịnh em phải chết.”
Cố Hạ nhìn sắc mặtkhông mấy lương thiện của Triển Thiểu Huy, nhịn không được lelưỡi ra, kéo Thành Thành sang bên cạnh chơi, đưa món bánh kem mới lạcho bé ăn, kết quả Thành Thành lại không thích ăn đồ ngọt lắm, TriểnThiểu Huy nói Thành Thành thích ăn thịt nướng, Cố Hạ kéo thẳngthằng bé vào nhà bếp tìm không ít thịt cho bé ăn, khiến cho bé rấtvui.
Nhưng mà không chơiđược bao lâu thì tiếng chuông điện thoại tiếng thú vật lại truyền ratừ ba lô trên lưng của Thành Thành, Thành Thành lấy điện thoại từtrong túi ra nghe, ba ở nhà đang thúc giục bé nhanh chóng trở về.
Cố Hạ còn muốn chơicùng với bé, dụ dỗ nói lát nữa sẽ đưa bé về, dụ dỗ một đứa bérất dễ, nhưng 20 phút sau Long Trạch đã tìm tới cửa, muốn đưa bé về,Triển Thiểu Huy cũng không muốn làm Cố Hạ mất hứng, nói với LongTrạch: “Về nhà có gì mà chơi, để cho nó ở đây chơi một lát nữa, anhkhông thấy nó rất vui vẻ sao.”
“Là anh muốn chơi thêmmột lúc thì có. Nếu muốn thì tự mà sinh một đứa đi, đừng nó suốtngày kéo con tôi sang chơi, còn nữa sau này đừng có mà kéo con tôi đichơi mạt chược, anh mà có con cũng sẽ không muốn con mình đi đánh bàinhư vậy.” Long Trạch không chút khách khí nói.
Triển Thiểu Huy bấtmãn, vội vàng kéo Cố Hạ qua, “Hạ Hạ, chúng ta cũng sinh một đứa,để cho anh ta suốt ngày đắc ý như vậy, chúng ta sinh một đứa đáng yêuhơn đi.”
Cố Hạ cười, “Được”
Triển Thiểu Huy dừnglại một lúc, đột nhiên quay đầu lại, dường như không thể tin được, “Emnói thật sao? Chúng ta sẽ sinh em bé sao?”
Cố Hạ chớp chớp mắt,tràn ngập vui vẻ, “Trẻ con vừa thú vị vừa đáng yêu, em cảm thấy sinhcon cùng với anh đứa trẻ cũng sẽ rất xinh đẹp.”
Triển Thiểu Huy ôm eoCố Hạ từ phía sau, hôn lên gò má cô một cái tỏ ra mình rất vuisướng, “Anh sẽ thương nó, cũng sẽ thương em.”
Ba con Long Trạch chàotạm biệt mọi người, Thành Thành vẫy vẫy tay, vẫn không quên nhắc nhởTriển Thiểu Huy về món quả của mình, đi theo sau lưng ba ra ngoài cửa,thân hình nhỏ nhắn nhảy dựng lên, chạy tới phía trước ba mình, đứngnguyên tại chỗ nhìn ba, thấy ba đuổi gần đến chạy chạy đi, sức lựcnhư không bao giờ hết.
Cố Hạ nhìn theo bónglưng bọn họ, gương mặt vui vẻ, “Có con lại càng giống như một giađình nhỏ. Bây giờ trước tiên chúng ta đi chụp ảnh cưới đã, nếu khôngđến khi bụng to ra sẽ không thể mặc váy cưới được nữa.”