Trên đường rất đôngngười, bên cạnh là KTV, ngọn đèn của câu lạc bộ đêm không ngừng lập lòe, thểhiện rõ đây là một thành thị phồn hoa, vẫn luôn phồn hoa hơn người, Cố Hạ nhìnđồng hồ cũng không phải quá muộn, đi về phía trạm xe buýt. Hôm nay thật sự làmột ngày dài, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, tốc độ chậm dần, cơn gió đêm mát mẻthổi ta cái nắng nóng ban ngày, dường như cũng có thể thổi bay hết những phiềnnão.
Lúc Triển Thiểu Huy láixe về thì nhìn thấy bóng lưng có vẻ cô đơn của cô, áo sơ mi màu trắng càng làmnổi bật vẻ đơn độc, lão Tam đến chỗ lão Tứ, lão Ngũ vội vàng trở về nhà ngủ, bangười mỗi người một ngả, anh vừa lái xe ra thì nhìn thấy Cố Hạ đang chậm rãi đidọc theo con đường, đã bỏ lỡ trạm đón taxi. Không biết vì sao dạo này lại trùnghợp như vậy, luôn ba lần bốn lượt gặp được cô gái này, anh lái xe qua, thân xechậm rãi dừng lại sát bên Cố Hạ, nhấn còi một cái.
Cố Hạ nghe được tiếng còixe cũng chưa chú ý đến bên cạnh, trực tiếp dịch vào bên trong hai bước, TriểnThiểu Huy mở cửa xe, nói: “Lên xe!”
Hai chữ của anh ngắn gọnmà đầy uy lực, Cô Hạ sững sờ, Triển Thiểu Huy lặp lại một lần nữa, “Tôinói lên xe.”
Giọng điệu của anh như làkhông cho phép người khác từ chối, Cố Hạ cảm thấy bất ngờ, vẫn bước vào trongxe ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cửa xe còn chưa đóng lại hoàn toàn thì TriểnThiểu Huy đã bắt đầu nhấn ga, thuận tiện hỏi một câu: “Chỗ ở của cô?”
“Ngài muốn đưa tôi vềsao?” Cố Hạ không biết rốt cuộc anh muốn gì, nhìn anh mím môi rồi vội vàngbáo cáo chỗ ở của mình.
Xe hơi quẹo một vòng,nhanh chóng đi về phía nam, Cố Hạ nghiêng đầu nhìn mặt Triển Thiểu Huy, nghingờ nói: “Triển thiếu, sao hôm nay ngài lại tự mình lài xe, vệ sĩ của ngàiđâu?”
“Hiện tại thế giới bìnhyên, vệ sĩ cũng cần phải nghỉ ngơi, chẳng lẽ cô cho rằng tôi chỉ là một ông chủchỉ biết bóc lột nhân viên?” Triển Thiểu Huy nhìn cô một cái, “Hay làcô cảm thấy tôi ngay cả lái xe cũng không biết?”
“Tôi nào dám hoài nghingài chứ?” Cố Hạ vội vàng nói rõ thái độ, “Chỉ là ông chủ tự mình đưatôi về, làm tôi cảm thấy quá…quá…thụ sủng nhược kinh.” (được sủng ái mà losợ)
Bờ môi của Triển ThiểuHuy hơi nhếch lên, dùng giọng nói lãnh đạm giải thích: “Chỉ là trùng hợpnhìn thấy cô thôi.”
Ngọn đèn của những tòanhà hai bên đường hắt vào cửa sổ, khuôn mặt Triển Thiểu Huy lúc sáng lúc tối,cánh tay đặt trên tay lái cứng cáp mạnh mẽ, giọng nói của anh như một làn gióđêm xuyên qua rừng cây, mang theo một chút cảm giác êm dịu man mát, “Khôngcần phải để trong lòng những lời nói của lão Ngũ, cậu ta là người hay thích nóigiỡn, cả công ty Khải Hoành đều bị cậu ta làm hư hết, số còn lại đều luyện mìnhthành người kim cương không thể phá vỡ.”
Cố Hạ không nghĩ đến anhsẽ an ủi mình, pha trò nói: “Con người tổng giám đốc Trâu rất hài hước,tháng trước lúc tuyển người mới vào ngài ấy còn có thể đùa giỡn được…”
“Cậu ta nói đùa nhất địnhlà không có ai nhiệt tình muốn cười.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy có vẻxem thường, lão Ngũ nhất định là cố ý cười lạnh nói, tất cả mọi người khôngbuồn cười nhưng vì phối hợp với cậu ta nên không thể không cười, người kia rấtcó hứng thú đùa ác. Triển Thiểu Huy nhìn về phía trước, miễn cưỡngnói: “Thấy tối nay cô giúp người kia làm việc, sao anh ta lại không đưa côvề?”
“Anh ấy có việc bận nênphải đi.” Cố Hạ nhẹ nhàng nói.
“Bỏ ra một chút thời gianthôi mà cũng không được sao?” Triển Thiểu Huy khẽ hừ một tiếng, trầm thấpgiống như cười nhạo, “Chẳng qua là lấy cớ mà thôi, phụ nữ các cô thậtkhờ.”
Cố Hạ tự biết cô đối vớiQuý Phi Dương cùng lắm cũng chỉ là một người bạn bình thường, tất nhiên khôngthể yêu cầu quá xa vời, nhưng mà nghe được những lời nói trào phùng này, Cố Hạdù có thế nào cũng không thể vui vẻ được, giải thích: “Chúng tôi chỉ làbạn bè bình thường, cơm nước xong tất nhiên đường ai nấy đi.”
Chắc hẳn là bị người khácchọt trúng chỗ đau, giọng nói của Cố Hạ không kìm nén được lên cao, trong xeliền đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một nụ cười tráo phúngvui vẻ hiện lên trên khóe môi của Triển Thiểu Huy, “Tôi đã gặp cô vài lần,mỗi lần gặp mặt cô đều đang lên kế hoạch theo đuổi đàn ông.”
Cố Hạ cảm thấy TriểnThiểu Huy tuy áo mũ chỉnh tề nhưng lại không phun ra được ngà voi, cô phản báclại: “Cho dù tôi có theo đuổi đàn ông thì thế nào? Trai chưa vợ gái chưachồng, mọi người đều là người trưởng thành, giới tính không có vấn đề gì, tôinghĩ mình theo đuổi đàn ông là rất bình thường. Nếu Triển Thiểu Huy ngài muốntheo đuổi đàn ông thì mới đáng nói.”
Con mèo nhỏ đang lộ racái móng vuốt thật sự của mình, Triển Thiểu Huy cười khẽ, “Không phải tôimuốn cười cô theo đuổi đàn ông, mà cái kiểu theo đuổi của cô thật sự rất thấtbại, lão Ngũ nói cô đã làm mất mặt Khải Hoành.”
“Đây là chuyệnriêng.” Cố Hạ cường điệu, thật sự không hiểu nổi những người này làm saolại biết cô có ý với Quý Phi Dương, buồn bực dâng lên tận đỉnh đầu.
“Ok, chuyện riêng của côkhông ảnh hưởng đến công việc là được.” Triển Thiểu Huy quay đầu lại, ánhmắt rơi trên khuôn mặt cô, như đang chọn rau dưa trái cây mà nhìn, “Thấycô là nhân viên của tôi, khuyên cô trước hết hãy đánh bại hết những người đangtheo đuổi cậu ta như cô , bằng không nói không chừng sau này lại có thêm mộtđêm như vậy, bận việc cả buổi tối kết quả lại không có ai đưa về.”
Chỗ ở của Cố Hạ rất xacông ty, mỗi ngày phải đi ít nhất 40 phút xe buýt nếu như không có kẹt xe. Bìnhthường cô đều muốn đi sớm một chút, buổi sáng tay chân luống cuống không cóthời gian trang điểm, tuy khuôn mặt của Cố Hạ cũng không tệ nhưng cách ăn mặcso với những người biết cách ăn mặc thì lập tức thua kém. Hiện tại bị một ngườiđàn ông trực tiếp vạch trần, cô thật sự không nhịn được, nghiêng đầu ra phíangoài, “Cảm ơn Triển thiếu đã suy nghĩ chu đáo cho nhân viên. Nhưng màngài là người bận rộn, vậy nên hãy để tâm đến sự nghiệp thì hơn, chút việc nhỏnày của tôi thật không xứng để cho ngài nhớ đến, bằng không công ty kinh doanhkhông được tốt, tiền thưởng cuối năm cũng ít đi, những đồng nghiệp khác nếubiết được tôi làm cho Triển thiếu phân tâm, không biết sẽ vẽ bao nhiêu bùa màrủa tôi đây.”
Khóe miệng Triển ThiểuHuy giật giật, không nói thêm gì nữa, đối với anh mà nói, Cố Hạ chỉ là một nhânviên bình thường, cô yêu mến ai, muốn theo đuổi ai cũng không liên quan gì đếnanh, nhưng mà theo như lời của lão Ngũ Trâu Nhuận Thành thì cứ coi như đang xemmột trò vui mà thôi, anh không thích xem mấy diễn viên kém cỏi vì muốn kiếmtiền mà diễn, những người kia đều là trên màn hình một vẻ, phía sau màn hìnhlại một vẻ, làm gì có chuyện thật chân chính sinh động thú vị như vậy. Xe đitrên cầu vượt, trên con đường sáng rực đèn đường, bên trong xe yên tĩnh, gióđêm thổi vào cửa sổ xe, Cố Hạ nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, giống như sao đêmtrên bầu trời chiếu xuống nhân gian, mang theo một sắc thái mê ly mộng ảo.
Không gian quá yên tĩnhsẽ muốn ngủ, nhưng Cố Hạ không có ý ngủ trong xe của anh, nhìn nhìn bốn phía,khoảng mười phút nữa sẽ về đến nhà, cô lại mở miệng nói: “Triển thiếu, từnay về sau tôi sẽ làm tốt công việc, môi trường của Khải Hoành rất tốt, cảm ơnngài đã cho tôi một cơ hội làm việc.”
“Rất tốt” TriểnThiểu Huy không nói nhiều, nhấn mạnh ga, chiếc xe thể thao màu trắng như mộtcon ngựa hoang thoát cương, vượt qua những chiếc xe hơi phía trước.
Xuống cầu vượt, Cố Hạ bảoanh dừng lại trước một ngã tư, vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Tôi xuống xeở đây, vô cùng cảm ơn.”
Chỗ ở của Cố Hạ còn phảiđi thêm một đoạn đường nữa, con đường kia không có chỗ quay đầu xe, cô tấtnhiên không có ý làm phiền Triển Thiểu Huy. Triển Thiểu Huy không nói một chữnào, cũng không hỏi nơi ở cụ thể của cô. Cố Hạ vừa mở cửa ra khỏi xe, còn chưakịp quay lại nói lời tạm biệt với anh thì xe hơi đã phóng đi như bay, phả ramột làn khói vương nhẹ trên quần áo của Cố Hạ.
Cố Hạ nhìn chiếc xe nhậpvào dòng xe cộ, nhún vai, tính tình của ông chủ tất nhiên không phải người mớira đời như cô có thể nhìn thấu, có thể đưa cô về đã là quan tâm đến nhân viênlắm rồi. Cô xách túi xách, bắt đầu đi về phía phòng thuê của mình.
Công việc vẫn tiếp tụcnhư cũ, sau khi thích ứng được với công việc, một tuần trôi qua rất nhanh. Giữatháng tám, Cố Hạ nhận được tháng lương đâu tiên ở Khải Hoành, cô gọi điện thoạivề cho người nhà, ba mẹ liên tục nói cô mua nhiều quần áo, không cần phải tiếtkiệm cho mình. Cô cũng không quên trước kia nói là phải mời Quý Phi Dương ăncơm, kích động gọi điện thoại, bên kia Quý Phi Dương chỉ bật cười thành tiếng,liên tục nói không cần, hơn nữa gần đây anh cũng không có ở công ty.
Anh hẳn là thật sự khôngcó ở tòa nhà thương mại, chín giờ vào làm việc, ở cầu thang Cố Hạ gặp rất nhiềuđồng nghiệp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp Quý Phi Dương, trong lòng thầmnghĩ anh cũng không phải quản lí bộ phận tiêu thụ, đi ra ngoài công tác cũngthật quá nhiều.
Cố Hạ cầm tiền lương rấthưng phần, nhớ tới đêm hôm đó Triển Thiểu Huy cười nhạo cô, không khỏi nhếchmiệng. Có cô gái nào không yêu cái đẹp? Vào cuối tuần Từ Lộ Lộ kéo cô ra ngoàiđi dạo phố, hào phóng mua nhiều quần áo mới.
Đợi đến tháng chín thờitiết không còn như bây giờ nữa, Cố Hạ đi làm tóc, lọn tóc uốn cong, còn nhuộmthêm màu khác, nổi bật làn da trắng của cô. Thỉnh thoảng mua vài quyển tạp chívớ vẩn, buổi sáng nói chuyện với Từ Lộ Lộ trong phòng, không thể không nói,cách ăn mặt của một người có liên quan rất lớn đến người bên cạnh, trong côngty Khải Hoành phụ nữ đẹp khắp nơi, Cố Hạ dần dần cũng bị lây, mỗi ngày trướckhi ra khỏi cửa sẽ ngắm mình trong gương thật kĩ, chỉ sợ trước mặt mọi người bịngười khác cười nhạo.
Ba tháng thử việc qua đirất nhanh, Cố Hạ như ý nguyện đã trở thành nhân viên chính thức, công việc bậnrộn làm giảm bớt sự quan tâm của cô đối với Quý Phi Dương. Gặp lại Quý PhiDương một lần nữa là sau khi cô được chuyển lên chính thức, tháng mười khí trờimát mẻ hợp lòng người, hôm đó là thứ sáu, đối với người đi làm mà nói thì thứ sáulà thời gian phá lệ thoải mái. Buổi chiều sau khi tan làm tinh thần Cố Hạ rấttốt, Từ Lộ Lộ đi cùng bạn trai, Cố Hạ không muốn về nhà nấu cơm nên một mình đidạo trên đường, đi lòng vòng qua các cửa hàng, cô nhớ góc đường có một nhà hàngthức ăn nhanh Trung Quốc cũng không tệ, Cố Hạ quyết định tối nay phải đến đó ăncơm. Cô đi về phía góc đường, trong khoảng sân rộng thì nhìn thấy Quý PhiDương.
Cố Hạ nhanh chân đi đếntrước mặt anh, chảo hỏi: “Quý sư huynh, ôi chao dạo này không gặp anhđấy!”
Hai tay Quý Phi Dương đềuđang cấm thứ gì đó, một tay cầm một chiếc máy tính rất nhỏ, logo trên bao ngoàicho thấy nhãn hiệu kia giá cả không thấp, tuyệt đối không phải hàng lề đường;tay kia cầm một cặp giấy tờ, nhìn thấy Cố Hạ thì cười nói: “Hình như cũng khônglâu, công việc dạo này của em thế nào?”
Hai người cũng đã haitháng chưa gặp mặt, Cố Hạ cảm thấy có hơi lâu, chỉ là cảm giác của hai ngườikhông giống nhau thôi. Cố Hạ như trước cười nói: “Em đã chuyển lên chínhthức, cũng rất thân thiết với đồng nghiệp, hiện tại đi làm rất vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi, chúcmừng em nha!” Quý Phi Dương bật cười lớn, anh nhìn nhìn Cố Hạ, hỏidò: “Cố Hạ, bây giờ em có việc gì quan trọng không?”
Trong lòng Cố Hạ tungtăng như chim sẻ, vội vàng lắc đầu: “Không có”
“Có thể giúp anh một việcđược không?”