Khi Tô Hiểu Nhiên trở về trường học, Đường Nhất Vi đang dựa vào bàn trong phòng y tế chơi game.
Cô nhíu mày, giơ tay che màn hình điện thoại của Đường Nhát Vi: “Đàn anh Dịch đâu?”
Đường Nhất Vi liếc trắng mắt cô một cái, đổi vị trí khác tiếp tục chơi: “Đi rồi.”
“Đã đi rồi sao?”
Tô Hiểu Nhiên cong môi, dù sao đàn anh cũng là vì cô mà bị thương, cô còn chưa kịp nói một câu cảm ơn với đàn anh, đàn anh đã đi rồi.
“Không đi tiếp tục ở lại cũng chỉ tự chuốc lấy nhục thôi.”
Đường Nhất Vi đổi một tư thế thoải mái dựa lưng vào ghế: “Anh ta cũng không thể thật sự cướp vị trí mẹ nuôi của con cậu với tớ được.”
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày.
“Tự chuốc lấy nhục cái gì, mẹ nuôi cái gì?”
Đường Nhất Vi ngần ra, lúc này mới phát hiện mình chơi game đến nỗi nói hết những lời trong lòng ra rồi.
Cô ấy ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục phá trụ: “Tớ không nói gì cả, cậu nghe nhằm rồi.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi Trực giác nói cho cô biết, giữa Đường Nhất Vi và đàn anh nhất định đã xảy ra chuyện gì không vui rồi.
Vì vậy cô tiến lên trước, giật lầy điện thoại của Đường Nhất Vi: “Cậu nói rõ ra cho tớ.”
Đường Nhất Vi đang đánh đến lúc quan trọng, bị Tô Hiểu Nhiên giật mắt điện thoại như vậy, cô ấy lập tức tức giận: “Có cái gì để nói đâu chứ?”
“Tên Dịch Quốc Thiên kia bị tớ đuổi đi rồi, anh ta rõ ràng biết cậu đã kết hôn rồi, còn năm lần bảy lượt dính lấy cậu, còn dùng khổ nhục kế gì đó nữa.”
“Vừa rồi bố Trương Đình Tùng nhắc ghế lên hoàn toàn chỉ muốn dọa cậu thôi, anh ta trực tiếp xông lên bị thương, muốn để cậu đau lòng mà thôi.”
“Một người đàn ông tâm cơ như vậy, tớ đuổi anh ta đi đối với cậu đối với Mặc Hiên Sâm đều là tốt.”
Nói xong, nhân lúc Tô Hiểu Nhiên đang ngạc nhiên, trực tiếp giật điện thoại về.
Nhưng rất không may, trong lúc điện thoại của cô ấy bị Tô Hiểu Nhiên giật mát, nhân vật của cô ấy đã chết rồi, trụ nhà cô đều đã bị đối phương phá hủy hết.
Nhìn thấy hai từ “thất bại” to tướng trên màn hình, Đường Nhất Vi có chút bắt mãn liếc trắng mắt Tô Hiểu Nhiên một cái: “Đền game cho tớ.”
“Tớ giúp cậu, cậu còn trì hoãn việc chơi game của tới.”
Môi Tô Hiểu Nhiên mím chặt lại.
“Nhất Vi, cậu không thể nói đàn anh như vậy.”
Tô Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, đè ép lửa giận trong lòng, nghiêm túc nhìn Đường Nhát Vi: “Đàn anh không giống như cậu nói đâu.”
“Anh ấy là người mà tớ từng sùng bái, là kiêu ngạo thời cấp ba của chúng ta.”
“Anh ấy đến tìm tớ, có lẽ chỉ là biểu thị cảm ơn với tớ, cũng có lẽ là muốn nói chuyện với tớ mà thôi.”
“Anh ấy không biết rõ tình huống, nhìn thấy có người làm hại đến tớ, xông lên bảo vệ tớ cũng chỉ vì lòng tốt.”
Đôi mắt cô trong veo không có một chút tạp chất nào: “Chúng ta đều là người đến từ một nơi, nên giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau.”
“Cho dù anh ấy có ý xấu với tớ, nhưng vừa rồi anh ấy quả thật vì tớ mà bị thương, tớ còn chưa kịp nói cảm ơn anh ấy, cậu đã đuổi anh ấy đi rồi, hành vỉ này nói thế nào cũng không đúng.”
Tô Hiểu Nhiên tự biết đầu óc mình không đủ linh hoạt, nhưng ít ra cô vẫn hiểu nhân tình thế sự và đạo lý.
Từ nhỏ cô đã dạy cô, phải biết đội ơn báo đáp.
Cho dù thế nào, Dịch Quốc Thiên quả thật muốn giúp đỡ cô.
Đường Nhất Vi cong môi: “Nhưng mục đích của anh ta hoàn toàn không đơn thuần đâu.”
“Chanh nhỏ, tớ xin cậu đừng nghĩ mỗi một người đều tốt như vậy có được không?”
“Dịch Quốc Thiên đó nghĩ gì trong đầu, tớ vừa nhìn đã nhìn thầy rõ.”
Tô Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, cười với Đường Nhất Vi: “Có lẽ cậu có hiểu lầm gì đó với đàn anh rồi.”
“Cậu tiếp tục đi, tớ đi tìm đàn anh.”
Nói xong, cô cầm cặp sách quay người rời đi.
Đường Nhất Vi nhíu mày, có chút tức giận với thái độ đơn thuần đến ngu ngốc này của Tô Hiểu Nhiên: “Cậu đi tìm anh ta làm gì chứ?”
“Ít ra cũng phải mời anh ấy một bữa cơm, biểu đạt cảm ơn.”
Tô Hiểu Nhiên không quay đầu lại trả lời.
“Đàn anh, có lẽ Nhất Vi có hiểu lầm gì đó với anh, anh đừng quá để ý.”
Ngồi trên băng ghế dài bên ngoài viện nghiên cứu y học nơi Dịch Quốc Thiên làm việc, Tô Hiểu Nhiên có chút xâu hỗ đưa một cốc trà sữa đá cho Dịch Quốc Thiên: “Bây giờ chân của anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Dịch Quốc Thiên nhận lầy cốc trà sữa vừa uống vừa thở dài: “Bạn của em hiểu lầm anh quả thật có chút sâu.
“Có điều không sao, anh cũng không thân với cô ta.”
“Chỉ cần em không hiểu nhằm anh là được rồi.”
Tô Hiểu Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không đâu, em không hiểu lầm đàn anh đâu.”
Lúc trước Dịch Quốc Thiên và cô học chung một trường cấp ba.
Ở trong trường cấp ba dưới quê, Dịch Quốc Thiên là sự tồn tại luôn được các giáo viên nhắc đến.
Thành tích của anh, cố gắng của anh, còn có tích cách tốt bụng của anh, là tiêu chuẩn của tất cả học sinh trong trường.
Một người đàn ông hoàn hảo luôn cố gắng tiến lên như vậy, không thể là một người tràn đầy tâm cơ giống Đường Nhất Vi hiểu lầm được.
Dịch Quốc Thiên cười cười: “Em không hiểu lầm anh là được rồi.”
Hai người dựa vào băng ghế tự uống trà sữa.
Dịch Quốc Thiên dứng lên: “Hiểu Nhiên, em không có việc gì phải làm đúng không?”
Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Không có.”
“Anh dẫn em đi quanh viện nghiên cứu của bọn anh.”
Dịch Quốc Thiên cười cười, giơ tay kéo Tô Hiểu Nhiên lên: “Thật ra làm việc ở đây cũng rất vui.”
Lúc trước, nơi này là nơi mà anh ấy nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
“Nói ra, anh nên cảm ơn ông xã em Mặc Hiên Sâm.”
Không có Mặc Hiên Sâm, có lẽ cả đời này anh ấy cũng không có cơ hội vào làm việc ở một nơi cao cấp như vậy.
“Không cần cảm ơn đâu, ông xã em anh ấy cũng cảm thấy đàn anh là một nhân tài, không nên chôn vùi dưới quê chúng ta mà thôi.”
Tô Hiểu Nhiên cười hì hì với Dịch Quốc Thiên, theo phía sau Dịch Quốc Thiên đi dạo quanh vườn hoa nhỏ bên ngoài viện nghiên cứu: “Có điều đàn anh, ông xã em nói, anh ấy có thể đưa anh vào, nhưng có thể ở lại đây được không? Còn phải dựa vào cố gắng của anh nữa.”
Dịch Quốc Thiên cười: “Anh sẽ cố gắng.”
KG Tô Hiểu Nhiên cười híp mắt gật đầu: “Em cũng tin đàn anh có thể làm được.”
Ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu vào khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô gái nhỏ, khiến trái tim Dịch Quốc Thiên như phủ một lớp mật vậy.
Anh ấy nhìn Tô Hiểu Nhiên, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, tuổi đẹp như vậy, lại chỉ có thể ở bên cạnh một tên người mù như Mặc Hiên Sâm.
Nghĩ đến đây, trong đầu anh ấy chọt lóe lên một tia sáng: “Hiểu Nhiên, mắt của ông xã em có thể trị khỏi không?”
“Em không biết.”
Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Có điều ông xã em nói, bác sĩ nói anh ấy có khả năng có thể chữa khỏi, mặc dù cơ hội rất mong manh, nhưng em đồng ý thử cùng anh ấy.”
Trên mặt cô gái nhỏ hiện lên tia đỏ hồng: “Nếu anh ấy có thể nhìn tháy, thì có thể cùng em làm rất nhiều chuyện.”
Loại cảm xúc dào dạt trên gương mặt cô, gọi là hạnh phúc.
Ánh mắt Dịch Quốc Thiên càng sẫm lại.
Anh ấy cười nhẹ với Tô Hiểu Nhiên: “Thật ra, anh có biết một ông cụ rất nổi tiếng, là thầy thuốc Đông y, ở vùng núi quê của chúng ta.”
“Hay là em đưa ông xã em đi xem thử? Nhỡ đâu bệnh mà Tây y không thể chữa được, Đông y có thể chữa được thì sao?”