Tô Hiểu Nhiên còn chưa uống xong cốc sữa đậu nành, Mặc Đông Lâm đã dẫn theo Mặc Tử Hàn vừa mới tức giận rời khỏi quay lại.
“Hiên Sâm.”
Mặc Đông Lâm một mặt áy náy bước vào: “Là chú hai không dạy dỗ anh cháu cho tốt, chú hai thay anh cháu xin lỗi cháu… còn có Hiểu Nhiên nữa.”
Mặc Hiên Sâm cười nhạt.
Mặc dù biết lời xin lỗi này là giả, nhưng ít ra Mặc Đông Lâm vẫn nghiêm túc hơn Mặc Tử Hàn nhiều.
Tô Hiểu Nhiên đặt cốc sữa đậu nành xuống, không dám lên tiếng.
Trong ấn tượng của cô, người chú hai này của Mặc Hiên Sâm vẫn luôn lạnh nhạt, nghiêm túc, đáng sợ đến nỗi cô không dám nhiều lời trước mặt ông ta.
Cô luôn cảm thấy trên người Mặc Đông Lâm này có một loại khí chất âm u khiến người khác sợ hãi.
Rõ ràng là người một nhà, mặc dù ông cụ Mặc không giận mà nghiêm, nhưng nhìn vẫn thấy hiền từ hơn Mặc Đông Lâm này nhiều.
“Chú hai.”
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi: “Cháu không hiểu chú hai đang nói gì.”
“Vừa rồi anh cả còn ở đây la lối om sòm, nói anh ấy không làm sai, hoàn toàn không cần phải xin lỗi.”
Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt, nhẹ nhàng, nhưng mỗi một từ đều mạnh mẽ có lực.
Mắt Mặc Đông Lâm hơi tối lại.
Ngay sau đó, ông ta trực tiếp kéo Mặc Tử Hàn qua, đá mạnh vào chân anh ta.
Cơn đau kịch liệt khiến ngũ quan Mặc Tử Hàn méo mó, anh ta quay mắt nhìn Mặc Đông Lâm: “Bố, bố làm gì vậy?”
“Làm gì? Xin lỗi Hiểu Nhiên ngay. Con bé là em dâu mày.”
Mặc Tử Hàn cau mày, cho dù không hiểu thế nào cũng biết lúc này Mặc Đông Lâm đang đè nén cơn giận.
Bồ anh ta tức giận rồi.
Vì vậy Mặc Tử Hàn chỉ có thể hít sâu một hơi, không cam tâm nhìn Tô Hiểu Nhiên co thành một nhúm ở bên cạnh Mặc Hiên Sâm, không hề có cảm giác tồn tại.
“Xin lỗi, em dâu.” Mặc Tử Hàn trầm giọng nói.
Anh ta từ nhỏ đã ngang ngược quen rồi, ngoại trừ bố mẹ, anh ta chưa từng xin lỗi ai, càng đừng nói là xin lỗi con nhà quê Tô Hiểu Nhiên này.
Thật sự quá sỉ nhục rồi.
Nhưng bây giờ bọn họ có chuyện nhờ Mặc Hiên Sâm giúp đỡ, cũng chỉ có thể đẩy đưa thôi.
Nhưng anh ta nói xong, Mặc Hiên Sâm lại không hề có ý hài lòng.
Anh giơ tay, rót nước cho Tô Hiểu Nhiên: “Có lẽ anh cả cần thêm một thời gian nữa mới có thể nghiêm túc xin lỗi được.”
“Chúng ta không vội, uống nước trước đi.”
Mặc Hiên Sâm đã nói như vậy rồi, Mặc Đông Lâm chỉ đành nghiến răng, lại đạp một cái lên người Mặc Tử Hàn: “Nghiêm túc xin lỗi cho tao.”
Mặc Tử Hàn cau mày, nhìn Tô Hiểu Nhiên, lại thấp giọng: “Em dâu Hiểu Nhiên, anh xin lỗi em.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi, không dám nói gì.
Cô biết, bây giờ không phải đơn thuần là việc Mặc Tử Hàn xin lỗi cô, đây là cuộc đấu trí giữa Mặc Hiên Sâm và Mặc Đông Lâm.
Cho nên cô không dám mở miệng nói không sao, cũng cảm thấy Mặc Tử Hàn đáng đời.
Tốt nhất nên bị đạp thêm máy cái nữa.
Chắc là đoán được suy nghĩ này của Tô Hiểu Nhiên, trong nửa tiếng sau đó, Mặc Đông Lâm lại đạp hết cái này đến cái khác: “Nghiêm túc xin lỗi.”
“Sau này có dám bắt kính với em dâu mày nữa không?”
“Có lần sau nữa không?”
Cuối cùng, Mặc Tử Hàn mặt mũi sưng vù bị đánh đến mức thoi thóp, thậm chí quỳ nằm bên chân Tô Hiểu Nhiên: “Em dâu Hiểu Nhiên, em còn không tha thứ cho anh, anh sẽ bị đánh chết mắt.”
“Em cũng không muốn vừa mới kết hôn chưa được bao lâu, trên người đã dính một mạng người rồi chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh ta, trong lòng Tô Hiểu Nhiên cũng có chút thương hại.
Cô mím môi, đang muốn nói anh ta đứng lên, Mặc Hiên Sâm ở bên cạnh lại nhếch một bên môi: “Bất Ngôn.”
Thiếu niên áo xanh vẫn luôn ngồi trên lan can cầu thang tầng thang đáp lại một tiếng, nhảy từ trên lan can xuống: “Em đây.”
“Ghi lại.”
Người đàn ông bình tĩnh tiếp tục thưởng trà: “Nói không có ích gì, lưu lại chứng cứ.”
“Nếu lần sau anh cả còn dám có ý nghĩ quá phận với Hiểu Nhiên…”
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn sắc mặt xanh mét của Mặc Đông Lâm: “Nếu có lần sau, sẽ đăng video này lên mạng.”
Nói xong, anh còn không quên đâm thêm một nhát dao vào tim Mặc Đông Lâm: “Chú hai, chú cảm thấy đề nghị của cháu có hay không?”
Mặc Đông Lâm nghiền răng nghiền lợi, nhưng giọng nói vẫn rất hiền từ: “Rất hay, rất hay.”
“Anh cả cháu chính là không có đầu óc, cũng không nhớ lâu, như vậy có thể khiến nó nhớ cũng rất hay.”
Mặc Hiên Sâm cười nhạt: “Vẫn là chú hai hiểu chuyện.”
Vừa dứt lời, Bất Ngôn thật sự cầm điện thoại, quay về phía Mặc Tử Hàn: “Nhìn vào máy.”
“Nhìn vào máy cái mẹ mày.”
Mặc Tử Hàn nghiền chặt răng, nặn ra mấy chữ từ kẽ răng.
Quá xấu hỗ rồi.
Nếu thật sự bị đăng lên mạng, sau này sao anh còn có chỗ đứng trong ngành nữa chứ?
Làm sao còn có thể lăn lộn trước mặt nhóm bạn bè của anh được nữa chứ?
Nhưng…
“Còn không mau nghiêm túc xin lỗi em dâu mày đi.”
Mặc Đông Lâm lại đạp một cái.
Chuyện đã đến bước này, Mặc Tử Hàn cũng chỉ đành nghiến răng nghiền lợi, thấp giọng xin lỗi: “Em dâu Hiểu Nhiên, do anh sai.”
Vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp kiêu ngạo của Mặc Hiên Sâm vang lên bên cạnh: “Sai ở đâu?”
Hai tay Mặc Tử Hàn nắm chặt thành nắm đấm, nhưng vẫn cắn răng: “Sáng nay anh không nên có ý nghĩ quá phận với em dâu Hiểu Nhiên, càng không nên làm ra chuyện không nên làm với em dâu. Là anh sai, hi vọng em dâu có thể tha thứ cho anh.”
“Chỉ sáng nay thôi sao?” Anh lạnh giọng hỏi.
Mặc Tử Hàn ngắn ra, mím môi: “Còn có… còn có lần trước ở trong trường.”
“Còn có ở nhà của ông nội.” Mặc Hiên Sâm nhắc nhở.
“Đúng… đúng. Anh sai rồi.”
Đối thoại của hai người, khiến cả người Tô Hiểu Nhiên ngắn ra.
Những chuyện đó, cô đều sắp quên mát rồi, vậy mà Mặc Hiên Sâm đều nhớ.
Cô vô thức quay đầu nhìn anh.
Anh từ từ thưởng thức trà, dường như không đề ý, nhưng trong giọng nói trầm thấp, đều là sự bảo vệ cô.
Trái tim ấm áp thành một mảnh hồ đồ.
Mặc Tử Hàn hít sâu một hơi: “Anh xin lỗi vì tắt cả những hành vi không đúng lúc trước của mình, hi vọng em dâu Hiểu Nhiên có thể…”
Mặc Hiên Sâm tiếp tục lạnh giọng nói: “Nếu sau này anh cả còn tái phạm thì sao?”
Mẹ nó chưa thôi đúng không?
Mặc Tử Hàn nghiền chặt răng: “Nếu có lần sau thì anh sẽ mắt hết thể hiện, để anh tự chọc mù hai mắt, làm một người mù không nhìn thấy gì giống Hiên Sâm.”
Như vậy được rồi đúng không?
Dù sau bắt đầu từ hôm nay, anh ta cũng sẽ không nhìn cô gái quê mùa này thêm lần nào nữa.
Đúng là sao chổi mà.
Còn sao chỏi hơn Mặc Hiên Sâm.
“Có thể tha thứ rồi.”
Giọng nói trầm tháp của Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhắc nhở Tô Hiểu Nhiên.
Lúc này Tô Hiểu Nhiên mới tỉnh táo lại từ trong sự sùng bái với Mặc Hiên Sâm: “Ờ, được rồi, tôi tha thứ cho anh, anh cả.”
Mặc Tử Hàn híp mắt, ngước mắt nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tô Hiểu Nhiên, nghiến chặt răng.
Quỳ xuống nhận sai với một cô gái nhà quê ngốc nghếch, là chuyện mắt mặt nhất cả đời này của anh.
Lịch sử đen.
Bên phía Tô Hiểu Nhiên đã lên tiếng rồi, Mặc Đông Lâm một mặt nịnh nọt nhìn Mặc Hiên Sâm: “Hiên Sâm, Hiểu Nhiên cũng đã tha thứ cho anh cả cháu rồi, cháu đã hài lòng chưa?”
“Thật ra hôm nay chú hai đến tìm cháu, là muốn bàn chuyện hợp tác với cháu.”
Mặc Hiên Sâm ngáp một cái: “Cháu không bao giờ bàn chuyện hợp tác với bại tướng dưới tay cháu.”