Nhắc đến điều này, Dịch Quốc Thiên lại cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Sau khi nhận điện thoại của chị Lưu, anh sợ Tô Hiểu Nhiên xảy ra chuyện, lòng nóng như lửa đốt gọi điện thoại cho cô, còn tới trường học tìm cô.
Nhưng đến lúc tìm được, gương mặt cô lại tràn đầy vẻ thẹn thùng nói chuyện phiếm với bạn mình về chuyện tình thú của mình và chồng.
"..."
Tô Hiểu Nhiên ảo não vô trán: "Em quên mất phải làm thêm ở viện dưỡng lão!"
Nói xong, cô bỏ cánh tay đang khoác lên vai mình của Đường Nhất Vi ra, nhấc chân muốn đi làm thêm.
Đường Nhất Vi nhíu mày, kéo lấy tay cô: "Cái việc làm thêm nát đó cậu vẫn còn đi làm à?"
"Không phải giải quyết được hết vấn đề rồi sao?"
Bà cụ Tô đã gặp Mặc Hiên Sâm, chẳng những không tức, không tái phát bệnh, ngược lại còn sớm khơi thông tư tưởng của Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiện Sâm.
Nếu không cần phải lo cho bà cụ Tô nữa, Tô Hiểu Nhiên cũng không cần sợ Tô Hải Bình uy hiếp, càng không cần phải thanh toán tiền thuốc men gì cho phí công.
Cô cũng không thiếu tiền, sao phải đến viện dưỡng lão làm việc cực khổ chứ?
Tô Hiểu Nhiên mím môi cười, ánh mắt vẫn là dáng vẻ quật cường vốn có: "Dù sao tớ cũng phải làm đến nơi đến chốn, công việc mới làm có mấy ngày, nếu như muốn nghỉ thì cũng nên làm tròn một tuần chứ.
Đường Nhất Vi lườm cô: "Phục cậu đấy." "Nếu như bị Mặc Hiên Sâm biết cậu lại đi hầu hạ người khác, nhất định sẽ không vui. "Không đâu!"
Nhắc đến Mặc Hiện Sâm, Tô Hiểu Nhiên liền cười đến mắt cũng cong cong: "Chồng tớ sẽ không vì việc đơn giản như vậy mà tức giận đâu".
"Anh ấy nhất định sẽ ủng hộ tớ!"
Giọng điệu của cô gái mang theo ba phần hờn dỗi, bảy phần đắc ý, khiến cho hai tay đặt bên hông của Dịch Quốc Thiên lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
Mặc Hiền Sâm là tên chồng của cô sao?
Tên của người đàn ông đó và tuổi của ông ta đều quê mùa như nhau. Đường Nhất Vi biết Tô Hiểu Nhiên thẳng tính, một khi quyết định làm việc gì thì tám trâu cũng kéo không lại.
Đường Nhất Vi bất đắc dĩ xoa mi tâm: "Vậy cậu đi đi..."
"Suy nghĩ một chút, hôm nay trực tiếp xin nghỉ là được."
Tô Hiểu Nhiên nói tạm biệt với Đường Nhất Vi xong thì quay người, áy náy nhìn Dịch Quốc Thiên: "Xin lỗi đàn anh"
"Hôm qua em có chút việc, bận đến tối cho nên quên đến viện dưỡng lão làm việc."
Dịch Quốc Thiên nhíu mày, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô dưới ánh mặt trời: "Bận cái gì?" "..." Tô Hiểu Nhiên do dự chớp mắt một cái, sau đó cười nói: "Em đưa ông xã đến gặp bà nội." Cơ thể Dịch Quốc Thiên cứng lại một chút, cười khổ: "Bà nội thích anh ta không?" "Bà nội thích anh ấy lắm."
Tô Hiểu Nhiên vừa nói vừa đi đến cổng trường: "Trước kia em còn tưởng bà nội sẽ không thích anh ấy, còn lo bà nội mà biết em gả cho anh ấy thì sẽ tức đến phát bệnh."
Nụ cười của thiếu nữ sáng chói dưới ánh mặt trời: "Nhưng không ngờ, bà nội lại rất thích anh ấy".
Dịch Quốc Thiên đi bên cạnh cô, có thể thấy rõ được ánh hào quang sáng chói trong mắt
cô.
Đây là một Tô Hiểu Nhiên mà anh chưa từng nhìn thấy.
Trước kia, cho dù hầu như cô đều cười, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, ánh mắt lóe ra vẻ hạnh phúc.
Sự ghen ghét như ngàn vạn con kiến bò lên trái tim của Dịch Quốc Thieenn.
Cải tên chồng vừa già vừa hỏi kia của Tô Hiểu Nhiên có gì tốt!
Vậy mà chẳng những được cô thích, nguyện ý cố gắng vì ông ta, mà ngay cả bà cụ Tô cũng không phản đối?
Hai người đi tới cổng trường học, Tô Hiểu Nhiên quay đầu dịu dàng tạm biệt Dịch Quốc Thiên: "Đàn anh, em đến viện dưỡng lão trước."
Nói xong, cô đeo ba lô chạy tới bến chờ xe buýt.
Dịch Quốc Thiên kéo quai cặp cô lại: "Vừa hay anh có mấy bệnh nhân ở viện dưỡng lão, anh tới thăm bọn họ một chút, cũng tiện đường"
"Vậy thì cảm ơn đàn anh!"
Tô Hiểu Nhiên cũng không khách sáo nữa, lập tức lên xe của Dịch Quốc Thiên.
Trên đường đến viện dưỡng lão, có mấy lần Dịch Quốc Thiên muốn nhắc đến chồng của Tô Hiểu Nhiên, cuối cùng lại thở dài coi như thôi.
Hiểu càng nhiều, chỉ càng tự rước lấy nhục mà thôi.
Anh nhớ tới lúc mới quen Tô Hiểu Nhiên, ánh mắt cô nhìn về phía mình cũng mang theo ánh lấp lánh như bây giờ.
Bạn học còn chế nhạo anh: "Đàn em kia của cậu hình như thích cậu lắm đấy, không tỏ tình với người ta à?"
Anh nhẹ nhàng cười: "Đàn em thích tớ có nhiều lắm."
Bây giờ ánh mắt cô nhìn về anh, mặc dù vẫn có vẻ hâm mộ, nhưng ánh sáng trong mắt lại dành cho một người đàn ông khác.
Xe nhanh chóng đến viện dưỡng lão. Dịch Quốc Thiên đưa cô đến chỗ làm việc rồi mới rời khỏi. "Chậc chậc chậc, còn có anh đẹp trai hộ tống đến cơ à?"
Chị Lưu cười mỉa mai, đẩy một đống lớn ga giường cần rửa tới trước mặt Tô Hiểu Nhiên: "Hôm qua cô không tới, những thứ này đều nhờ phúc của cô mà tích lại đấy."
Tô Hiểu Nhiên nhìn đống ga giường chất đống trước mắt, có chút khó khăn nói: "Máy giặt
Hành động tự kiềm chế này của cô làm cho trong lòng Dịch Quốc Thiên như có con dao đang càn quấy.
Anh dứt khoát làm bộ lơ đãng, kéo Tô Hiểu Nhiên vào trong lòng.
"Hừ."
Ở cửa truyền đến tiếng cười lạnh của người đàn ông. Dịch Quốc Thiên ngẩng đầu lên. Có một chiếc xe lăn cao cấp dừng ở cửa phòng giặt đồ.