Vì sợ cô cắt ngang nên Cung Duật nói rất nhanh mà không hề dừng lại:
“Tôi biết em giận tôi, nhưng mọi thứ chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm gì?” Tô Kỳ nhàn nhạt hỏi.
Hít sâu một hơi, Cung Duật cố gắng bình tĩnh giải thích:
“Tôi đã chạy đến nhà em hỏi cưới em rồi, đương nhiên sẽ không lừa em ra ngoài ăn vụng, em hiểu ý tôi không?”
“Chú Cung.”
Giọng Tô Kỳ nhẹ bẫng như một làn gió, Cung Duật cảm giác được lần này cô giận thật, vì vậy lập tức nghiêm túc đáp:
“Tôi nghe đây.”
“Bình thường bàn chuyện làm ăn sẽ bàn vào ban ngày phải không?”
“Ừm…”
“Vậy nửa đêm chú để em ở nhà một mình chạy ra ngoài gặp Lưu Ly, sau đó mỗi tuần lại đi gặp cô ấy vài lần nhưng giấu em, không cho em biết là ý gì?”
Cổ họng Cung Duật nghẹn đắng, anh siết chặt nắm tay, từ tốn nói cho cô nghe lý do:
“Em bình tĩnh trước.”
“Em không vội, chú nói đi.”
Đúng vậy, có gì mà gấp chứ. Cô cũng đã quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với Cung Duật để giải quyết cho xong mâu thuẫn lần này mà. Cô biết bản thân mình tính tình nóng nảy dễ giận hờn vu vơ, cho nên cô thật sự rất cảm ơn Cung Duật vì đã chiều chuộng yêu thương cô. Nhưng cô cảm giác thế giới của cô và Cung Duật vẫn còn khá nhiều khoảng cách…
Cung Duật im lặng một lát mới bắt đầu kể cho cô nghe nguyên do thật sự. Anh nói công ty có rất nhiều đối thủ và họ sẽ sử dụng tất cả mọi kế sách để hạ bệ anh, anh gặp mặt Lưu Ly là vì muốn hợp tác với cô ấy ngăn chặn việc này.
“Chú cảm thấy lý do này nghe được không?” Tô Kỳ khó chịu nhíu mày: “Cho dù là vậy, chú cần gì ra ngoài lúc nửa đêm, cần gì phải giấu em hả?”
“Hôm đầu tiên thật sự rất gấp nên mới ra ngoài, hơn nữa khi đó là khoảng mười giờ tối, tôi đi xong cũng trở lại ngay mà. Về chuyện giấu giếm… Bởi vì sợ em ghen nên mới giấu em.”
Mỗi một câu Cung Duật nói đều nghe rất có lý, lọt vào tai Tô Kỳ thì như đang trách cứ cô, cô hỏi:
“Vậy hóa ra trong mắt chú em là kiểu người vô lý đến mức đó hả? Chú đi gặp người khác thì báo em trước, giải thích từ đầu chẳng lẽ em còn nhặng xị lên với chú được hay sao?”
“Không phải… Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, được không?”
“Chú tạm thời đừng nói chuyện với em nữa.”
Tô Kỳ nói xong tắt điện thoại, đút vào túi quần, bực bội đấm vào lan can rồi quay đầu đi vào lớp.
Cung Duật lớn hơn cô tận mười tuổi, nói không có khoảng cách của thế hệ là không thể nào. Anh cảm thấy cô như một đứa nhỏ chỉ biết giận dỗi chờ anh dỗ, cô cho rằng anh không tinh ý không hiểu mình, suy cho cùng hai người đều có chút bất mãn về đối phương.
Ngồi xuống bàn học, Tô Kỳ bắt đầu nhớ về những lần Cung Duật tham gia các bữa tiệc lớn, đi công tác ngắn hạn và trò chuyện với cô về mấy thứ cô không có hứng thú. Anh thích nói về các loại rượu quý, các kiến thức về kinh doanh, đầu tư chứng khoán, còn cô hoàn toàn ngược lại, lúc nói chuyện khó tránh khỏi bị khớp.
Trừ bỏ việc lăn giường tương đối hợp nhau ra, hai người vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Tô Kỳ chống cằm ngồi nghe giảng mà lời thầy không lọt được vào tai, chiều muộn tan học, cô đứng trước cổng trường ngẩn người rất lâu, suy nghĩ về chuyện kế tiếp.
Lúc ấy, Dương Gia Tịch đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy cô ngơ ngẩn một mình thì mon men đến gần bắt chuyện.
“Này, Tô Kỳ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn đối phương, không nói chuyện nhưng ánh mắt thì như đang bảo có chuyện gì mau nói.
Giờ tan học biết bao nhiêu người đi qua đi lại, Dương Gia Tịch sợ người khác nghe nên hạ thấp giọng mà nói:
“Cậu biết chuyện Ha Long Phi thuê người theo dõi bạn trai cậu chưa?”
“Không biết, không muốn biết.” Tô Kỳ ngoài mặt giả vờ thản nhiên nhưng trong lòng lại tiếp tục mất cân bằng, cô có cái gì cũng muốn chia sẻ cùng Cung Duật, vậy mà chuyện lớn như thế anh chẳng thèm nói với cô!