Cung Duật vừa ngồi xuống liền nghe thấy cô nàng hỏi:
“Hóa ra cô bé hôm đó ở trong nhà anh là bạn gái của anh à?”
“Chúng ta không nói đến vấn đề riêng tư được không?”
“Nếu biết như vậy tôi đã không đến tặng quà cho anh, hai người vẫn ổn chứ?”
Nhắc món quà đặc biệt mà Lưu Ly tặng, mặt Cung Duật đen như đít nồi, chỉ muốn vứt hợp đồng ra sau đầu rồi túm lấy cô mà hỏi tại sao lại tặng anh cái thứ quỷ quái kia.
Nhìn thấy Cung Duật không vui, Lưu Ly cũng chỉ dám cười khẽ, sợ anh tự ái bỏ đi.
“Xin lỗi, tôi nghe người ta nói ở khoản kia anh không được ổn lắm nên mới mua thuốc bổ thận tráng dương cho anh, mong anh đừng giận.”
Tôi không giận, mà bị bạn gái giận! Cung Duật ước gì mình có thể nói ra những lời thật tâm, song, hợp đồng trên tay đâu cho phép anh nói chuyện thiếu suy nghĩ.
Hai người bàn bạc vấn đề làm ăn rất lâu, có thể là vì Cung Duật rất giỏi thuyết phục, hoặc cũng có thể vì Lưu Ly mãi ngắm anh nên cũng không để ý đến vấn đề chia phần trăm cho lắm, Cung Duật đề nghị mức giá bao nhiêu đều được.
Chuyện vui duy nhất trong ngày của Cung Duật chắc có lẽ là ký hợp đồng thành công mà không bị Lưu Ly trêu ghẹo.
Một người phụ nữ thông minh thì đương nhiên cũng sẽ biết giới hạn, sẽ không chạm vào đàn ông đã có người yêu, đã có gia đình.
Lưu Ly nhìn theo bóng lưng của Cung Duật mà chậc lưỡi tiếc nuối, dáng người kia làm cô nhìn thấy mà thèm, tiếc là không thuộc về cô.
Ra đến thang máy, Cung Duật đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, rùng mình, không biết có phải ai đang rủa anh hay không nữa. Hay đây là điềm báo sắp tới?
Nghĩ như vậy, Cung Duật thấp tha thấp thỏm trở về công ty.
Anh loay hoay mãi đến chiều muộn mới tan làm nên không thể đón Tô Kỳ được, mà cô cũng đã nhắn tin bảo rằng có thể tự mình bắt taxi về.
Vừa mở cửa nhà ra, Cung Duật đã ngửi được một mùi thơm mát dễ chịu. Anh thay giày bước vào trong, phát hiện Tô Kỳ đang đeo tạp dề lau dọn xung quanh, mùi hương là từ dung dịch lau sàn.
“Hôm nay sao lại nổi hứng dọn dẹp vậy?”
“À, không phải chú nói ba em sắp về rồi sao? Vậy thì cũng đến lúc em rời khỏi đây, nên em tranh thủ thời gian rỗi giúp chú dọn dẹp một chút.”
Tô Kỳ đã bị ba mình mắng không ít khi để lộ tin tức đang qua lại với Cung Duật, ba cũng chẳng nói rõ là ủng hộ hay phản đối mối quan hệ của cô và anh. Khả năng cao là ông ấy sẽ không cho phép cô yêu Cung Duật đâu, nhưng cứ chờ xem sao đã, biết đâu có một phần trăm cơ hội ông đổi ý.
Cô vừa lau sàn vừa dặn dò:
“Chú đi phía sau em này, có mấy chỗ em vừa lau chú đừng giẫm vào.”
Trông cô như một người vợ hiền đảm đang, ở nhà dọn dẹp nấu cơm chờ chồng đi làm về, cảnh tượng ấy khiến trong lòng Cung Duật thật ấm áp. Anh chọn Tô Kỳ không sai đâu, cô xứng đáng trở thành bà xã tương lai của anh.
Cung Duật tháo cà vạt ra trước, sau đó mới tiến tới và hỏi cô:
“Em định dọn về nhà thật sao?”
Cô gái cầm cây lau sàn ngẩng đầu lên, chống nạnh tức giận:
“Không thì sao? Lẽ ra có thể ở đây lâu hơn chút, tại chú đăng ảnh em đó chứ, làm ba em chạy vội về nhà!”
“Tôi thật sự không cố ý…”
Cung Duật một lần nữa bày tỏ mình vô tội, anh xị mặt buồn rầu, ngồi lên sofa rồi co chân bó gối mà nói:
“Tôi không muốn em đi, nhưng ba em chắc chắn sẽ không cho em ở lại đây, làm sao bây giờ?”
Nhìn như thể đứa nhỏ đang uất ức cần người an ủi vậy, Tô Kỳ liếc anh mà buồn cười:
“Chú bình thường khí thế ngời ngời, bình tĩnh tự tin, gặp ai cũng không sợ kia mà.”
Người đàn ông chỉ thở dài một hơi mà không nói được gì, trông vô cùng sầu não. Tô Kỳ chậc một tiếng, cố lau hết phòng khách rồi dọn dẹp, lát sau mới trở lại ngồi xuống bên cạnh Cung Duật.
Hai người ngồi co ro ôm đầu gối trong phòng khách, Tô Kỳ hỏi:
“Chú, em mới nghĩ ra cách này nè, hay chú cứ để ba em đánh một trận nhỉ?”
“Nếu bị đánh mà ông ấy cho tôi quen em thì cũng thôi, ngộ nhỡ ông ấy cấm…” Cung Duật nhíu mày.
“Thì xem như chú xui xẻo.”
Cô gái của anh vẫn luôn phũ phàng như thế, nhìn thái độ này của cô, hình như cô không lo lắng gì cả?
“Em không sợ sao?” Cung Duật hỏi.
“Có gì đâu, ba em đâu có đánh em được.”
“...”
Cung Duật cảm thấy thật không công bằng khi mọi chuyện bại lộ mà chỉ có anh là bị ức hiếp!