Sở Thức Sâm mở lớn mắt, cậu không nhìn thấy được lưng mình, cũng không bao giờ để ý, mỗi người đều có một cái lưng, không cong không vẹo là được rồi, có gì mà đẹp với không đẹp chứ.
“Không tin à?” Hạng Minh Chương miêu tả nói, “Nằm trên bàn làm việc bị cấn đến đau là vì lưng em quá mỏng, hai bả vai gầy quá làm cho em không chịu cứng được.”
Sở Thức Sâm nói: “Anh đang nói xằng đấy à?”
Hạng Minh Chương lại nói: “Còn có xương sống thẳng tắp, một chút cũng không cong, eo rất mảnh, hai bên hõm eo rất nông. Da sau lưng không bóng, trắng như tuyết không chút tì vết, chỉ có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vai phải, nhỏ xíu, một khi tắt đèn là không nhìn thấy nữa.”
Sở Thức Sâm nghe mà trong lòng hoảng loạn, lúc cậu nằm ở trên giường chịu đựng, vùi mặt, trước mắt đều là bóng tối, tưởng rằng Hạng Minh Chương ở phía sau cùng lắm chỉ nhìn rõ hơn một chút, hoá ra không chỉ như thế, thế nhưng đã nhìn qua từng tấc từng tấc trên người cậu rồi.
Sở Thức Sâm mấp máy môi nhưng lại mất khả năng nói, Hạng Minh Chương dứt khoát hôn lên để bịt miệng, mài môi lưỡi cậu, sau đó khoa trương mà lấy làm tiếc: “Nếu em đã không quen thì sau này không dùng tư thế đó nữa.”
Sở Thức Sâm tiến thoái lưỡng nan, như thể tất cả đều là do cậu độc đoán, cậu nghiêm túc như thể thương lượng: “Chính diện anh không thích sao?”
(con ơi bị dụ ròiii *chấm nước mắt*)
Lời ngon tiếng ngọt của Hạng Minh Chương ngay lập tức bị đánh tan, “soạt” một tiếng nhấc chăn lên, anh vươn người đè lên: “Thẩm Nhược Trăn, đừng có thử thách anh thế này.”
Gió nổi lên rồi, rền rĩ như tiếng khóc.
Mỗi lần Sở Thức Sâm qua đêm với Hạng Minh Chương khái niệm về thời gian đều sẽ trở nên mơ hồ, những tòa nhà cao tầng biến thành đài mây mưa, trong lúc bị lật đổ chỉ nhớ đến ánh sáng và bóng tối bên ngoài cửa sổ.
Cậu mê man muốn ngủ, hai má đỏ bừng như say rượu, Hạng Minh Chương bế cậu vào phòng tắm, trằn trọc lại tiêu hao thêm một tiếng bốn lăm phút.
Drap giường căn bản không thể nhìn nổi nữa, lúc vừa bước khỏi giường đã tí tách, tấm thảm bên cạnh giường cũng đã dính vết tích.
Hạng Minh Chương ôm Sở Thức Sâm vào một phòng khách khác, trước đây chưa từng có ai ở, ổ chăn lạnh lẽo, Sở Thức Sâm mơ màng dán vào trong vòng tay anh.
Hai người ngủ một giấc đến chiều hôm sau, Hạng Minh Chương tỉnh lại trước, khẽ động, Sở Thức Sâm đang nằm trong vòng tay anh cũng tỉnh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, phải một lúc sau mới tỉnh táo lại, Hạng Minh Chương nói: “Rót cho em một cốc nước nhé?”
Sở Thức Sâm nói: “Không khát.”
Tối hôm qua lần đầu tiên không dùng thứ gì khác, Hạng Minh Chương gần như mất khống chế, anh không biết mình đã dọn dẹp sạch sẽ chưa, liền hỏi: “Bụng có khó chịu không?”
Bụng Sở Thức Sâm vừa nóng vừa đau, nhưng không khó chịu. Cả đêm tiêu hao rất nhiều khí lực, lười biếng không muốn đứng dậy, cậu nhìn chằm chằm Hạng Minh Chương, ánh mắt trong vắt, như bao hàm một vũng nước.
Hạng Minh Chương cảm thấy da mặt như bốc cháy: “Sao lại nhìn chằm chằm anh thế?”
Sở Thức Sâm nói: “Lễ tình nhân, không được nhìn anh sao?”
Hạng Minh Chương cười nhẹ: “Em tưởng lễ tình nhân chỉ nhìn thôi sao? Vậy cửa hàng ở tầng dưới chi hàng vạn để trang trí cho ngày này để làm gì?”
Sở Thức Sâm hiểu ra: “Phải đi dạo cửa hàng chứ.”
Hạng Minh Chương tốt bụng nhắc nhở: “Quần áo của em rách rồi.”
Sở Thức Sâm vẫn nhớ chứ, bởi vì phải đến Ba Mạn Gia nên cậu đã đặc biệt mặc một bộ đồ hợp ý mình, đáng tiếc lại không hợp ý Hạng Minh Chương, lúc phá hỏng còn không chút nương tay.
Đầu vai lộ ra bên ngoài có hơi lạnh, Sở Thức Sâm không kéo cao chăn lên mà cầm lấy tay Hạng Minh Chương đặt ở trên vai: “Che cho em.”
(xỉu phát được khummm ㅠ.ㅠ)
Hạng Minh Chương mê man đến choáng váng đầu óc: “Còn muốn gì nữa đây?”
Sở Thức Sâm hiếm khi mở miệng đòi hỏi cái gì, lại nói: “Quần áo, đền cho em.”
“Được.” Hạng Minh Chương hỏi, “Còn nữa không?”
Sở Thức Sâm nói đạo nghĩa và quy củ: “Những thứ khác thì không cần, em là bắt đền chân chính chứ không phải lừa bịp anh.”
Hạng Minh Chương nói: “Em có thể lừa bịp anh mà.”
Hai người họ đã từng đưa ra những lý luận sắc bén trên thương trường chân chính, trên sân khấu của hội nghị đấu thầu, hay trên bàn họp, bây giờ nằm chết dí ở trong chăn, vứt bỏ mọi logic và quan niệm, tán gẫu một cách vụng về không có phương hướng.
Cuối cùng cũng nói đến khát rồi, rời giường tắm rửa, Hạng Minh Chương đem quần áo của mình đưa cho Sở Thức Sâm mặc, quần lót vẫn còn mới, áo len và quần là kiểu cơ bản.
Sở Thức Sâm tuy gầy nhưng thân hình cao ráo, vai phẳng chân dài giữ được quần áo, kích thước của Hạng Minh Chương mặc trên người cậu chỉ là hơi rộng một chút.
Hạng Minh Chương liên lạc với quản gia riêng của căn hộ, ngoại trừ hẹn người đến dọn dẹp ra còn đưa thẻ phụ cho Sở Thức Sâm, sau này có thể tự mình ra vào căn hộ của anh.
Tầng dưới của Ba Mạn Gia vô cùng nhộn nhịp, đều là nam nữ có đôi có cặp, ở lối vào của mọi cửa hàng xa xỉ phẩm đều trưng hoa hồng đỏ, ngoài cửa sổ được thay thế bằng một màn hình đặc biệt dành cho ngày lễ tình nhân.
Tây trang của Sở Thức Sâm phải được đặt làm theo yêu cầu, kích thước không thể có chút chênh lệch nào, những quần áo khác thì không chú trọng như vậy.
Trong một cửa hàng quần áo nam lớn, Hạng Minh Chương không có kinh nghiệm đi mua quần áo với người khác, tin rằng khẩu vị của Sở Thức Sâm cũng không cần phải tham khảo, liền nói: “Em chọn đi, anh đợi.”
Nhân viên cửa hàng nói năng nhẹ nhàng, tiếp đãi để Hạng Minh Chương từ từ ngồi xuống. Thông thường sẽ chuẩn bị cho khách hàng nước Perrier và bánh quy, hôm nay là lễ tình nhân nên đổi lại thành sữa tươi và socola số lượng giới hạn.
Khách hàng đang có ba bốn cặp, lúc chọn quần áo đều phải nắm tay, đưa ra ý kiến đều sẽ dán vào tai, trong ngày hôm nay quang minh chính đại mà sến súa.
Sở Thức Sâm chọn được một bộ, đều vừa với kích thước của cậu, nhân viên bán hàng thấy nhiều biết nhiều hỏi: “Ngài có muốn giúp vị tiên sinh kia chọn một bộ tây trang không ạ?”
Sở Thức Sâm nhớ lại tối hôm qua trong phòng tắm, Hạng Minh Chương đem quần áo của cậu xé rách, nhưng quần áo của mình thì lại cởi ra rất đâu vào đấy, nói: “Anh ấy không thiếu.”
Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Vâng ạ.”
Hạng Minh Chương đi tới, cùng Sở Thức Sâm dạo hết nửa cửa hàng, nói: “Nhân viên người ta đã mở miệng rồi, em sao có thể không biết xấu hổ mà từ chối chứ.”
“Tại sao không thể từ chối?” Sở Thức Sâm hỏi. “Người ta đề nghị em liền đáp ứng, vậy không phải thuận mua vừa bán quá rồi sao?”
Hạng Minh Chương cố ý nói: “Vào lễ tình nhân phải tặng quà cho nhau, chỉ một bên tặng bên còn lại, mọi người sẽ nghĩ em là tình nhân nhỏ anh bao dưỡng.”
Sở Thức Sâm vạch trần bản chất: “Chỉ là cái bẫy trong kinh doanh mà thôi đã khiến cho người ta phải tiêu tiền rồi.”
Hạng Minh Chương trong lòng nói, không hổ là một ông trùm mở ngân hàng trong giới kinh doanh, thật sự khó bị lừa quá.
Sở Thức Sâm mặc thử bộ quần áo mà mình đã chọn, rất vừa vặn và phù hợp, chỉ có màu sắc áo len hơi nhạt nên trông có hơi mộc mạc. Cậu không thích đeo trang sức, chỉ có một chiếc nhẫn xem như là toàn bộ rồi.
Sợ gặp người khác khó xử, Hạng Minh Chương không để lại dấu vết trên cổ Sở Thức Sâm, cái cổ mảnh khảnh được cổ áo duyên dáng bao quanh, làn da trắng như thế, làm lộ ra đường tĩnh mạch màu xanh tím.
Hạng Minh Chương chọn thêm một chiếc dây chuyền, kiểu dáng rất đơn giản, anh đeo lên cho Sở Thức Sâm, rất đẹp, bất quá người này có như thế nào cũng rất đẹp.
Sau khi dạo xong cửa hàng này, Sở Thức Sâm cũng đã bình luận về “cái bẫy trong kinh doanh” nhưng cậu không thể tránh khỏi thói quen, chọn bảy tám chai nước hoa cologne và nước cạo râu cho Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương nói: “Có phải là nhiều quá rồi không?”
“Dù sao thì ngày nào anh cũng dùng mà.” Sở Thức Sâm thích mùi hương mà cậu ngửi được khi ở gần Hạng Minh Chương, “Bôi lên nhiều chút, tốt nhất là để em ở tầng 12 cũng ngửi thấy được.”
Có người yêu bầu bạn cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân, Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương lúc ở cùng vẫn rất ổn, lúc hoàng hôn về đến nhà, cậu lại cảm thấy có chút khó chịu, đau bụng và không có khẩu vị.
Dì Đường nói nhất định là bị cảm rồi, chị Tú đoán là cậu ở bên ngoài đã ăn phải thứ gì đó không tốt.
Sở Thức Sâm không dám lên tiếng, quần áo xộc xệch hơn nửa đêm, đương nhiên có khả năng là bị cảm, cũng đúng là ăn phải gì đó không tốt, nhưng là không phải là “ăn” bằng miệng.
Cậu không đụng đến bữa tối, ôm theo chút liêm sỉ còn sót lại trở về phòng nghỉ ngơi, phòng bên cạnh không có người, bà Sở nói là Lý Hành đã đến đón Sở Thức Hội đi hẹn hò rồi.
Sáng thứ hai đi làm, Sở Thức Sâm đã phục hồi tinh thần, buổi sáng dự kiến chỉ có một cuộc họp, chủ quản bộ phận nghiệp vụ của Hạng Việt và Diệc Tư đều sẽ tham dự.
Với tư cách là tổng tài của công ty, mỗi đầu năm phải tổ chức các cuộc họp với các bộ phận khác nhau là dựa theo quy củ, cũng là điều cần thiết trong công việc, Hạng Minh Chương tuần trước không rảnh, hôm nay dành ra thời gian để triệu tập mọi người.
Sau khi từ Hạng Việt cũ trở về, Hạng Minh Chương đi thẳng đến phòng họp, người đã ngồi chật kín, chủ quản của nhiều bộ phận đều đã có mặt.
Hạng Minh Chương liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Thức Sâm, đã một ngày không gặp, khuôn mặt như thể càng thêm đẹp trai nhưng tái xanh, khiến người ta hoài nghi ăn uống không nghiêm túc.
Sở Thức Sâm mặc áo sơ mi và áo may ô, là người duy nhất có mặt không thắt cà vạt, hơn nữa còn bung ra một cúc áo sơ mi, sợi dây chuyền đúng lúc lộ ra ngay đường viền cổ áo.
Phùng Hàm kéo ghế đầu tiên trên bàn họp ra: “Hạng tiên sinh, có thể bắt đầu rồi.”
Mọi người nhìn về phía ghế tổng tài, bao gồm cả Sở Thức Sâm, vừa rồi Hạng Minh Chương đi qua phía sau cậu, cậu ngửi được trên người đối phương có mùi nước hoa cologne.
Hạng Minh Chương ngồi vào chỗ, nói: “Hôm nay có đủ người rồi, bộ phận tiếp thị, bộ phận tiền bán hàng và bộ phận tiêu thụ, và bộ phận khách hàng thành công. Một dự án từ đầu đến cuối, từ khai quật, đấu tranh, đến dịch vụ hậu mãi, ba mắt xích lớn này phụ thuộc vào sự phối hợp của mọi người.”
Bộ phận khách hàng thành công của Hạng Việt được thành lập chưa đầy sáu năm, còn non trẻ so với các phòng ban khác nhưng hoạt động rất thuận lợi, giúp Hạng Việt hình thành mô hình dây chuyền một các hoàn thiện.
Các dự án của công ty về cơ bản là hoạt động lâu dài, kế tiếp cần được tối ưu hóa, bảo trì, giúp cho bên A huấn luyện kỹ thuật, v.v. Bên A cần phải gia hạn phí, nếu hợp tác vui vẻ thì sẽ tiến thêm bước nữa nâng cấp dự án hơn nữa.
Do đó dịch vụ hậu mãi rất quan trọng, một phần của công ty sẽ do bộ phận tiêu thụ chịu trách nhiệm, trong khi bộ phận khách hàng thành công sẽ làm cho nó toàn diện và có hệ thống hơn, ngoài việc giải quyết các vấn đề khác nhau sau khi khách hàng ký hợp đồng, sẽ phải phân tích dữ liệu khách hàng để thực hiện những chuyển đổi sâu hơn.
Sở Thức Sâm đã nghiên cứu qua tình hình của bộ phận tiêu thụ của Diệc Tư vào năm ngoái và nói: “Đúng như chúng ta đã dự đoán, sau khi thực hiện ‘cơ chế hoàn tiền’, tỷ lệ ký kết hợp đồng thực sự đã tăng lên.”
Hạng Minh Chương nói: “Năm ngoái cả nhân sự lẫn chế độ đều có sự thay đổi, không hề dễ dàng, năm nay cần phải ổn định lại. Dự án du lịch văn hoá đã có bước khởi đầu thuận lợi, về mặt nghiệp vụ Diệc Tư và Hạng Việt có thể hợp tác nhiều hơn nữa.”
“Đã rõ.” Sở Thức Sâm nói, “Bất quá Diệc Tư vẫn chưa thành lập bộ phận khách hàng thành công, nếu như là dự án hai bên cùng ký kết, kế tiếp sẽ giao cho Hạng Việt sao?”
Hạng Minh Chương quét mắt qua đám đông, không trực tiếp làm chủ, cũng không hỏi lãnh đạo của Diệc Tư là Lý Tàng Thu, nói: “Giám đốc Sở, cậu có đề xuất nào không?”
Sở Thức Sâm nói: “Đã sát nhập được một năm rồi, mối liên hệ nghiệp vụ càng ngày càng khăng khít, tôi đề xuất giao cho bộ phận khách hàng thành công của Hạng Việt cùng chịu trách nhiệm.”
Lý Tàng Thu vuốt cằm nói: “Còn cần phải suy nghĩ thận trọng hơn, Diệc Tư có chế độ vận hành riêng đã quen dùng rồi.”
“Bất kỳ mô hình nào cũng phục vụ cho hoạt động kinh doanh, không phải sẽ mãi không thay đổi.” Sở Thức Sâm nói, “Về vấn đề tổn thất khách hàng một cách nghiêm trọng, chúng ta đã thực hiện cải tiến bằng cách áp dụng cơ chế hoàn tiền, tiêu chuẩn hóa việc tiêu thụ và tiền bán hàng, bộ phận R&D cũng đã đổi thành một người đứng đầu có năng lực. Các mắt xích phía trên đã thành công loại bỏ được khuyết điểm, dịch vụ hậu mãi không được gây ra trở ngại.”
Hạng Minh Chương nói: “Dịch vụ hậu mãi của Diệc Tư luôn được thực hiện bởi bộ phận tiêu thụ, hiệu quả như thế nào?”
Lý Tàng Thu lật lại dữ liệu: “Tỷ lệ gia hạn và tỷ lệ bảo tồn đều tăng trong nửa cuối năm ngoái.”
Sở Thức Sâm nói: “Nhờ vào sự ràng buộc của cơ chế hoàn tiền, tỷ lệ ký kết đã tăng lên. Chuyện này mới thực hiện được nửa năm, tiêu thụ ký kết càng nhiều thì hậu mãi càng nhiều, có nghĩa là đã lấy đi một nửa tinh lực.”
“Đúng vậy.” Bành Hân nói, “Hậu mãi là một công việc lâu dài và không thường xuyên, việc tiêu thụ nên tập trung vào giai đoạn đầu của dự án, để tâm cả hai đầu rất dễ làm rối tung lên.”
Sở Thức Sâm nói: “Vì vậy chuyên tâm chuyên làm là giải pháp tối ưu nhất, hơn nữa trình độ hậu mãi của bộ phận khách hàng thành công sẽ trưởng thành hơn.”
Nhiều năm qua, Lý Tàng Thu lợi dụng quyền lực của mình vì lợi ích cá nhân, liên tục cung cấp tài nguyên cho Độ Hành, đương nhiên không để ý đến việc duy trì khách hàng của Diệc Tư, lâu ngày buông lỏng, giống như đưa cho một kẻ cắp trông coi kho bạc vậy.
Sở Thức Sâm bây giờ là giám đốc bộ phận tiêu thụ, giai đoạn đầu do cậu kiểm soát, kế tiếp trực tiếp giao cho Hạng Việt, không chỉ là chia sẻ công việc mà còn là giám sát nghiêm ngặt.
Mục đích của cậu tương đối rõ ràng, dự án của Diệc Tư phải nắm được cả trước lẫn sau, đã nhai được rồi thì sẽ không nhả ra, tuyệt đối sẽ không nhỏ ra một giọt dầu cho người ngoài.
Hạng Minh Chương nghe xong cuộc giao chiến trên bàn hỏi: “Chủ quản Ngô, anh nghĩ thế nào?”
Chủ quản Ngô của bộ phận khách hàng thành công nói: “CSM (*) bên chúng tôi có đầy đủ năng lực, về phương diện nhân thủ Hạng tiên sinh không cần lo lắng. Diệc Tư hiện tại đã thuộc về Hạng Việt, việc chúng tôi tiếp quản cũng có lợi cho sự hợp nhất của hai bên, hơn nữa làm được nhiều thì kiếm được nhiều, không vấn đề gì.”
(*) CSM: Customer Success Manager là người đóng vai trò chính trong sự thành công của khách hàng. Công việc của họ là giúp khách hàng đạt được thành quả thông qua sản phẩm, dịch vụ mà doanh nghiệp cung cấp. CSM sẽ làm việc với khách hàng liên tục để giúp họ trong quá trình tiếp cận sản phẩm, gia hạn hoặc nâng cấp tài khoản.
Hạng Minh Chương cân nhắc nói: “Đột ngột thay đổi cách thức có khả năng sẽ lạ nước lạ cái, thế này đi, giám đốc Sở, cậu đem giai đoạn này của dự án sắp xếp một chút, chọn ra một phần đưa cho chủ quản Ngô, xem như là thử nghiệm, nếu hiệu quả không tốt thì giữ lại nguyên trạng.”
Sở Thức Sâm nói: “Được, tôi không có ý kiến.”
Cấp trên đã cho một bậc thềm, đối thủ cũng nhượng bộ một bước, Lý Tàng Thu đành phải thỏa hiệp: “Tôi cũng đồng ý.”
Biện pháp này giống như một sự thỏa hiệp, nhưng cũng đã phá lệ, tất cả các bên sẽ cố gắng hết sức để thực hiện, theo đó sẽ tiến hành chuyển tiếp, sự thay đổi cuối cùng là điều tất nhiên.
Kết thúc cuộc họp, mọi người rời đi, Sở Thức Sâm vẫn ở lại chỗ ngồi đọc tài liệu.
Hạng Minh Chương đẩy đồ cho Phùng Hàm nói: “Cậu về trước đi.”
Đám đông đã đi hết, phòng họp rộng lớn đột nhiên trống rỗng, Hạng Minh Chương yên lặng chờ Sở Thức Sâm ngẩng đầu lên nói: “Em vượt cấp Lý Tàng Thu trực tiếp đề xuất, không phù hợp với quy tắc.”
“Em biết.” Sở Thức Sâm thẳng thắn nói, “Em đang khiêu khích ông ta.”
Hạng Minh Chương nói: “Nhìn ra rồi.”
Lời đề nghị của Sở Thức Sâm xuất phát từ chân tâm, chính là vì Diệc Tư mà suy nghĩ. Ngoài ra còn có một phần tư tâm, hiện tại hoài nghi đối với Lý Tàng Thu vẫn chưa hoàn toàn bị loại bỏ, cậu không sao cả, nhưng cậu không yên tâm về Sở Thức Hội.
Thay vì khoanh tay chờ chết, cậu càng muốn tranh giành thế chủ động hơn một chút.
Ở công ty không tiện nói nhiều thêm, Sở Thức Sâm kết thúc bằng một câu nói đùa: “Sao vậy, rõ ràng lắm à?”
Hạng Minh Chương cố ý xuyên tạc, đứng dậy nói: “Vô cùng rõ ràng, phanh cổ áo để lộ dây chuyền, em muốn cho ai nhìn?”
Sở Thức Sâm thu thập tập tài liệu đứng lên, cậu đẩy ghế vào trong bàn, sau đó đẩy cái bên cạnh, từng cái từng cái đẩy lên đến đầu, dừng ở trước mặt Hạng Minh Chương, nói: “Ai thích nhìn thì nhìn.”
Khoảng cách rất gần, Hạng Minh Chương không chỉ nhìn thấy sợi dây chuyền mà còn thấy một đoạn xương quai xanh, anh nói: “Anh xịt nước hoa cologne, em đoán xem anh muốn cho ai ngửi?”
Sở Thức Sâm vẫn dùng câu cũ: “Ai thích ngửi thì ngửi.”
“Phải ở gần mới ngửi thấy được.” Hạng Minh Chương nói, “Người ngồi bên cạnh anh, lúc thở là có thể ngửi thấy.”
Sở Thức Sâm không cách nào bác bỏ, mùi hương mà Hạng Minh Chương phát ra khi đi ngang qua sau lưng vô cùng ngắn ngủi, nhưng người ở bên cạnh Hạng Minh Chương trong suốt cuộc họp đều có thể ngửi được.
Cậu quên mất hôm đó đã bắt đối phương phải xịt nhiều hơn, nuốt lời nói: “Vậy anh nên xịt ít đi.”
Hạng Minh Chương giả ngu: “Tại sao?”
Sở Thức Sâm không trúng kế, trả lời: “Em sợ anh xông người ta mất.”