Thẩm Nhược Trăn tối qua đã đọc kỹ bản kế hoạch, hôm nay đến công ty là để kiểm tra một số tài liệu và thiết kế sơ bộ cho cơ chế khảo hạch đoàn đội mới.
Cậu không lên tầng 12 mà ở lại văn phòng tổng tài cùng Hạng Minh Chương tăng ca, cách nhau một chiếc bàn làm việc lớn, không ai ngẩng đầu lên, một khi đã bận rộn thì sẽ không quan tâm gì khác.
Tài liệu từng người sử dụng nằm vắt ngang trên bàn làm việc, tạo thành con sông phân chia Chu và Hán, tình cờ vươn tay ra vô tình chạm vào đầu ngón tay của nhau, hai người ngước mắt lên nhìn đối phương.
Ánh mắt giao nhau một lúc, chỉ thế thôi, cúi đầu lần nữa lại thêm một tiếng bốn lăm phút.
Thẩm Nhược Trăn làm xong trước, việc thiết lập cơ chế cần phải tham khảo số lượng người, tư chất và thể lượng kinh doanh, ở giai đoạn này chỉ dựng trước một phần khung sườn, không tính là phức tạp.
Nhẹ tay nhẹ chân đẩy ghế ra, Thẩm Nhược Trăn cầm lấy chiếc cốc rỗng trên bàn. Cậu đổ đầy nước rồi quay lại, vòng ra sau bàn đặt xuống, thuận tay sắp xếp lại các tài liệu mà Hạng Minh Chương đã xử lý xong.
Hai tay gõ rất nhanh bàn phím, Hạng Minh Chương thành thạo mà phân tâm: “Vẫn đang mưa sao?”
Thẩm Nhược Trăn quay người đi đến bên cửa sổ, nói: “Hết rồi.”
Sau khi gõ xong chữ cuối cùng, Hạng Minh Chương cử động cổ, anh cầm ly nước đi đến bên cạnh Thẩm Nhược Trăn, đặt hai tay lên bệ cửa sổ hít thở không khí.
Văn phòng này có thể nhìn ra được tòa nhà trung tâm R&D, Thẩm Nhược Trăn vĩnh viễn không quên được lúc Hạng Minh Chương đưa cậu đến trung tâm dữ liệu, nơi hàng trăm máy chủ phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá cây, khiến cho cậu chấn động đến mức không thể diễn tả được.
Hạng Minh Chương uống một ngụm nước hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Nhược Trăn nhớ đến một vài chuyện nhỏ, chưa bao giờ nhắc đến với bất kỳ ai: “Lúc mới vào Hạng Việt, có một lần em suýt nữa thành trò cười.”
Hạng Minh Chương tò mò hỏi: “Giám đốc Thẩm em lúc nào cũng bình tĩnh, sao có thể thành trò cười được?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Lúc đó em chỉ quen với Lăng Khải, những vấn đề về máy tính đều hỏi cậu ấy, có một lần nói về chuyện lưu trữ dữ liệu, em đã hỏi cậu ấy nếu văn kiện không in ra thì lưu trữ ở đâu.”
Lăng Khải nói là được lưu trữ trong “drive” (*) của công ty, Thẩm Nhược Trăn không thể tưởng tượng nổi, hỏi là có “đám mây” ở trong khuôn viên sao.
(*) bản gốc là 云端, nghĩa là “đám mây”, có thể hiểu là iCloud hoặc là Drive.
Hạng Minh Chương nói: “Em cho rằng “đám mây” là một tòa nhà văn phòng à?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em tưởng giống như ở ngân hàng Phục Hoa bọn em, là két an toàn cùa Hạng Việt.”
Hạng Minh Chương không thể nhịn cười, nhưng nhiều hơn là hối hận. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, ngay từ đầu nên để Thẩm Nhược Trăn làm thư ký, những gì không hiểu hay tò mò đều hỏi anh, làm gì có chuyện của người khác.
Thẩm Nhược Trăn cũng cười, cậu liếc nhìn đồng hồ, đã là buổi trưa rồi, hỏi: “Buổi chiều có kế hoạch gì không?”
Hạng Minh Chương không cần phải bận nữa, vốn định đến câu lạc bộ vận động một chút, nhưng không ngờ hôm nay Thẩm Nhược Trăn lại đến.
Nhà họ Sở đã đồng ý nhận cổ phần, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp hơn mong đợi, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, Hạng Minh Chương nói: “Chiều nay hẹn luật sư thảo luận chi tiết đi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc và rời khỏi văn phòng, Thẩm Nhược Trăn liếc nhìn văn phòng thư ký, hoa kiếm lan mà cậu cho Phùng Hàm đang phát triển rất tốt.
Thang máy đến tầng 1, Thẩm Nhược Trăn ra ngoài trước, cậu gọi điện cho luật sư Lôi, đúng lúc đối phương đang ở công ty luật, có thể tiếp bọn họ.
Chiếc Rolls-Royce lái ra khỏi garage dưới tầng hầm, dừng lại trước tòa nhà văn phòng, Thẩm Nhược Trăn lên xe, gửi định vị của công ty luật cho Hạng Minh Chương.
Con đường ướt đẫm nước mưa trở nên trơn trượt, Hạng Minh Chương lái xe không nhanh lắm, sau khi rẽ vào đường lớn, Thẩm Nhược Trăn nhìn bức tường ngoài của khuôn viên, đi qua trung tâm thăm hỏi, tòa nhà văn phòng, thư viện …
Cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Sau này có phải là Diệc Tư nên dọn đi rồi không.”
Hạng Minh Chương đánh tay lái, anh đã lên kế hoạch cho mọi thứ, thế nhưng lại bỏ qua điều này, nói: “Không nhất thiết.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Đợi đến khi Diệc Tư và Viễn thông Hạng Việt không còn quan hệ gì nữa, không có lý do gì để ở lại khuôn viên.”
Hạng Minh Chương nói: “Em quên mất còn có những kế hoạch nâng đỡ và hợp tác sao, đoàn đội của hai bên không tránh khỏi sẽ gặp mặt, nếu ở chung sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Mọi việc đều có nguyên tắc, Thẩm Nhược Trăn nói: “Nâng đỡ và hợp tác đã là phần tình cảm vượt ngoài định mức rồi, chiếm chỗ ở của người khác suy cho cùng cũng không thích hợp.”
Hạng Minh Chương nhấn ga tăng tốc, nước bắn tung tóe lên thân xe, nói: “Luật sư còn chưa gặp mặt, thỏa thuận còn chưa ký, em thế này là đã cân nhắc muốn đi rồi sao?”
Thẩm Nhược Trăn nghe ra vài phần không vui, xe hơi chạy qua cuối khuôn viên, cậu thu lại ánh mắt rồi ngồi thẳng lại.
Sau hai phút im lặng, Hạng Minh Chương nói: “Sao không nói gì nữa?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em kiềm lòng không đặng theo anh lên tầng 9, điều đó có nghĩa là em cũng thích ở gần anh hơn một chút.”
Bây giờ đổi Hạng Minh Chương trầm mặc, anh trên người nắm giữ nhiều chức vụ, nào là pháp nhân, tổng tài, chủ tịch hội đồng quản trị, hơn ai hết anh hiểu rõ một công ty độc lập không thể “ăn nhờ ở đậu.”
Tất cả đều là vì Thẩm Nhược Trăn, làm thư ký của anh, mỗi ngày chỉ cách anh một bước, công tác, xã giao, gần như sớm chiều bên nhau.
Đối với Hạng Minh Chương, việc Thẩm Nhược Trăn từ tầng 9 lên tầng 12 đã được xem là xa rồi, nếu như Diệc Tư hoàn toàn rời khỏi khuôn viên, anh không thể ước tính sự chênh lệch của mình nữa.
Hạng Minh Chương không tình nguyện, cũng không nỡ, nhưng nhả ra: “Tất cả bây giờ nói còn quá sớm, tìm địa điểm cũng phải cần thời gian, cũng không dễ dàng.”
Thẩm Nhược Trăn cũng lùi một bước: “Trước khi tìm được, phải làm phiền Hạng Việt tiếp tục thu lưu rồi.”
Công ty luật nằm trong một tòa nhà văn phòng ở khu thương mại sầm uất, mặc dù là chủ nhật nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên văn phòng làm việc ngoài giờ, luật sư Lôi đã pha sẵn cà phê đợi ở phòng tiếp khách.
Thẩm Nhược Trăn và Hạng Minh Chương một trước một sau bước vào, ngồi xuống hàn huyên, cà phê quá nóng, Thẩm Nhược Trăn dùng thìa khuấy lên, ngẩng đầu lên thì thấy luật sư Lôi đang nhìn mình.
“Luật sư Lôi?”
Ánh mắt nhìn đi chỗ khác, luật sư Lôi đẩy kính nói: “Sở tiên sinh, Hạng tiên sinh, hai vị cùng nhau tới tìm tôi, có chuyện gì muốn uỷ thác sao?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Là về cổ phần của Diệc Tư.”
Hai bên trò chuyện trong khoảng một tiếng đồng hồ, có tư vấn, có yêu cầu, thảo luận về những điểm chưa rõ ràng, xác định quy trình thực hiện tiếp theo.
Rời khỏi công ty luật, lên xe, Hạng Minh Chương thắt dây an toàn nói: “Có phải là anh gặp ảo giác không, lúc nói chuyện luật sư Lôi nhìn chằm chằm em mấy lần.”
Lúc nói chuyện nhìn đối phương là phép lịch sự, nhưng Thẩm Nhược Trăn cũng nhận thấy rằng luật sư Lôi chú ý đến cậu nhiều hơn bình thường, nói: “Em cũng thấy vậy.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vì sao vậy?”
Thẩm Nhược Trăn nghiêng đầu nhìn vào gương xe một lúc, khuôn mặt không hề thay đổi, cậu cũng không biết lý do.
Điện thoại reo lên cắt ngang cuộc nói chuyện, Hạng Minh Chương nghe máy xong không nói gì, chỉ “Ừ” hai tiếng liền cúp máy. Anh nổ máy, trực tiếp lái vào một con đường không có chỗ quay đầu.
Hướng đi ngược lại với hướng về nhà họ Sở, Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Đi đâu vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Đi Mạn Trang đi.”
Gần đó có một cửa hàng bách hóa cao cấp, Thẩm Nhược Trăn nói: “Vậy để em mua ít đồ, đừng đi tay không đến gặp bác gái.”
Hạng Minh Chương nói: “Tối hôm qua mới gặp xong, không cần thường xuyên đến vậy.”
Ý của lời nói là đến khu phía Nam, lần trước Thẩm Nhược Trăn đến đó đã là vài tháng trước, đêm đó cậu ở trường đua ngựa biết dược chuyện gia đình bí mật của Hạng Minh Chương.
Đến Mạn Trang, Thẩm Nhược Trăn nói: “Không biết Như Vân có còn nhận ra em không.”
Hạng Minh Chương nói: “Hẳn là nhận ra được, ngựa tốt có linh tính, nhận được đường cũng nhận được người.”
Phong cảnh ở khu phía Nam vẫn như cũ, biệt thự mở vài ô cửa sổ để thông gió, cách đây không lâu dì Thiến đã cùng ba người làm thuê già ở nhà họ Hạng chuyển tới, khiến cho cả khu nhà thêm được chút hơi người.
Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn đến phòng thay đồ, thay ra quần áo cưỡi ngựa.
Thẩm Nhược Trăn cao gầy đơn bạc, mặc lên thứ gì cũng nhẹ nhàng không cồng kềnh, chiếc quần mỏng được nhét vào trong đôi bốt cao, nhìn một cái có thể thấy được vòng eo và đôi chân dài.
Cậu vén tóc ra sau, đội một chiếc mũ bảo hiểm tròn, càng làm tăng thêm hơi thở thanh xuân.
Hạng Minh Chương giúp cậu đeo găng tay nói: “Ở xã hội cũ có thường cưỡi ngựa không?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Đừng có mở miệng ngậm miệng đều là xã hội cũ.”
Hạng Minh Chương đổi lại cách nói: “Từ rất lâu rất lâu trước đây có thường cưỡi ngựa không?”
Thẩm Nhược Trăn thiếu chút nữa cười phá lên, trả lời: “Không thường xuyên, học được rồi cũng không cưỡi nữa.”
Hạng Minh Chương gặng hỏi: “Học bao lâu rồi, trông có vẻ cưỡi cũng giỏi, em có phải là càng thu hút ánh nhìn của người ta không hả?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Không có.”
Hạng Minh Chương lại hỏi: “Vậy có người nào cưỡi ngựa đuổi theo sau Thẩm thiếu gia, muốn mời em bàn chuyện kinh doanh, uống một ly Vodka các kiểu không?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em đi du học năm mười sáu tuổi, học cưỡi ngựa lúc mới mười tuổi, chưa biết uống rượu, chưa giỏi kinh doanh, lúc ngã ngựa còn ngồi trên cỏ nghiến răng chịu đựng.”
Hạng Minh Chương mím chặt khóe miệng: “Có khóc nhè không?”
Thẩm Nhược Trăn lại nghĩ về đôi giày da bị mất nói: “Không khóc, không ổn trọng.”
Hoàng hôn đến gần, trường đua ngựa màu xanh biến thành vàng, Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn dẫn Số 1 và Như Vân ra khỏi chuồng ngựa, lần cuối cùng họ cưỡi ngựa là dưới ánh trăng và gió Tây, mượn việc phi nước đại để phát tiết.
Bây giờ mọi thứ đều đã qua rồi, tâm trạng của người cũng đã thay đổi.
Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn cưỡi ngựa vài vòng, không tranh giành cao thấp, lúc xuống ngựa thì cho Số 1 và Như Vân ăn cà rốt, hai con ngựa thế nhưng lại tranh trước tranh sau.
Thẩm Nhược Trăn muốn thử Số 1 nên ngồi lên ngựa, Hạng Minh Chương không yên tâm nên dắt đi gần nửa vòng.
“Anh thả ra đi.” Thẩm Nhược Trăn giật dây cương.
Hạng Minh Chương nói: “Ngã ngựa thì đừng có nghiến răng chịu đựng đấy.”
Ngay khi vừa buông tay, trong chớp mắt vó ngựa đã nhẹ nhàng đạp đất, Số 1 phi nước đại với đuôi ngựa vung vẩy, bầu trời như nổi lửa, Thẩm Nhược Trăn phi nước đại trên dốc cỏ, toàn thân tiêu sái như chìm vào trong ráng chiều.
Hai người cưỡi ngựa đến đổ mồ hôi toàn thân, trở về biệt thự tắm rửa, dì Thiến đã chuẩn bị bữa tối.
Linh Đoàn Nhi ngửi thấy mùi thơm chạy đến, được Thẩm Nhược Trăn ôm trong tay, nó không thích kêu nhưng thích cào, vẫy đạp trong cánh tay của Thẩm Nhược Trăn.
Màn đêm buông xuống, những người khác đều đã đi nghỉ ngơi, Hạng Minh Chương nói: “Đừng ôm nó nữa, dính đầy lông kia kìa.”
Thẩm Nhược Trăn đặt Linh Đoàn Nhi lên ghế sofa, cùng Hạng Minh Chương lên lầu, cưỡi ngựa quá tròng trành, hai chân lúc thư giãn cảm thấy hơi nặng nề, cậu chậm lại nửa bước đi theo phía sau.
Hạng Minh Chương duỗi tay ra kéo cậu, và rẽ vào hành lang trên tầng 2, căn phòng hướng về phía Nam đang mở cửa.
Đến trước cửa, Hạng Minh Chương nói: “Buổi chiều nhận được điện thoại, nệm anh đặt đã đến rồi.”
Thẩm Nhược Trăn nhớ lại cuộc điện thoại ngắn ngủi trong xe và nói: “Một năm cũng không ở được mấy lần, còn muốn đổi nệm mới?”
Hạng Minh Chương nói: “Bởi vì đổi giường mới.”
Thẩm Nhược Trăn càng không hiểu: “Tại sao, cái cũ bị hỏng à?”
Hạng Minh Chương dắt Thẩm Nhược Trăn vào phòng, đi qua phòng khách nhỏ đến phòng ngủ, chiếc giường đôi đã được thay một tấm đệm mới, chăn ga gối đệm màu be, trông rất ấm áp và sạch sẽ.
Thẩm Nhược Trăn sững sờ ở cuối giường, chiếc giường mới này không có gì đặc biệt, ngoại trừ đầu giường rất cao, được bọc bằng da mềm, ở giữa thế nhưng lại gắn một chiếc gương.
Từ lúc đặt làm đến khi vận chuyển đã mất một thời gian dài, Hạng Minh Chương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy liền nhận xét: “Cũng được, về cơ bản giống với bản vẽ thiết kế.”
Thẩm Nhược Trăn vẫn chưa hoàn hồn: “Tại sao đầu giường lại có gương?”
“Anh đã nói lưng của em rất đẹp rồi mà.” Hạng Minh Chương đáp: “Nhưng em không thích từ phía sau, vậy thì anh đổi giường, từ trong gương liền có thể nhìn thấy.”
Thẩm Nhược Trăn quả thực không dám tin, thậm chí còn lùi lại một bước: “Cái này quá kỳ cục rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Ở nước ngoài rất thịnh hành như vậy.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Xã hội cũ không thịnh hành…”
“Đừng có mở miệng ngậm miệng đều là xã hội cũ.” Hạng Minh Chương trả thù cậu bằng chiêu của chính cậu, anh kéo Thẩm Nhược Trăn đến bên giường, còn không cho phép người ta vùng vẫy, “Đừng có động đậy lung tung, không ổn trọng.”
Thẩm Nhược Trăn không kịp phản bác, hai chân đã nhẹ bẫng bị Hạng Minh Chương nhấc lên, ngã xuống giường, lúc nảy lên cảm thấy hơi chóng mặt.
Cậu quay mặt lại nhìn thấy hai thân ảnh đang đè lên nhau trong gương, vội vàng nhìn đi chỗ khác, quần áo vẫn còn nguyên mà đã xấu hổ rồi, nếu như… e rằng sẽ ngất mất. truyện ngôn tình
Con ngươi sáng ngời đảo qua đảo lại, Thẩm Nhược Trăn hiếm khi lộ ra vẻ thần thái hoảng sợ, căn bản không biết nên nhìn đi đâu.
Hạng Minh Chương giả nhân giả nghĩa đưa ra một đề nghị: “Thanh Thương, hay là nhắm mắt lại đi?”
Thẩm Nhược Trăn không phải là con cá nằm trên thớt hay một con chim trong lồng, mà là một thằng ngốc không thể chạy ra khỏi chiếc giường này.
Cậu nghe lệnh nhắm mắt lại, Hạng Minh Chương không đợi kịp đã cúi đầu xuống.
Sau đó dư quang từ trong gương nhìn thấy được mọi thứ, hóa ra hôn môi là cảnh tượng như thế này.