- Dương tiểu thư!- Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt Hải Lam, khẽ chào.
- Chú biết tôi sao?- Hải Lam ngạc nhiên, Phương Cát đi bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.
- Tôi họ Trương, là trợ lý của phó tổng giám đốc Lâm.- Người đàn ông lịch sự giới thiệu, sau đó nói tiếp.- Xin hỏi tiểu thư cả ngày hôm nay phó tổng của chúng tôi có đến gặp cô hay không?
- Không có.- Hải Lam ngờ ngợ ra.- Tại sao lại hỏi tôi chuyện của hắn, àh không, chuyện của phó tổng giám đốc Lâm?
Hải Lam được Phương Cát ở bên nhắc nhở, nên cũng sửa lại cách gọi một chút cho lịch sự. Người đàn ông đó vẫn điềm đạm trả lời:
- Hôm nay phó tổng không có đến công ty, điện thoại thì tắt máy, chúng tôi đã đi tìm ở những nơi cậu ấy thường đến nhưng vẫn không gặp, nên chúng tôi đến đây, hy vọng cô biết.
- Làm sao tôi biết được anh ta, àh, phó tổng Lâm đang ở đâu chứ?- Hải Lam khó nghĩ, đến chuyện này mà cũng hỏi cô, cô với anh ta có phải thân thiết gì đâu mà phải nắm hành tung của anh ta chứ.
Phương Cát cũng gật đầu đồng tình. Nhưng khi Hải Lam vừa nói xong, thì chiếc xe Ferrari màu vàng chạy vào đậu giữa sân trường. Một chàng thanh niên cao lớn, anh tuấn với mái tóc đen gọn gàng bước ra, đi đến chỗ bọn họ.
- Thiếu gia, cậu… cậu đã nhuộm lại tóc?
Trợ lý Trương vô cùng kinh ngạc. Trước giờ ai chủ tịch và phu nhân có nói thế nào thì cậu ta vẫn phớt lờ và coi như gió thoảng ngoài tai. Thậm chí trong công ty mọi người đều rất ái ngại khi nhìn thấy màu tóc của cậu như vậy nhưng cậu ta vẫn xem như không có gì. Đột nhiên hôm nay lại đổi màu tóc lại thành đen, còn cắt tỉa rất gọn gàng nữa. Chuyện gì đã xảy ra?
Hạo Thiên bỏ qua lời của người đàn ông đó, chỉ chăm chú nhìn vào Hải Lam, sắc mặt ngạc nhiên của cô làm anh không khỏi mỉm cười hài lòng:
- Em ngạc nhiên lắm sao?
Hải Lam đôi mắt vẫn mở to, cô chỉ gật đầu chứ không nói thành lời. Anh mỉm cười xoa đầu cô và nói:
- Không cần mở mắt to như vậy nhìn tôi đâu. Dù mắt em không to, nhưng tôi vẫn thích mà.
Bộ dạng của anh ta bây giờ thật rất ư là đẹp trai nha. Xung quanh người ta hầu như ai cũng để ý đến anh, đại thiếu gia của tập đoàn Lâm thị vốn lạnh lùng, vô tâm, nay nhìn thật lạ. Nhưng so với bộ dáng trước kia, thì bộ dáng bây giờ có vẻ đứng đắn và nam tính hơn rất nhiều. Các cô gái đứng gần đó nhìn anh không rời mắt, miệng cứ trầm trồ, xuýt xoa, ngay cả Phương Cát cũng không khỏi ngây ngất trước dáng vẻ mị hoặc đó.
- Em không thích sao?- Anh nghiêng người hỏi qua cô.
Cô ấp úng, cố tình lùi về sau một bước:
- Anh… sao nhuộm lại tóc?
Thiên hạ nói gì mặc kệ, nhưng người yêu và ba mẹ cô ấy nói gì thì phải để tâm.
Anh thản nhiên:
- Tối qua em nói là cả em và ba mẹ em đều không thích màu tóc trước kia của tôi, nên tôi đi nhuộm lại.
Tối qua, tối qua, tối qua, hai từ đó nghe thật ái muội, còn khiến cho sự chú ý đổ dồn về Hải Lam càng lớn. Cô vừa khó xử, vừa xấu hổ, lại cảm thấy có chút kì lạ.
- Anh không cần phải như thế, ba mẹ tôi đâu có biết anh, với lại, anh cũng không phải là bạn trai của tôi.
- Sẽ sớm thôi.- Hạo Thiên nói với vẻ mặt bình tĩnh.- Chúng ta đi.
Nói rồi anh dùng sức lôi cô đi về phía chiếc xe đang đậu giữa sân trường, trước con mắt ngỡ ngàng của Phương Cát và biết bao ánh mắt ghen tị của những nữ sinh trong trường. Hải Lam dùng hết sức đế trụ thân mình lại, nhưng sức lực của con trai và con gái chênh lệch nhau lớn quá, cô cứ thế mà bị lôi đi, rồi bị đẩy vào xe.
.
Cổ tay cô bị lực nắm quá mạnh nên giờ cảm thấy rất đau. Chiếc xe mạnh mẽ lao đi, nhưng lại khiến cho bao cái nhìn tập trung vào đó. Một lát sau, không khí đã lắng đọng một chút, Hạo Thiên mới nhẹ nhàng quay sang hỏi Hải Lam:
- Tay em còn đau không?
- Sao lại không?
Cô vẫn còn thấy khó chịu. Hành động vừa rồi của anh là gì, sao đột nhiên lại lôi cô đi như thế. Cô định mở miệng trách anh vài câu, nhưng anh đã lên tiếng trước:
- Chúng ta lập tức đi mua thuốc bôi cho em.
- Không, không cần đâu. Nhưng anh đang đưa tôi đi đâu vậy?
Anh bình thản:
- Nếu là hẹn hò thì em muốn đi những đâu?
- Uhm, để xem, bãi biển, công viên, rạp chiếu phim, chợ đêm,… còn gì nữa nhỉ?- Hải Lam ngẫm nghĩ.- Chờ đã, anh không phải là muốn…
- Được rồi, em cứ suy nghĩ, chúng ta sẽ từ từ dành thời gian đi hết những nơi mà em thích.
- Này Lâm Hạo Thiên!- Cô gào lên.
- Đừng gọi tên tôi lớn như vậy chứ!- Anh cố ý đùa giỡn.
- Anh…
- Chẳng phải em nói em rất ngại đi với tôi vì sợ nhiều người chú ý mái tóc nổi bật của tôi sao, bây giờ em có thể đi với tôi mà không lo ngại gì hết.
Hải Lam chưa kịp nói gì thì chuông điện thoại reo, là của Phương Cát gọi đến. Cô bạn nói một tràng, cụ tỉ là quá ngạc nhiên, không thể ngờ hắn ta có thể vì cô mà nhuộm lại tóc, rồi còn nói tên công tử lạnh lùng đó mà lại chịu thay đổi vì cô thì đúng là chuyện đáng nói. Phương Cát nhắn nhủ vài câu, chúc cô bạn mình đi chơi vui vẻ rồi nhanh chóng dập máy. Hải Lam bối rối cũng không biết nói gì, cũng không biết giải thích như thế nào. Hạo Thiên ngồi bên cạnh mỉm cười, anh thừa biết là ai gọi cho cô và đang nói về vấn đề gì.
Điện thoại Hải Lam còn chưa kịp cất lại thì lại có thêm cuộc gọi khác:
- Tiểu Lam, em hiện như thế nào? Có cần anh đến đón không?
Đầu dây bên kia tỏ ra một chút lo lắng.
- Dạ em không có vấn đề gì, anh đừng lo.- Hải Lam bối rối, quả nhiên tin đồn lan nhanh.
Đầu dây bên kia khá lưỡng lự:
- Vậy em cẩn thận nha, có gì thì gọi cho anh.
- Vâng, em biết rồi. Tạm biệt anh.
.
- Nói chuyện với ai?
- Anh hỏi làm gì?
- Em không nói?- Anh dừng xe, ánh mắt đen lại, trừng trừng nhìn cô.
Hải Lam khẽ rùng mình. Thật là đáng sợ, bất quá thì cô nói:
- Là anh Nguyên Kỳ!
- Là cái cậu trưởng câu lạc bộ của em tham gia?- Hạo Thiên nheo mắt, trong lòng nhớ lại hình dạng tên kia.
Hải Lam gật đầu. Hạo Thiên lại nhanh chóng đặt ra câu hỏi khác:
- Em tham gia câu lạc bộ là vì cậu ta?
- Không phải như thế.- Hải Lam vội phân bua.- Thật ra tôi chỉ đơn giản là ngưỡng mộ anh Nguyên Kỳ, nhưng cũng không phải vì thế mà tôi gia nhập câu lạc bộ này, huống hồ chi, tôi còn là người đăng ký vào câu lạc bộ trước.
Gương mặt Hạo Thiên có vẻ giãn ra một chút. Nhưng vẫn không thể nào yên lòng được. Cô nói chuyện với hắn ta thực nhẹ nhàng, ôn nhu, sao đối với anh lại luôn lạnh nhạt, chống đối.
- Em với cậu ta hiện tại là quan hệ thế nào?- Hạo Thiên nhíu mày.
Quan hệ thế nào là sao? Hải Lam tròn mắt nhìn Hạo Thiên, bây giờ anh ta còn quan tâm đến chuyện này nữa sao, gần đây anh ta ngày càng quan tâm quá đáng đến những chuyện không phải của mình. Nghĩ vậy, nhưng Hải Lam vẫn trả lời:
- Dĩ nhiên là bạn bè, đồng môn, hoặc có thể là anh em, nói là cấp trên cấp dưới cũng được.
- Thật?- Anh hỏi lại, nhưng lòng đã tin những lời nàng nói rồi. Cứ hễ nàng mở to đôi mắt, đôi môi hơi chu lên, chúm chím, là anh lại không kiềm lòng được. Dáng vẻ nàng đáng yêu như vậy, thật khiến cho người ta động lòng.
۵ ۵ ۵
.
Bụng Hải Lam đã bắt đầu sôi lên, cô đề nghị vào quán ăn lề đường ăn cho gọn, Hạo Thiên cũng đáp ứng.
- Anh có bao giờ đi ăn những nơi như thế này chưa?
- Không nhớ nữa.- Anh lạnh nhạt.
- Ây, tôi biết mà, đại công tử như anh làm gì thích ăn ở những nơi như thế này.
- Không phải tôi không thích, mà là vì không có nhiều thời gian, vả lại, tôi không thích đi một mình đến đây.- Hạo Thiên nói ra câu này, mà ánh mắt khẽ nhìn lơ đãng.
Lần đầu tiên, cô thấy tên bá đạo như hắn có chút gì đó lắng đọng, hình như hắn có vẻ không vui. Hải Lam vội nói chuyện khác:
- Lâu lâu đổi không khí một chút cũng hay phải không?
Hạo Thiên rất nhanh chóng lấy lại vẻ mặt như thường lệ, khẽ vuốt nhẹ tóc và hỏi cô:
- Em thấy tóc tôi như thế nào?
- Rất đẹp, rất có bộ dáng của vị phó tổng một tập đoàn lớn nha.
Hải Lam mỉm cười, muốn nói chuyện vui vẻ một chút cho Hạo Thiên quên đi tâm trạng trầm mặc lúc nãy. Còn Hạo Thiên sau khi nghe những lời của cô nói thì lấy làm phấn khởi. Ít ra, cô cũng đã có thêm chút thiện cảm với anh, dưới mắt cô, anh trông cũng không tệ. Biết thế thì từ sớm anh đã quyết định hy sinh màu tóc thời thượng của mình rồi, không đợi cô lấy đó làm lý do không muốn đi chung với anh.
Hải Lam thì thấy bộ dạng của Hạo Thiên như thế thì có vẻ đắc ý, xem ra tên này cũng khoái được khen, lần sau cố gắng một chút mà nịnh hắn, xem ra tiểu Cát nói cũng có chỗ có lý nha.
۵ ۵ ۵
.
- Để tôi ở đầu đường được rồi.
- Tôi như thế này chưa đủ để em mời vào nhà?- Hạo Thiên hơi khó chịu nhìn Hải Lam. Đến cả tóc anh cũng chấp nhận thay đổi rồi mà còn chưa được đón nhận sao.
Hải Lam thấy sắc mặt của Hạo Thiên như thế thì vội nói:
- Tôi rất ngại giải thích lằng nhằng với ba mẹ. Họ phức tạp lắm. Dù gì mối quan hệ của chúng ta cũng không đến mức…
- Cứ nói tôi là bạn trai của em là được.- Hải Lam chưa kịp nói xong thì Hạo Thiên đã cắt ngang.
- Không dám nha.- Hải Lam nhanh chóng phủ nhận.- Đi với anh nhiêu đó thôi mà tôi đã trở thành sinh vật lạ được mọi người chú ý rồi. Làm bạn gái anh, chắc tôi bị săm soi đến không sống nổi mất.
- Cũng không trách tôi được, ai bảo tôi đẹp trai, phong độ như vậy.
Hải Lam nhìn tên ngồi bên cạnh, sao hắn có thể nói chuyện tự tin một cách thản nhiên đến như vậy chứ. Mà cũng phải, chân thật mà nói hắn ta dù để tóc vàng hay tóc đen đều đẹp, mỗi kiểu đều có dáng vẻ riêng. Thật ra, cho dù nói tóc vàng của hắn nổi bật, ra ngoài dễ bị người ta để ý, nhưng trước hết hắn thu hút ánh nhìn là do vẻ đẹp của thân hình cường tráng và khuôn mặt anh tuấn.
- Mặc kệ anh như thế nào, còn tôi thì không hề muốn làm người nổi tiếng.
Xe vừa dừng lại là Hải Lam vội mở cửa xe, và chạy nhanh vào phía trong khu phố nhà cô, chỉ bỏ lại cho anh duy nhất hai chữ tạm biệt. Hạo Thiên khẽ lắc đầu nhìn bóng dáng nhỏ của cô nhanh chóng xa dần. Rốt cuộc là làm sao mới khiến cô gái này mở lòng chấp nhận anh đây.