Đinh Bán Hạ cười cong đôi mắt lên.
Cô thật sự biết ơn vì mấy năm gần đây, Từ Lục Ly chưa bao giờ từ bỏ, cho nên hiện tại bọn họ mới có khả năng.
Mẹ Từ liếc nhìn vẻ mặt Đinh Bán Hạ, trong lòng càng thêm hài lòng hơn.
Tất nhiên bà ấy biết Đinh Bán Hạ.
Suy cho cùng, cô gái này cũng là người con gái duy nhất mà con trai thích nhiều năm như thế. Bà ấy cũng có thể thấy được, con trai thật sự vô cùng trân trọng cô gái này, cho nên chỉ vừa mới yêu đương thôi đã gấp gáp dẫn cô về nhà cho bà ấy xem rồi.
Lục Ly đã độc thân nhiều năm, vất vả lắm mới có bạn gái. Đương nhiên bà ấy và bố anh cực kỳ vui mừng.
Tuy nhiên, ngoại trừ vui mừng, thực ra vẫn hơi không yên tâm.
——Cô gái kia ngoan ngoãn không? Đảm đang không? Liệu có bắt con trai mình lo liệu mọi chuyện hay không?
Càng quan trọng hơn chính là, con trai nhà mình trân trọng cô gái này, vậy cô gái này đối xử với Lục Ly thế nào? Có thật lòng hay không?
Hàng nghìn suy nghĩ đều đang quay cuồng trong lòng bà ấy.
Nhưng những băn khoăn này đều chấm dứt sau khi bà ấy gặp được Đinh Bán Hạ vào ngày hôm nay.
Bởi vì cho dù là nhìn vào mặt nào đi chăng nữa, cô gái này cũng rất tốt.
Vữa ngoan ngoãn lại vừa thông minh, ngoại hình cũng đẹp, hành vi cử chỉ đều có thể thấy rằng rất có văn hóa.
Hơn nữa, chỉ nhìn riêng bữa trưa, cô gái này cũng thật sự rất thích Lục Ly. Lục Ly vẫn luôn tự lập, hôm nay lại ỷ lại vào cô như vậy, nhưng tính tình của cô gái vẫn rất tốt.
Khá tốt.
Sau khi mẹ Từ cười vui vẻ, bà ấy nói với Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, cháu ngồi trước đi, dì cho cháu xem một thứ thú vị.”
Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu, sau đó cô thấy mẹ Từ rút một quyển...
Album từ kệ sách ra?
Quả nhiên, mẹ Từ đi đến bên cạnh Đinh Bán Hạ, sau đó bà ấy ngồi xuống: “Đây là album nhà dì, dì cho cháu xem vài thứ.”
Đinh Bán Hạ gật đầu.
Mẹ Từ mở ra, sau đó bà ấy chỉ vào một bức ảnh cho Đinh Bán Hạ xem: “Đây là ảnh chụp hồi Lục Ly 1 tuổi.”
Đinh Bán Hạ cảm thấy hứng thú mà nhìn xem, cậu bé đang rất vui vẻ vỗ bóng cao su, vóc dáng nhỏ bé, cả người đều tròn vo, trông cực kỳ đáng yêu.
Cô bật cười phụt một tiếng.
Má ơi hóa ra hồi bé Từ Lục Ly cũng không lạnh lùng lắm, cũng chỉ là một cậu bé bình thường đáng yêu.
Đinh Bán Hạ cười cong mắt, vô cùng vui vẻ, lúc này cô đã có vốn để cười Từ Lục Ly rồi!
Mẹ Từ lại lật vài tờ: “Nè, đây là ảnh lúc Lục Ly 5 tuổi, lần đầu tiên thằng bé đọc sách Trung Y đơn giản, chẳng biết được mấy chữ.”
Đinh Bán Hạ ghé sát vào nhìn thật kỹ.
Có lẽ vì cậu bé không biết quá nhiều chữ, cũng không hiểu ý nghĩa của mấy câu trong sách, nên cậu bé cau mày lại, nhưng vẫn tiếp tục ôm sách mà đọc, bên cạnh còn đặt mấy quyển từ điển, nhìn trông hết sức nghiêm túc.
Đinh Bán Hạ ôm ngực.
Trời ơi, sao hồi bé Từ Lục Ly đáng yêu thế?!
Lại lật về phía sau, quyển album này thật sự có đủ loại ảnh.
Từ Lục Ly cầm giấy khen lần đầu tiên giành được giải nhất cuộc thi nói tiếng Anh.
Từ Lục Ly cầm giải thưởng thể thao.
Từ Lục Ly đánh bóng rổ.
...
Thật sự là, từ một cậu bé đáng yêu, biến thành một chàng trai vô cùng xuất sắc, lại lớn thêm chút nữa, biến thành người đàn ông vừa lạnh lùng lại vừa chín chắn về sau này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đinh Bán Hạ cắn môi, nhìn về phía mẹ Từ: “Dì ơi, cảm ơn dì đã cho cháu xem những thứ này.”
Để cháu thấy được người cháu yêu, biến thành người hiện tại như thế nào.
Mẹ Từ cười, sau đó bà ấy vỗ vai Đinh bán Hạ.
Từ Lục Ly rửa bát xong, tiện tay rút một tờ giấy vệ sinh rồi đi lên lầu, lúc nhìn thoáng qua phòng sách thì anh nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Mẹ và bạn gái mình đang ngồi cùng nhau, hai người cùng nhìn vào một quyển album, thỉnh thoảng lại chỉ vào một bức ảnh rồi nhỏ giọng nói gì đó, sau đó lại nhìn nhau cười.
Từ Lục Ly mím môi, không nhịn được mà cong khóe môi.
Anh cảm thấy rất vui khi thấy cảnh tượng trước mặt, thật sự là quá hài hòa tốt đẹp.
Đinh Bán Hạ nghe được tiếng bước chân, vừa nhìn ra đằng sau, cô đã thấy Từ Lục Ly đứng ở cửa.
Sau đó mắt Đinh Bán Hạ lập tức sáng lên, cô dựa vào sofa rồi đưa ảnh trong tay mình cho Từ Lục Ly xem: “Lục Ly, hóa ra hồi bé anh đáng yêu như vậy!”
Sau khi Từ Lục Ly thấy rõ ảnh chụp: “...”
Cứ có cảm giác hai mắt tối sầm là thế nào nhỉ?
Anh Từ nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, sao mẹ lại cho hạ Hạ xem mấy bức ảnh này?”
Mẹ Từ không thèm để ý: “Sao vậy, Hạ Hạ cũng không nói sai, hồi bé con đáng yêu biết bao. Nhìn bây giờ kìa, đúng là chẳng đáng yêu chút nào.”
Đinh Bán Hạ nhịn cười, ra sức gật đầu.
Từ Lục Ly: “...”
Mẹ Từ xua tay: “Được rồi, mẹ đi ngủ trưa, con dẫn Hạ Hạ đi dạo đi. Sau khi ngủ dậy mẹ lại qua đây, Hạ Hạ, đêm nay ăn tối ở nhà dì được không?”
Đinh Bán Hạ hơi khó xử: “Có phải không tốt lắm không ạ?”
Mẹ Từ đã đưa ra quyết định: “Có gì không tốt chứ, được rồi, dì đưa ra quyết định thay cháu. Đúng rồi Hạ Hạ, có thời gian nhớ bảo bố mẹ hai nhà gặp mặt một lần, xem có phải thương lượng chuyện đính hôn gì đó hay không nhé.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Cô nhìn anh Từ để cầu cứu.
Anh Từ cười: “Được rồi mẹ, mẹ đi ngủ trưa đi.”
Còn về phần đính hôn gì đó, tất nhiên anh——
Cầu mà không được.
Sau khi mẹ Từ đứng dậy rời đi, Đinh Bán Hạ vẫn đang thích thú lật xem quyển album.
Anh Từ cảm thấy trong lòng không được thoải mái lắm.
Một người sống sờ sờ như mình đang đứng trước mặt cô Đinh, kết quả cô lại không hề liếc mắt nhìn mình, mà đặt hết tâm tư lên quyển album kia?
Ảnh chụp làm gì đẹp bằng mình chứ?
Đinh Bán Hạ vẫn còn rất hồn nhiên, không nhận ra điều gì, cô tiếp tục lật xem album một cách nghiêm túc, vừa lật vừa nói: “Ừm, lúc anh 13 - 14 tuổi, thật sự shota (*) quá.”
(*) Shota: Là thuật ngữ manga được sử dụng để mô tả những nhân vật nam chưa đến tuổi dậy thì hoặc thiếu niên có vẻ ngoài nhỏ nhắn, xinh xắn, tính cách đáng yêu.
“Wow, vậy mà anh còn lấy được giải thưởng này! Lợi hại!”
“Trời ơi, hóa ra anh đã từng học nhạc cụ, Từ Lục Ly, có gì anh không biết không?”
Cho đến khi...
Miệng cô bị lấp kín.
Đinh Bán Hạ bỗng dưng sửng sốt, sau đó cô phát hiện anh Từ lạnh lùng kia, không biết đã chạy tới trước mặt mình từ khi nào.
Tiếp đó, anh cúi xuống hôn...
Hôn cô.
Cô Đinh mở to mắt, trong ánh mắt toàn là khuôn mặt đẹp trai đang được phóng đại lên của anh Từ, mùi hương lành lạnh xông thẳng vào mũi, là một cảm giác chưa từng có...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Lục Ly hơi buồn cười, rời ra một chút: “Em mà còn tiếp tục trợn tròn mắt như vậy thì anh không hôn nổi nữa.”
Mặt Đinh Bán Hạ lập tức đỏ bừng.
Sao anh Từ lại, lại như vậy!
Từ Lục Ly mỉm cười.
Đương nhiên là vì, anh muốn em tập trung hết sự chú ý lên người anh.
“Anh thích em như vậy, nên cho phép anh hôn một lát đi mà.”
Giọng nói êm tai của Từ Lục Ly vang lên bên tai Đinh Bán Hạ, sự hấp dẫn và tình cảm càng thêm sâu sắc hơn...
Cô Đinh chỉ cảm thấy đầu óc mình mơ hồ, có chút không nhớ rõ mình là ai, mình đang ở đâu, mình phải làm gì, chỉ có thể thấy được người trước mặt, người cực kỳ yêu mình ấy.
Cô cũng không biết mình lấy sự can đảm ở đâu ra, bỗng nhiên hôn lên.
Từ Lục Ly ôm lấy eo Đinh Bán Hạ, dường như cả người Đinh Bán Hạ đều ở trong lòng anh. Anh có thể ngửi được cả hương thơm ngát từ trên người Đinh Bán Hạ, cả người cô đều mềm mại, khiến anh muốn ôm như vậy cả đời.
Mở mắt, nhìn thấy cô; ngửi được, mùi hương của cô; nghe thấy, giọng nói của cô...
Cái loại cảm giác này.
Có lẽ chính là, cả thế giới đều ở trước mắt anh.
Đinh Bán Hạ cũng không biết trôi qua bao lâu, cô mới đỏ mặt mà chậm rãi lùi ra một chút khoảng cách, sau đó cả người nằm liệt trên sofa.
Mẹ ruột của con ơi, rốt cuộc vừa rồi con đã làm cái gì!?
Có phải cô chủ động hôn Từ Lục Ly không!?
Không sống nữa đâu!
Từ Lục Ly thấp giọng cười: “Hạ Hạ, anh rất thích cảm giác hôn em.”
Đinh Bán Hạ cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, cô không khỏi khua tay quạt gió, sau đó lườm Từ Lục Ly đang cong eo đứng ở đó: “Không được nói nữa!”
Anh Từ rất buồn cười, sau đó anh gật đầu: “Được, anh không nói nữa.”
Lúc này Đinh Bán Hạ mới vừa lòng.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy anh Từ lạnh lùng xa cách kia nói chuyện với giọng điệu chứa ý cười, lại tràn đầy cảm giác nghiêm túc và trịnh trọng.
Anh nói.
“Nhưng Hạ Hạ ơi, anh thật sự rất yêu em, cái kiểu cực kỳ yêu ấy.”
Yêu bao nhiêu...
Đại khái chính là, không gặp em thì sẽ nhớ, nhớ đến em thì không nhịn được cười. Lúc gặp em thì muốn ôm ấp hôn hôn, sau đó tặng hết tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới này cho em, ngăn chặn mọi phiền phức giúp em.
Đại khái chính là, nhìn thấy mọi thứ trên đời, đều có thể nghĩ đến em.
Đại khái chính là, cảm thấy trời, trăng, sao, đều ở trong mắt em.
Đinh Bán Hạ cong đôi mắt, sau đó rốt cuộc cũng không nhịn được mà nở nụ cười, cô gật đầu, dang hai tay ra: “Em cũng rất yêu anh.”
Từ Lục Ly tập trung nhìn cô, sau đó anh ôm cô lên: “Chà, hình như gần đây béo lên rồi?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Chết tiệt!
Anh Từ thật sự rất giỏi trong việc tạo bầu không khí, nhưng cũng tuyệt đối là một người rất giỏi phá hỏng bầu không khí!
“Anh mới béo, cả nhà anh đều béo!”
Cô Đinh tức đến nỗi nói không lựa lời.
Từ Lục Ly buồn cười: “Thật vậy sao? Trong số cả nhà anh, có bao gồm em đấy.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Từ Lục Ly ôm Đinh Bán Hạ chặt hơn: “Không sao, em không béo. Hơn nữa, anh thật sự mong em có thể béo hơn một chút.”
Em béo hơn một chút, không khác với em hồi cấp 3 lắm.
Anh nhất định sẽ nói với em rằng, Hạ Hạ, em có thích anh không? Anh thật sự rất thích em.