Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 4



Editor: Gấc.

Bởi vì chuyện uống nhầm cốc sữa bò này nên Đinh Bán Hạ thực sự không thể nào để ý đến phần sau của bộ phim được nữa.

Hầu hết suy nghĩ của cô đều đặt trên cốc sữa bò vừa rồi và tâm trạng “Muốn chém muốn giết gì thì tùy anh, dù sao tôi cũng sẽ không thừa nhận rằng mình đã uống sữa”.

Tuy nhiên, cô vẫn nghe được một số lời thoại.

Bộ phim này có một cái kết rất tốt.

Cuối cùng, nam chính và nữ chính hạnh phúc ở bên nhau, mà sự nghiệp và tình yêu cũng đều gặt hái được những điều tốt đẹp.

Trong cảnh kết thúc, nam chính cười với nữ chính, sau đó lấy hai đồng xu từ trong túi ra: “Được rồi, trả tiền xu lại cho em. Em đến với anh là đủ rồi.”

Đinh Bán Hạ nhếch môi, mỉm cười.

Không thể không nói, tuy rằng cô không tập trung xem lắm, nhưng bộ phim này vẫn khá hay.

Đường sự nghiệp rất thăng trầm, đường tình duyên lại vô cùng ngọt ngào.

Nhưng mà, cô cứ cảm thấy lời thoại này hơi quen quen...

Chính là câu “Được, trả tiền xu lại cho em”, cực kỳ quen thuộc. Đinh Bán Hạ cảm thấy có lẽ đầu óc mình bị chập mạch nên mới có ảo giác như vậy.

Lại lắc lắc đầu, Đinh Bán Hạ rũ bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Rốt cuộc hôm nay mình bị làm sao vậy? Toàn xảy ra mấy chuyện gì đâu.

Nhìn Trần Nam vẫn còn đắm chìm trong khung cảnh ngọt ngào cuối cùng mà không thể tự kiềm chế được. Đinh Bán Hạ chớp chớp đôi mắt to.

Bài hát kết phim đã bắt đầu vang lên, đèn trong rạp chiếu phim cũng sắp sáng.

Đinh Bán Hạ nhanh chóng suy nghĩ trong chốc lát, nếu lúc này lôi kéo Trần Nam bỏ trốn mất dạng thì chuyện uống sữa của ghế bên cạnh có thể coi như chưa từng xảy ra...

Tốt quá!

Cô nhanh chóng kéo Trần Nam: “Nam Nam, chúng ta đi thôi.”

“Hả? Đèn vẫn chưa sáng mà?”

Lúc này không kịp để giải thích nữa, Đinh Bán Hạ cầm lấy túi đặt ở sau thắt lưng lên và chuẩn bị kéo Trần Nam rời khỏi nơi thị phi này.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói ung dung vang lên.

“Uống sữa của mình rồi định lẻn đi à?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Bài hát kết phim đã phát được một nửa. Giọng nói này vừa vang lên thì đèn trong rạp chiếu phim cũng bật sáng.

Lần lượt có người cầm đồ rời khỏi rạp chiếu phim.

Đinh Bán Hạ cười gượng hai tiếng rồi buông túi xuống: “Ha ha ha ha... Sao có thể như thế được, sao tôi có thể lẻn đi chứ?”

Cô vừa nói vừa nhìn về phía người đàn ông ngồi ghế bên cạnh.

Người đàn ông “Xui xẻo” vừa bị cô giẫm lên chân, vừa bị cô uống một ngụm sữa bò, đang chậm rãi tháo kính 3D xuống.

Khuôn mặt đẹp trai hết nước chấm cũng lộ ra ngay lập tức.

Trần Nam đang chú ý tới bên này cũng ngạc nhiên hô lên.

Mẹ ơi đẹp trai thế!

Cực phẩm nhân gian!

Nhưng mà... Trần Nam nhìn Đinh Bán Hạ với vẻ hơi khó hiểu, Hạ Hạ quen người đàn ông này ư?

Đinh Bán Hạ cũng ngạc nhiên một lát.

Lý do lại không giống với Trần Nam, sở dĩ cô ngạc nhiên hoàn toàn là bởi vì cô quen người bạn xui xẻo ngồi ghế bên cạnh này!

Không phải là bạn học cũ Từ Lục Ly đã cho mình mượn ô và đưa mình về nhà vào 2 ngày trước đây sao?

Đinh Bán Hạ lại cười gượng lần nữa, hình như việc này không ổn lắm.

Từ Lục Ly nhìn Đinh Bán Hạ, anh khoanh tay trước ngực, chỉ yên lặng nhìn cô như thế.

Trần Nam lặng lẽ dùng khuỷu tay huých huých Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, cậu quen anh đẹp trai này à?”

Đinh Bán Hạ đang không biết nên nói gì, nghe vậy thì sáng mắt lên, cô chỉ vào Từ Lục Ly rồi nói với Trần Nam: “Nam Nam, để mình giới thiệu với cậu, đây là bạn cấp 3 của mình, Từ Lục Ly.”

Sau đó cô tiếp tục nghiêm túc giới thiệu với Từ Lục Ly: “Từ... Từ Lục Ly, đây là bạn thân của mình, Trần Nam.”

Haizz, Đinh Bán Hạ cái đồ hèn nhát này!

Đinh Bán Hạ cũng không biết tại sao, nhưng lần nào cô gọi Từ Lục Ly cũng đều run rẩy.

Người này thực sự quá uy lực hu hu hu.

Từ Lục Ly có chút buồn cười mà nhìn Đinh Bán Hạ.

Mỗi lần cô gái này căng thẳng hay xấu hổ thì cô đều sẽ bắt đầu nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc.

Hơn nữa, cô còn tự cho rằng mình rất nghiêm túc.

Điều quan trọng là, chẳng lẽ cô không biết mình thật sự trông rất dễ thương sao?

Biểu cảm này xuất hiện ở trên mặt cô, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy...

Muốn véo...

Trần Nam vươn tay phải về phía Từ Lục Ly: “Xin chào, anh Từ.”

Từ Lục Ly gật đầu rất thận trọng, anh nhanh chóng bắt tay Trần Nam.

Trần Nam thầm đánh giá trong lòng, anh Từ này hình như hơi lạnh lùng nhỉ? Hơn nữa còn có vẻ cũng không thích nói chuyện lắm.

Chậc, uổng phí khuôn mặt đẹp như thế này.

Từ Lục Ly lại nhìn về phía Đinh Bán Hạ: “Cậu chuẩn bị lẻn đi sao?”

Đây là lần đầu tiên Trần Nam nghe thấy Từ Lục Ly nói chuyện.

Ừm, giọng nói rất từ tính và êm tai, vừa nhẹ nhàng lại vừa thoải mái, nhưng cứ cảm thấy hơi quen quen...

Cũng không phải là tông giọng quen thuộc lắm, tuy Trần Nam đã mê đắm Tên Điệu, nhưng cô ấy cũng biết——

Tông giọng được nghe trực tiếp rất khác với tông giọng truyền ra từ sóng điện từ. Cho nên, dù Trần Nam say mê idol 2D đến thế nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không tìm các nam thần có giọng nói giống idol 2D ở hiện thực.

Cô ấy còn từng nói đùa với Bán Hạ: “Hạ Hạ, mình luôn cảm thấy, có lẽ idol 2D của mình đứng trước mặt mình nói chuyện thì cũng chưa chắc mình có thể nhận ra.”

Đinh Bán Hạ tỏ vẻ kinh ngạc: “Vậy các cậu hâm mộ làm gì?”

Do đó, bây giờ Trần Nam cảm thấy Từ Lục Ly nói chuyện rất quen, không phải vì giọng nói quen, mà chỉ đơn giản là cảm thấy cách nói chuyện của đối phương có phần quen thuộc.

Cảm giác lạnh lùng, xa cách này khiến trong lòng cô ấy không bắt được cảm giác quen thuộc, thậm chí cô ấy còn liều mạng muốn tìm lý do nhưng vẫn không tìm được. Thật đúng là khiến người ta phát điên.

Có điều bây giờ có quen thuộc hay không cũng không phải chuyện quan trọng.

Quan trọng nhất chính là, hình như anh chàng đẹp trai nhưng hơi lạnh lùng này có quan hệ gì đó với Hạ Hạ?

“Lẻn đi” là thế nào?

Đinh Bán Hạ thật sự cảm thấy mình khóc không ra nước mắt. Cô thực sự không cố ý đâu, không phải chỉ là một ngụm sữa thôi sao, bạn học cũ mà bủn xỉn đến thế à?!

Hơn nữa, cô còn cố ý liếc nhìn, Từ Lục Ly chỉ đến một mình, không có bạn gái bên cạnh!

Vậy không phải là càng không nên truy cứu trách nhiệm sao!

Đinh Bán Hạ vô thức tỏ ra hối lỗi: “Xin lỗi, mình thật sự không cố ý uống sữa cậu đặt ở đây, mình đền cậu một cốc nhé.”

TAT.

Từ Lục Ly nhếch môi, nhìn dáng vẻ hơi căng thẳng của Đinh Bán Hạ, khóe môi anh lại càng cong lên.

Đinh Bán Hạ: “...”

Mẹ nó, hình như cô rất hiếm khi thấy Từ Lục Ly cười!

“Để thể hiện sự hối lỗi, cậu mời mình ăn đêm đi.”

-

Đúng vậy, cho đến tận khi ngồi cùng với Từ Lục Ly và Trần Nam ở một quán ăn đêm mà cô hay ăn, Đinh Bán Hạ cũng không biết tại sao mình lại đồng ý với yêu cầu của Từ Lục Ly.

Không phải chỉ uống một ngụm sữa bò thôi sao? Cô hoàn toàn không ngờ rằng mình lại phải bồi thường bằng một bữa ăn đêm.

Nhưng mà cô Đinh luôn giỏi tự hòa giải.

Hiếm lắm Nam Nam mới tới thành phố N một chuyến, không ăn quán ăn đêm thì làm sao mà được chứ?

Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô Đinh lập tức tốt lên, cô vẫy tay với ông chủ: “Lấy menu lại đây cho tôi!”

Xem menu, Đinh Bán Hạ hào phóng gật đầu: “Tôi muốn một cân tôm hùm đất, cực cay. Từ Lục Ly, Nam Nam, các cậu ăn gì?”

Cô vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Lục Ly ngồi đối diện cô.

Ban nãy ở rạp chiếu phim tối đen như mực, cô thật sự không để ý đến cách ăn mặc của Từ Lục Ly.

Bây giờ cô mới nhận ra, Từ Lục Ly mặc một chiếc áo màu hạt lanh, có lẽ hơi nóng, nên tay áo đã được xắn lên một nửa. Phần tóc mái tùy tiện rũ trước trán, cả người đều lộ ra cảm giác tùy ý mà lại thoải mái.

Có lẽ vì đang ở trong một nơi như quán ăn đêm, nên cảm giác lạnh lùng và xa cách trên người Từ Lục Ly cũng bị giảm đi rất nhiều, ngược lại càng thêm vài phần tuấn tú.

Đúng là rất đẹp.

Đinh Bán Hạ nghĩ thầm.

Từ Lục Ly lật menu, ngẩng đầu lên, tình cờ đụng phải ánh mắt nhìn chăm chú của Đinh Bán Hạ.

Anh không nhịn được mà nhếch khóe môi lên rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt như bình thường: “Mình muốn một phần súp gà đen, cảm ơn.”

Đinh Bán Hạ giật giật khóe miệng.

“Tới quán ăn đêm mà ăn cái này? Từ Lục Ly, cậu có phải người thành phố N không thế?”

Trần Nam đập bàn: “Đinh Bán Hạ, cậu phải đáng yêu chứ! Cậu trông đáng yêu như vậy, không được nói lung tung!”

Đinh Bán Hạ rụt cổ lại.

Mỗi lần Trần Nam nói lời này với cô, cũng không phải thật sự muốn cô thay đổi tính cách.

Chắc là có chút hận sắt không thành thép QAQ.

Vào lúc này, cô chỉ cần giữ im lặng là được, còn Trần Nam tự nhiên sẽ chuyển sang chủ đề khác.

“Dáng vẻ như vậy cũng khá tốt.”

Từ Lục Ly cầm cốc lên uống một ngụm nước rồi thản nhiên mở miệng.

Đinh Bán Hạ và Trần Nam đều hoàn toàn không ngờ Từ Lục Ly vẫn luôn im lặng lại đột nhiên cất tiếng nói.

Trần Nam hơi hóng hớt nhìn Từ Lục Ly, cô ấy khép menu lại “Bang” một tiếng, nói với ông chủ đang chờ một bên: “Tôi muốn hai suất xiên chiên và một suất hủ tiếu xào, cảm ơn.”

Ông chủ vừa mới rời đi, Trần Nam đã nóng lòng hỏi Từ Lục Ly: “Anh Từ, anh làm nghề gì thế? Có bạn gái chưa?”

Đinh Bán Hạ siết chặt cánh tay của Trần Nam.

Hỏi vấn đề gì vậy trời, dựa theo tính tình của Từ Lục Ly thì sao anh có thể trả lời câu hỏi như thế này chứ.

Đúng là.

Ờ, vừa mới nảy ra suy nghĩ này thì cô chợt nghe thấy giọng nam dễ nghe kia trả lời:

“Bác sĩ Trung Y. Không có bạn gái.”

Đinh Bán Hạ: “...”

A, mặt đau quá.

Dường như Trần Nam càng cảm thấy thú vị hơn: “Vậy mà anh Từ lại là bác sĩ Trung Y sao? Nghề hiếm thấy thật đó. Đúng rồi, anh Từ, hồi cấp 3, anh và Hạ Hạ có thân không?”

“Khá ổn.”

“Không thân.”

Khi nghe thấy câu hỏi này, có hai giọng nói vang lên cùng một lúc.

Câu trả lời thứ nhất, là Từ Lục Ly tùy ý gật đầu.

Câu trả lời thứ hai, là Đinh Bán Hạ ra sức lắc đầu.

Sau đó, Từ Lục Ly và Đinh Bán Hạ liếc mắt nhìn nhau, Đinh Bán Hạ lập tức cảm thấy xấu hổ mà dời ánh mắt đi.

Cô thật sự không thân với Từ Lục Ly mà.

Ngẫm lại hồi cấp 3 năm ấy, Từ Lục Từ là hot boy trường, nhận được mọi sự săn đón. Thành tích tốt, thể thao cũng tốt, ngoại hình đẹp, như có ánh hào quang.

Dù rằng tính cách của Từ Lục Ly hơi lạnh nhạt, nhưng anh vẫn rất được hoan nghênh.

Một nhóm con gái thích anh thì không nói, nhưng anh còn khá nổi tiếng trong đám con trai nữa. Hơn nữa, vào lúc ấy, chuyện hot girl trường Chu Nhạc Nhạc xinh đẹp theo đuổi Từ Lục Ly cũng được lan truyền rộng rãi trong trường.

Đinh Bán Hạ thì ngược lại, cô không có bạn, mỗi ngày chỉ biết lẩm bà lẩm bẩm nghiên cứu bài Tarot.

Tuy cũng được người khác khen là đáng yêu, nhưng cô lại không có gì đáng chú ý cả. Mặc dù thành tích cũng không tệ lắm.

Vì vậy cô thực sự không tính là thân với Từ Lục Ly.

Đinh Bán Hạ đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe thấy Từ Lục Ly chậm rãi lặp lại một lần nữa:

“Quan hệ khá ổn.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Áu áu anh Từ, tôi thật sự rất thích anh!

Mỗi lần viết đến anh Từ, đầu quả tim tôi đều run lên... QAQ.

Thôi vậy, tôi vẫn nên yên lòng làm mẹ vợ thôi huhuhu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv