Ở thành phố B đủ lâu, Đinh Bán Hạ mới về thành phố N với Từ Lục Ly.
Đinh Bán Hạ đã đi hết những nơi thường đến hồi đại học, sau đó không khỏi than thở, mình mới 25 tuổi, sao lại bắt đầu cảm thấy nhớ chuyện cũ?
Dường như anh Từ thật sự rất thích đi đây đi đó cùng Đinh Bán Hạ, nói đúng ra, chỉ cần để anh với Đinh Bán Hạ ở bên nhau thôi thì anh cảm thấy làm gì cũng rất vui vẻ.
“Lúc anh học đại học ở thành phố N, anh luôn nghĩ xem em đang làm gì.” Từ Lục Ly không nhịn được cười.
Đinh Bán Hạ gật gật đầu: “Hầu hết thời gian em toàn chơi.”
Cô chớp mắt, sau đó hơi tò mò: “Từ Lục Ly, em nghe Lư Mộc nói hồi đại học anh không dùng tiền trong nhà, cho nên sống rất nghèo khó? Vậy anh lấy tiền ở đâu ra để thường xuyên tới thành phố B?”
Tiếp viên hàng không cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Chào anh, chào cô, xin hỏi hai người có muốn uống gì không?”
“Hai ly sữa bò, cảm ơn.” Giọng nói Từ Lục Ly vẫn luôn lạnh lùng, anh nhận lấy sữa bò trong tay tiếp viên hàng không, lại đưa cho Đinh Bán Hạ một ly.
Tuy tiếp viên hàng không đã gặp qua đủ kiểu người, nhưng cũng không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần.
Từ Lục Ly uống một ngụm sữa bò, lúc này mới trả lời câu hỏi của Đinh Bán Hạ: “Thực ra hồi đại học... Anh không nghèo như em nghĩ đâu. Lư Mộc nói gì với em mà lại cho em ảo giác rằng anh nghèo khổ vậy?”
“Cậu ấy nói anh sống rất khổ nhưng vẫn không quên quyên góp tiền cho em, khi đó em thật sự cảm thấy khó chịu trong lòng, hóa ra lúc ấy anh không khổ ư?!” Đinh Bán Hạ bỗng dưng mở to hai mắt nhìn.
Anh Từ mỉm cười: “Hồi đại học anh thực tập ở bệnh viện, hơn nữa còn làm gia sư này kia, kỳ thực thu nhập cũng không tệ lắm.”
Cô Đinh nổi giận.
Wow cái tên Lư Mộc này, ngày nào cũng lừa cô để làm gì?!
Từ Lục Ly vỗ đầu cô Đinh để xoa dịu: “Có lẽ là muốn tác hợp hai đứa mình.”
Cô Đinh bĩu môi, thôi vậy, bây giờ biết được sự thật rồi cũng khá tốt.
Ít nhất điều này cũng chứng tỏ khi ấy Từ Lục Ly sống không thảm như vậy, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn chút.
Từ Lục Ly lại uống một ngụm sữa bò, anh mỉm cười, không nói một lời.
Quả thực hồi học đại học anh đã bắt đầu thực tập ở bệnh viện, nhưng...
Thực tập sinh thì có thể được bao nhiêu tiền lương chứ?
Cho nên thực ra Lư Mộc cũng không nói sai, chẳng qua anh không mong rằng lần nào Đinh Bán Hạ cũng xót cho mình lúc đó.
Ừm, ngắm nhìn mình hiện tại là được rồi.
Cô Đinh hoàn toàn không thể ngờ được rằng, anh Từ bên ngoài trông thì hiền lành nhưng bên trong lại đen tối, còn ghen với cả bản thân trước đây.
-
Lúc Đinh Bán Hạ về đến nhà, mẹ Đinh đang nấu cơm tối.
“Mẹ ơi, con về rồi đây.”
Mẹ Đinh: “Tiểu Từ về rồi à?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Sao lại thế này!
Đinh Bán Hạ đi vào phòng bếp, mẹ Đinh đang bận rộn bớt chút thời gian quay đầu lại nhìn, phát hiện là con gái nhà mình, bà cũng không ngẩng đầu lên nữa mà tiếp tục xào rau.
“Tiểu Từ đâu?”
Cô Đinh rất tủi thân: “Anh ấy về nhà rồi.”
“Sao không bảo thằng bé tới nhà mình ăn cơm? Hôm nay bố con bảo mẹ, hai ngày nay Tiểu Từ không tới nhà mình ăn cơm tối.”
Rốt cuộc hai người đặt con gái ở vị trí nào?!
Đinh Bán Hạ đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó sai sai: “Ý của mẹ là, Từ Lục Ly thường xuyên tới nhà mình ăn cơm sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đúng vậy, mấy ngày con đến thành phố B, Tiểu Từ thường xuyên mang đồ đến thăm bố mẹ, sau đó còn giúp mẹ nấu cơm. Con cũng đừng nói gì cả, thằng bé này đúng là ngoan ngoãn, lời nói và hành động đều khiến người ta cảm thấy thoải mái. Mẹ nói với thằng bé là đừng ngày nào cũng xách một đống đồ tới. Con đoán xem Tiểu Từ nói thế nào? Tiểu Từ nhà người ta nói rằng, đều là để chăm sóc sức khỏe, bố mẹ khỏe mạnh thì thằng bé cũng vui. Con xem thằng bé này biết ăn nói chưa kìa!”
Cô Đinh càng tủi thân hơn: “...”
Đinh Bán Hạ lén cầm một miếng xúc xích mẹ Đinh đã cắt lên, nhưng còn chưa kịp đưa vào trong miệng đã bị mẹ Đinh đánh vào tay: “Con bé này, con xem Tiểu Từ nhà người ta đi, con gái còn không chu đáo bằng con rể.”
Sao lại là con rể!?
Mẹ, sao mọi người dễ bị hối lộ thế!
Có điều, Đinh Bán Hạ tự biết mình đuối lý khi ăn chơi thành phố B mấy ngày cũng không gọi điện thoại về nhà, cô không dám nói nữa, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng bếp.
Sau khi yêu đương, địa vị của mình ở trong căn nhà này càng ngày càng thấp thì phải làm gì bây giờ?
Đinh Bán Hạ gọi điện thoại cho Từ Lục Ly, cô hùng hổ nói: “Tại anh hết! Em vừa về nhà mẹ em đã mắng em một trận.”
“Ừm, tại anh hết.”
Hay lắm, cứ như vậy, cô Đinh chẳng nói được câu nào nữa.
Cô còn có thể nói gì? Trách bạn trai quá quan tâm đến bố mẹ mình sao? Tự trách mình lúc ra ngoài ăn chơi, bạn trai thường xuyên tới nhà chăm sóc bố mẹ mình? Đã vậy ngày nào cũng tặng thực phẩm chức năng?
Nói như thế nào cũng có vẻ không tốt lắm.
Nhưng quả thực cô Đinh rất chán nản, vốn dĩ địa vị của mình ở trong gia đình đã thấp rồi, tuy trước kia đã rất thấp, nhưng khi ấy vẫn có thể xếp thứ ba, bây giờ không hiểu sao lại chỉ có thể xếp thứ tư!
Làm sao cô có thể vui vẻ được chứ?
Từ Lục Ly buồn cười, sau đó anh nói: “Hạ Hạ.”
“Hả?”
Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nam nhẹ nhàng êm tai vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Hay là, em có bằng lòng tới gặp bố mẹ anh, nâng cao địa vị gia đình không?”
Đinh Bán Hạ lập tức không nói nên lời.
Lúng ta lúng túng, hoàn toàn không biết nên mở miệng thế nào, cô hơi rầu rĩ gãi tóc.
Từ Lục Ly vẫn vô cùng kiên nhẫn, cứ như vậy chờ cô trả lời.
Đinh Bán Hạ càng rầu rĩ hơn: “Em... Em không biết, có phải hơi sớm không?”
Cô nhát gan Orz, hơn nữa, nếu cô nhớ không nhầm, hình như cô và Từ Lục Ly mới ở bên nhau không được bao lâu?
Từ Lục Ly nhếch môi, anh đè thấp giọng: “Hạ Hạ không muốn gặp bố mẹ anh à?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Orz anh đừng như thế!
Có lẽ Từ Lục Ly biết cô không chịu nổi việc anh giả vờ đáng thương, hơn nữa, có rất nhiều lúc, Đinh Bán Hạ cũng muốn đấm mình một đấm, rõ ràng biết rằng Từ Lục Ly đang giả vờ đáng thương, nhưng lại không nhịn được mà mềm lòng.
“Em, em cũng không có không muốn...”
Lời còn chưa nói xong, anh Từ đã nở nụ cười: “Được, vậy gần đây khi nào em có thời gian? Bố mẹ anh muốn gặp em lâu lắm rồi.”
Đinh Bán Hạ: “...”
“Liệu bố mẹ anh có không thích em không nhỉ?”
Đinh Bán Hạ hơi lo lắng, thật sự không thể trách rằng cô nghĩ nhiều được, bởi vì mấu chốt là cô thực sự rất lo.
“Không đâu.”
Từ Lục Ly nghĩ, đương nhiên là không rồi.
Nhìn con trai mình lớn đến như vậy rồi mà vẫn chưa yêu đương bao giờ, bây giờ vất vả lắm mới có bạn gái, làm bố mẹ vui vẻ còn không kịp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phải biết rằng, mẹ anh đã liên tục giục anh đưa Đinh Bán Hạ về nhà trong N ngày rồi.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, chuyện “Gặp phụ huynh” cứ như vậy mà được quyết định rồi.
Nội tâm cô Đinh thì làm khùng làm điên, nhưng vào thời khắc quan trọng lại rất nhát gan. Cô lo lắng đến mức buổi tối ngủ không yên giấc.
Đinh Bán Hạ dứt khoát ngồi dậy nhận đơn bói toán.
“Muốn bói thành tích thi đại học?” Đinh Bán Hạ lướt xem đơn, sau đó vẻ mặt ngơ ngác.
Lại lướt tới đơn khác: “Muốn bói xem có mang thai hay không?”
Lướt thêm đơn nữa: “Muốn bói xem khi nào chiếc cốc vỡ của tôi mới lành lại?”
Trời ơi, gần đây toàn là mấy đơn quỷ quái gì vậy...
Thứ như thành tích thi đại học, bạn không thi thì ai mà biết được; chuyện như mang thai, bạn đi bệnh viện xét nghiệm đàng hoàng là sẽ biết; chiếc cốc bị vỡ, không thể nào lành lại được!
Vừa cằn nhằn, vừa không ngừng lướt xem đơn.
Cho đến khi nhìn thấy một đơn, Đinh Bán Hạ mới chợt sửng sốt.
“Muốn bói xem sai lầm trước đây khi đi phá hoại tình cảm của người khác, lúc nào mới có thể đền bù.”
Id khách hàng là——
Lư Mộc.
Thời gian đã khuya, đơn này lại vừa được đặt cách đây không lâu.
Đinh Bán Hạ hơi bối rối.
Lư Mộc... Biết Tarot Reader Alexia là mình không?
Đinh Bán Hạ cắn môi, gửi tin nhắn cho anh ta.
“Xin chào, khi nào bạn tiện xem bói?”
Bên kia nhanh chóng trả lời lại: “Nếu có thể, mình muốn bói vào ngày mai, được không?”
“Được.”
Bên kia lại nhanh chóng gửi tới một tin nhắn: “Có thể bói trực tiếp không? Bán Hạ.”
… Quả nhiên.
Lư Mộc thật sự biết mình chính là Tarot Reader Alexia, vậy đơn mà Lư Mộc vừa đặt là có ý gì?
Cái gì gọi là, trước đây phá hoại tình cảm của người khác?
Đinh Bán Hạ cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng mà, Lư Mộc có gì muốn nói với mình sao?
Đinh Bán Hạ trả lời: “OK, ở quán cà phê gần trường cấp 3 nhé, được chứ?”
“Được.”
Không hiểu sao, Đinh Bán Hạ nhớ tới chuyện khắc sâu trong ký ức hồi cấp 3—— Câu “Đinh Bán Hạ thích cậu đấy, cậu có biết không” của Lư Mộc và “Nằm mơ” lạnh nhạt của Từ Lục Ly.
Đúng vậy, Đinh Bán Hạ nhớ rõ.
Nhưng cô không muốn nhắc lại chuyện đó, rõ ràng hiện tại anh Từ thật sự rất yêu cô.
-
Ngày hôm sau, Đinh Bán Hạ ra ngoài dựa theo thời gian đã hẹn sẵn.
Không biết vì sao cô lại không nói cho Từ Lục Ly biết chuyện mình đi gặp mặt Lư Mộc, có lẽ là do tâm tư của cô kỳ thực không muốn nhắc lại chuyện trước kia với Từ Lục Ly.
Quán cà phê cạnh trường cấp 3 luôn đông đúc bởi vì nằm ở vị trí đắc địa.
Chẳng qua bây giờ là lúc học sinh đang nghỉ đông, lại là buổi sáng, cho nên trong quán không đông lắm.
Lư Mộc tới sớm hơn Đinh bán Hạ, khi thấy Đinh Bán Hạ đi vào thì anh ta vội vàng chào đón: “Bán Hạ, ở đây.”
Đinh Bán Hạ cười cong đôi mắt, sau đó cô đi đến chỗ ngồi: “Hình như nhiều năm như vậy rồi, vẫn chỉ có cậu kiên trì gọi mình là Bán Hạ.”
Trong khoảnh khắc ấy, Lư Mộc cũng cảm thấy hơi buồn cười.
“Lúc trước là để phân biệt với cách Từ Lục Ly gọi tên cậu, cậu đừng thấy trước đây cậu ấy không hay nói chuyện với cậu, nhưng trong thâm tâm cậu ấy lại rất thích gọi cậu là Hạ Hạ, cho nên mình mới kiên trì gọi Bán Hạ, nhiều năm như vậy cũng thành thói quen.”