Tiêu Lịch thân là thống lĩnh cấm quân, tự nhiên sẽ ở trong kinh, mặt khác, Tiêu Hoa cũng được giữ lại, dù sao trong các chuyện quan trọng cũng có chuyện của tiểu thiếu gia, không phải sao?
Chuyện Tiêu Lục phải rời kinh tự nhiên lan truyền khắp trong triều.
“Công chúa?” nhìn thấy Linh Chiêu đột nhiên tới, Tiêu Lục ngây ngẩn cả người.
Nhìn xung quanh đã chuẩn bị đầy đủ, Linh Chiêu ảm đạm cười, “Tất cả đều đã chuẩn bị rồi sao?”
“Dạ!” Tiêu Lục đáp.
Sau đó lại không biết nói gì, giữa hai người chỉ còn lại trầm mặc.
“Tiểu Lục, chúng ta sao lại biến thành thế này?” Linh Chiêu nhìn ánh nến, chậm rãi mở miệng.
Tiêu Lục nhìn ra ngoài cửa, không nói gì.
“Tiểu Lục, người có từng yêu ta?” khóe miệng chứa chút tự giễu, Linh Chiêu hỏi.
Tiêu Lục mấp máy môi, lại hỏi một chuyện khác, “Linh Chiêu, ngươi biết ta trước kia không? Ta trước khi mất trí nhớ?”
Ánh mắt thoáng ngưng đọng, Linh Chiêu hỏi hắn, “Ngươi nhớ được chuyện gì rồi?”
Tiêu Lục lắc đầu, “Bọn họ đều nói trước kia ta yêu Trường Lan, nhưng hiện giờ nhìn thấy nàng lại không thấy thân cận. Sau khi mất đi trí nhớ, ta nghĩ rằng đã mến ngươi, nhưng giờ phải rời xa cũng không biết thế nào là bi thương. Ta nghĩ, ta trước kia như thế nào, có phải là cũng như bây giờ, lãnh tâm bạc tình?”
Linh Chiêu chậm rãi nở nụ cười, lãnh tâm bạc tình ư? Tựa hồ có chút đạo lý!
“Tiểu Lục, nếu như vẫn lãnh tâm bạc tình cũng là chuyện tốt.”