Kỳ An ngồi trên giường, Hiên Viên Sam rất nhanh đã tới.
Kỳ An giật mình, theo lẽ thường, hắn không phải là đang bị chuốc rượu ở bên ngoài trước khi được vào tân phòng sao?
Hơn nữa, nàng trộm liếc mắt quan sát, những người kia ở đâu chứ?
Hiên Viên Sam đương nhiên thấy rõ ràng động tác của nàng.
Nhưng hắn không định nói cho nàng biết hắn dùng mười tám hộ vệ ngăn cản đám người kia như thế nào, huống chi còn có vài vị tướng quân Tiêu gia ở đó, không có nhiều người có thể lọt qua được.
Hắn làm sao có thể để nàng mang trên người một đống trang sức nặng trịch một mình chờ trên giường chứ?
Cho tới bây giờ, chỉ có hắn chờ nàng.
Hắn sợ nàng chờ lâu sẽ bất an.
Nhẹ nhàng nâng khăn trùm đầu lên, nhìn thấy Kỳ An xấu hổ cười yếu ớt, gương mặt hồng hồng, trong ánh nến càng trở nên ôn nhu như vẽ.
Hiên Viên Sam vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm nàng, để hơi thở ấm áp của nàng phả bên gáy.
Hắn cúi đầu xuống, ngửi mùi thơm thanh nhã trên tóc nàng, mắt nhắm lại.
Không cần nói gì, không cần làm gì, cho dù chỉ ôm như vậy cũng đủ để an ủi nửa đời cô tịch của hắn, để hắn sống hết quãng đời còn lại.
Thật lâu sau Hiên Viên Sam mới buông nàng ra, nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nàng, ánh mắt nhu hòa.
Kỳ An cảm thấy trên mặt nóng bừng như sắp bị thiêu cháy, quay đầu không dám nhìn hắn.
Ngón tay hơi ngừng lại một chút, một lát sau có hơi thở nóng rực phả vào má nàng.
Kỳ An cuống quýt lấy hai tay giữ mặt hắn, “Chờ một chút!”
Hiên Viên Sam dừng lại.
Kỳ An liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói, “Ta hiện tại, không được.”
Thân thể nàng hiện giờ không thể “gánh vác” chuyện nam nữ kịch liệt như vậy. Huống chi, Hiên Viên Sam mới nếm thử một ần, lại có võ công cao cường, càng khó khống chế.
Im lặng một lát, hắn nói bên tai nàng, “Được!”
Sau đó ôm lấy nàng, nghiêng người nằm xuống.
Kỳ thật chỉ cần là nàng, cho dù không làm gì, hắn cũng thỏa mãn rồi.
Kỳ An quay đầu lại, nhẹ giọng nói, “Hiên Viên, liệu có người tới nghe lén không?”
Hiên Viên Sam cũng nghiêng đầu qua, bốn mắt nhìn nhau, hắn sung sướng cong khóe miệng, há miệng nói: “Không có!” Cho dù là có cũng sẽ bị người của hắn bắt ném ra ngoài đường.
“Hiên Viên, ta tìm được cách chữa giọng nói cho chàng rồi!”
Nét tươi cười trong nháy mắt đọng lại, thân mình Hiên Viên Sam cứng đờ, hắn nhớ tới vài ký ức buồn.
Kỳ An tiếp tục nói, “Máu của ta có thể dẫn sinh chung ra, ta và sư phụ đã bàn bạc rồi, có tài nghệ châm cứu của ta và y thuật của hắn, ta và cục cưng sẽ không gặp nguy hiểm.”
An tĩnh một hồi lâu, Hiên Viên Sam mới thả lỏng thân mình, hắn mở miệng, “Không cần!”
“Tại sao?” Kỳ An nóng nảy, “Ta đã nói ta và cục cưng sẽ không sao, chàng còn không tin ta sao? Làm sao ta có thể để cục cưng mạo hiểm chứ?”
Hiên Viên Sam nắm tay nàng, không nói gì.
Kỳ An lắc lắc tay hắn, “Hiên Viên?”
Hiên Viên Sam mím môi.
“Hiên Viên?” Kỳ An lại gọi.
Hiên Viên Sam rốt cục cũng nói, “Không cần, có nàng hiểu ta nói là được rồi.”
Kỳ An tức giận xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Hiên Viên Sam đưa tay đặt lên người nàng, nhẹ nhàng lắc lắc.
Kỳ An chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, che hai tai, không để ý tới hắn.
Hiên Viên Sam hết lay lại lắc.
Lúc này Kỳ An mới mở miệng, “Hiên Viên, chàng không nói được, ta sẽ tức giận, ta sẽ không để ý chàng nữa.”
Thật lâu sau, Hiên Viên Sam mới bất đắc dĩ thở dài, lấy ngón tay viết lên lưng Kỳ An, “Ta nói.”
Kỳ An vội vàng xoay người lại nhìn hắn, hai mắt sáng long lanh.
Hiên Viên Sam bình tĩnh nhìn nàng, “Đổi đau đớn của nàng lấy thanh âm cho ta, ta không cần.”
Bộ dáng máu chảy đầm đìa lúc nàng trị liệu cho Chiến Liệt đến giờ vẫn ám ảnh trong hắn, nghĩ đến là toàn thân đau đớn, làm sao hắn có thể để nàng vì hắn mà chịu loại khổ sở này thêm nữa?
Kỳ An lại quay đầu đi, từ từ nhắm mắt nói, “Lý do này ta không chấp nhận.”
Nàng thở phì phì tức giận, “Ta đau một lần có thể mang lại tiếng nói cho chàng cả đời, loại giao dịch có lời thế này chàng cũng không làm?”
Nàng ôm bụng, “Hiên Viên, nếu như chàng không đưa ra được lý do thuyết phục ta, ta sẽ tức giận, ta mà tức giận thì cục cưng cũng tức giận.”
Hiên Viên Sam sửng sốt, cục cưng bé như vậy cũng tức giận sao?
Kỳ An tựa hồ hiểu ý tứ của hắn, nói tiếp, “Cục cưng của ta, ta nói hắn tức giận hắn sẽ tức giận.”
Hiên Viên Sam dời mắt đi chỗ khác.
Kỳ An kéo hắn lại, “Hiên Viên, chúng ta giờ đã là phu thê. Phu thê thì phải thẳng thắn, thành thật đối đãi nhau. Chàng có chuyện gì thì nói cho ta, ta sẽ chia sẻ cùng chàng.”
Phu thê! Phu thê!
Hai tiếng này thật làm người ta an tâm.
Hiên Viên Sam rốt cục nói “Kỳ An, nàng chưa từng nghe câu ‘quân tâm khó dò’ sao?”
Kỳ An ngẩn ra.
Hiên Viên Sam mỉm cười, cầm tay nàng, “Hoàng huynh hôm nay sủng ta tin ta, đương nhiên vì ta là bào đệ của hắn, nhưng đồng thời cũng là bởi vì miệng ta không thể nói, tuyệt đối không thể uy hiếp đến đế vị của hắn. Do vậy, hắn dễ dàng tha thứ cho sự cố chấp của ta, cũng dễ dàng dung tha những hành vi bất kính của ta.”
“Nhưng tiểu Thất, nàng là Tiêu gia tiểu Thất. Cái tên Tiêu gia chính là một thần thoại trong lòng quân nhân. Tiêu gia nắm giữ quân đội tinh nhuệ nhất, ta lại có đất phong rộng lớn, hai chúng ta kết hợp, hôm nay hoàng huynh có thể là thật tâm thành toàn. Nhưng thân là đế vương, có nhiều việc không thể lường trước, nếu như có người gièm pha bên tai, cũng sẽ chậm rãi nảy sinh nghi kỵ.”
“Tiểu Thất, ta thà rằng cả đời khiếm khuyết mà có thể gần gũi hạnh phúc với nàng cũng không muốn mạo hiểm để đế vương cố kỵ, mạo hiểm gây thêm sóng gió.”
Hắn chính là người hy vọng có thể nói được hơn bất cứ ai.
Như vậy thì khi nàng nhắm mắt lại, hắn cũng có thể dùng ngôn từ để an ủi;
Hắn cũng có thể gọi nàng Kỳ An, chính miệng hỏi nàng có phải đang không khỏe, có lạnh hay không, có đói không…;
Lúc hắn không cẩn thận làm nàng tức giận mà không để ý tới hắn, hắn có thể lớn tiếng giải thích mà không cần gấp gáp tới độ chân tay luống cuống;
Về sau bọn họ có hài tử, hắn có thể dạy hài tử nói chuyện, dạy hài tử học chữ, dạy tất cả những gì hắn được làm và không được làm;
Hắn cũng sẽ giống như nương của hài tử, ca hát dỗ hắn ngủ, ôm hắn kể chuyện xưa.
Hạnh phúc như vậy hắn càng quý trọng, nguyện cả đời cùng nàng gần nhau.
Hắn đương nhiên tin tưởng hắn sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nàng.
Nhưng hắn lớn lên trong hoàng tộc, đã nhìn hết những tính toán nghi kỵ, càng hiểu được tâm tư đế vương.
Vì tình yêu, hắn tình nguyện cả đời không thể nói.