Kỳ An đạm đạm nghĩ.
Mất Sở Sở, nàng có được Lãng nhi;
Mất Trương Sở Du, nàng có được cơ hội sống lại;
Mất Lạc Hoài Lễ, nàng có được Hiên Viên Sam;
Nhưng mất đi hài tử này thì sao?
Nàng sẽ có được cái gì?
“Kỳ An!” Chiến Liệt quỳ gối bên cạnh nàng.
Kỳ An không động đậy, mặc kệ hắn gọi.
“Kỳ An!” Chiến Liệt tựa đầu vào cổ nàng, “Hài tử không sao, ngươi nói gì đi, đừng làm ta sợ được không?”
Hắn bị bộ dáng tái nhợt tuyệt vọng của Kỳ An, dáng vẻ im lặng rơi lệ của Kỳ An dọa cho sợ thật rồi.
Hắn chỉ muốn cùng nàng rời đi, chưa hề nghĩ rằng lại làm tổn thương nàng như vậy.
Hắn biết, nàng rất thích hài tử, cứ nhìn nàng sủng nịnh dung túng tiểu quỷ kia là biết.
Hắn cũng biết, nếu như hài tử này mất đi, hắn sẽ vĩnh viễn không được Kỳ An tha thứ.
May mắn là khi giải khai huyệt đạo cho Kỳ An, hắn liền nhanh chóng dùng kim châm cầm máu, lấy một ít thuốc trong người ra. Hắn tìm đến nhà dân ở gần đó, mặt xám mày tro bưng thuốc cho nàng uống.
Từ đầu tới cuối, Kỳ An vẫn không nói một câu nào với hắn, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không.
Trong lòng hắn sợ hãi, lại không dám hỏi nhiều, nhìn nàng uống thuốc xong nằm xuống mới nhờ người đi tìm đại phu đến xem.
Đại phu kia xem xong, mồ hôi ướt đẫm, thở mạnh ra một hơi mới dám quay ra trả lời Chiến Liệt,
“Phu tử và hài tử đều mạnh khỏe, chỉ là thai vị thay đổi, tốt nhất là không nên để thân thể quá mệt nhọc…”
Có được đáp án mình muốn nghe, Chiến Liệt không kiên nhẫn ngắt lời hắn, “Vậy sao nàng vẫn không nói lời nào?”
Đại phu sửng sốt, chọn lọc từ ngữ, “Có thể là do phu nhân quá mệt mỏi chăng?”
“Rầm!” một tiếng, tiếng của một vật nặng bị ném trên mặt đất.
“Đại phu còn không biết sao mà lại hỏi ta? Vậy đại phu có tác dụng gì?” Chiến Liệt phất tay, nheo mắt nhìn, lẩm bẩm, “Đáng tiếc, ở đây lại không có hoa.” Nếu không, mang ra làm phân bón thì rất tốt.
“Kỳ An! Ngươi nói chuyện với ta được không?”
Chiến Liệt ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng kéo tay nàng. Thanh âm dần dần nghẹn ngào, “Kỳ An như vậy, ta rất sợ!”
Nàng lúc nào cũng rất ôn hòa, cho dù chuyện hắn làm phân bón khiến nàng tức giận, cũng chỉ đánh hắn một chút.
Đau đớn trên người cũng không làm cho người ta khó chịu, ngược lại còn khiến lòng hắn thoải mái vì ít nhất còn biết được nàng đang ở đó.
Nhưng bây giờ, rõ ràng nàng ở ngay đây, ngay bên người hắn, vì sao lại cảm thấy xa xôi như vậy?
“Kỳ An, ta sai rồi, về sau ta không dám nữa, ngươi mở mắt ra nhìn ta đi.”
Mặc kệ Chiến Liệt có nói gì, Kỳ An vẫn nằm im không nhúc nhích.
Lâu sau, tay Chiến Liệt run lên, “Kỳ An, hắn đến, hắn tới đón ngươi về rồi. Ngươi không phải sợ nữa.”
Hắn biết Hiên Viên Sam sẽ tìm đến rất nhanh, nhưng không ngờ rằng lại nhanh như vậy.
Lúc trước, hắn đã biết, cho dù hắn có cướp Kỳ An đi, Kỳ An sẽ tức giận, sẽ khổ sở, nhưng vẫn hiểu cho hắn. Vì thế hắn mới dám ở trước mặt mọi người mang nàng đi, cũng có lòng tin là tương lai nàng sẽ tha thứ hắn.
Nhưng hiện tại, hắn nắm chặt hai tay, hắn không dám liều lĩnh thêm nữa.
Hắn dám để nàng tức giận, để nàng khổ sở nhưng không bằng lòng khiến nàng chán ghét hắn.
Kỳ An rốt cục mở mắt, nhìn hắn.
“Kỳ An!” hắn vui sướng reo lên, nàng không tức giận nữa sao?
“Ngươi đi đi!”
“Kỳ An!” hai mắt nóng nóng, hắn cầm tay nàng “Ngươi đừng đuổi ta đi, về sau ta không dám nữa.”
Thanh âm Kỳ An giống như thở dài, “Còn không đi, kẻo không đi được nữa!”
Cảm giác vui sướng tràn ngập, hắn giữ chặt tay nàng, “Kỳ An?”
Kỳ An gật gật đầu, mỏi mệt nhắm mắt lại, “Đi mau.”
Giác quan sắc bén đã có thể cảm nhận được hắn đang đến, Chiến Liệt hôn nhanh lên má nàng rồi mới rời đi.
Về sau, chỉ cần nàng nói, hắn đều nghe theo.
Chỉ cần nàng còn nói chuyện với hắn, còn cười với hắn.
Hắn vốn cực thông mình, huống chi lại dùng tim mình để đối với Kỳ An, biết nàng vẫn có mình trong lòng, hắn có bao nhiêu thỏa mãn, nhưng hôm nay hắn đã phạm vào giới hạn của nàng, cho nên mới thu lại tất cả cố chấp, nghe lời rời đi.
Cửa bị mở ra, tiếng hô hấp dồn dập vang lên bên tai, một vòng tay ôm ấp quen thuộc.
Cái ôm này, quen thuộc đến mức làm người ta muốn rơi lệ.
Nàng tiến sát vào lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái, nước mắt nối nhau chảy ra, chậm rãi ngấm vào áo hắn.
Hiên Viên Sam khẩn trương nhìn sắc mặt nàng, ngoài chút tái nhợt buồn ngủ, tựa hồ không có trở ngại gì lớn.
Lo lắng trong lòng lập tức nhẹ đi, lúc này mới phát hiện chân hắn đã mềm nhũn.
Hắn nghiêng người ngồi lên giường, dụi đầu vào tóc nàng, dù từ trước tới giờ vẫn không tin vào thần phật, giờ phút này hắn lại âm thầm cảm tạ.
Nàng còn khỏe mạnh ở trong lòng hắn.
Lại có tiếng bước chân.
“Tiểu thư!” là tiếng Trường Khanh.
Sau đó “Bịch” một tiếng, hai đầu gối Trường Khanh hạ xuống đất, “Tiểu thư, do Trường Khanh học nghệ không tinh mới hại đến tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt!”
Hắn cảm thấy cực kỳ thất bại.
Hắn vốn được tuyển ra từ trong quân. Năm đó, lão tướng quân nhìn thấy hắn, tinh tế quan sát hắn thật lâu mới hỏi, “Trường Khanh, nam tử hán đại trượng phu chí tại sa trường, ngươi thiên tư thông minh, lại có chí. Ta có chuyện khác muốn giao phó cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Hắn quỳ xuống, thanh âm vang dội, “Trường Khanh nguyện ý.”
Dù hắn không biết là chuyện gì, nhưng đã là lời của lão tướng quân, hắn đều nguyện ý nghe.
Lão tướng quân vừa lòng gật đầu, hướng phía sau khoát tay.
Tiêu Vinh bế một tiểu cô nương đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đang ngủ nhưng khóe miệng vẫn như hơi mỉm cười.
Lão tướng quân cười, chỉ vào nàng, “Đây là tiểu nữ của ta.”
Mắt Trường Khanh mở to, có chút hiếu kỳ. Hắn đã biết tướng quân có một tiểu thư rất đáng yêu, nhưng hắn vốn ở ngoài thành nên chưa được nhìn thấy.
Lão tướng quân tiếp tục nói, “Đây là nữ nhi tiểu Thất của ta, là bảo bối ta yêu thương nhất. Trường Khanh, ngươi có bằng lòng trở thành thị vệ bên người nàng, bảo vệ nàng cả đời?”
“Trường Khanh nguyện ý!” Hắn nhớ rõ lúc ấy hắn còn nói nhỏ đi, vì hắn sợ hắn làm tiểu thư thức giấc.
“Tốt!” lão tướng quân xoay người ôm tiểu thư lại, vững vàng đặt vào vòng tay hắn, “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Tiêu Trường Khanh, ta đem Tiêu Thất giao cho ngươi.”
Lời nhắc nhở đó lần đầu tiên khiến hắn cảm nhận được tầm quan trọng của trách nhiệm.
Cảm giác ấm áp ở tay cũng là lần đầu tiên khiến hắn vui sướng như vậy.
Cho nên vài năm sau học nghệ, hắn và tỷ tỷ cùng nhập môn nhưng võ công của hắn lại cao hơn nàng rất nhiều. Đơn giản vì hắn biết, từ thời khắc trở thành Tiêu Trường Khanh, bảo bối quan trọng nhất Tiêu gia đã được giao phó trong tay hắn. Nhưng hiện giờ hắn lại không đánh lại một chưởng của thiếu niên kia, trơ mắt nhìn tiểu thư bị người bắt đi ngay trước mặt.
Làm sao hắn có thể ăn nói với mọi người Tiêu gia, làm sao có thể chấp nhận chính mình? Cho nên, giờ đây hắn chỉ biết quỳ, cúi đầu thật sâu che đi hai mắt ảm đạm.
Kỳ An trong lòng vô cùng uể oải, nhưng người quỳ trên mặt đất kia lại là Trường Khanh a!
Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, tựa vào người Hiên Viên Sam, “Trường Khanh, ta hiện tại không thoải mái.”
Chỉ đơn giản một câu, Trường Khanh lập tức đứng lên, vọt đến bên giường, không nói chuyện gì nữa.
Kỳ An hơi cong khóe miệng, “Trường Khanh thật ngoan!”
Nhắm mắt. Thật sự mệt mỏi. Buông lỏng tinh thần, nàng chậm rãi rơi vào giấc ngủ.
“Vương gia, chúng ta hồi phủ chứ?” Khinh Ngũ ở bên cạnh nhắc nhở.
Hiên Viên Sam đảo mắt qua, Khinh Ngũ cúi người, “Bọn Dạ đã ra ngoài, nhưng thân pháp người kia quá nhanh, người của chúng ta không theo kịp.”
Hiên Viên Sam cũng không hỏi lại, nhấc chăn lên, định ôm Kỳ An.
Vừa nhấc chăn ra đã bị cảnh trước mắt làm cho đau đớn.
“Tiểu thư!” Trường Khanh kinh hô.
Trên váy Kỳ An lộ ra vết máu, nhiễm đỏ cả chăn đệm.
Hiên Viên Sam cảm thấy một luồng sát ý nảy lên trong lòng, ngón tay nắm chặt rung lên bần bật. Hắn, rốt cục đã làm gì nàng?
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng ôm nàng, thân thể hắn đau đến phát run.
Trở lại Vương phủ. Hồ thái y đã sớm chờ.
Vừa để tay lên mạch Kỳ An, hắn liền đã nhảy dựng lên.
“Tiểu thư sao vậy?” Hiên Viên Sam nhìn chằm chằm Hồ thái y, người mở miệng đương nhiên là Khinh Ngũ.
Hồ thái y không trả lời, chỉ quay đầu hỏi Trường Khanh, “Gần đây nàng bận chuyện gì?”
Trường Khanh trả lời, “Trước có Lãng nhi thiếu gia không khỏe, rồi chuyện Lạc tướng quân, Quý Vũ và người trong cung, tiểu thư bận tối mặt, sau đó Lục công tử mất tích, hai ngày này tinh thần tiểu thư không tốt.”
Hồ thái y bất mãn trừng mắt nhìn Hiên Viên Sam, hừ một cái, “Khó trách!”
“Rốt cục tiểu thư bị sao vậy?” lúc này là Trường Khanh hỏi.
“Nàng có thai!”
“Vụt!” một cái, Hiên Viên Sam đứng bật dậy, mà cái ghế hắn ngồi, đã vỡ thành mấy mảnh.
“Nhưng, trải qua chuyện này…” Hồ thái y lại hừ hừ.
Trong lòng Hiên Viên Sam chợt lạnh, nghĩ đến máu nhìn thấy lúc trước, chỉ cảm thấy trong miệng đầy mùi huyết tinh.
Trường Khanh quỳ xuống, “Xin thái y cứu tiểu thư và tiểu chủ tử!”
“Tiểu chủ tử nhà ngươi khỏe cả, ta cứu cái gì?” Hồ thái y trừng mắt với hắn.
“Vậy ngươi lúc nãy?” Vừa mới rồi không phải còn hừ hừ sao? Trường Khanh nghĩ.
“Trải qua chuyện này, nhất định phải dưỡng thai cho tốt, không thể để nàng kích động, không để nàng mệt nhọc. Bằng không, tiểu chủ tử của ngươi sẽ không giữ được.”
Quay đầu nhìn Hiên Viên Sam, “Không bảo vệ được tiểu Thất, chúng ta không chấp nhận.”
Hiên Viên Sam không nghe thấy lời hắn.
Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Kỳ An trên giường, sau đó từng bước tiến lại. Chậm rãi tựa đầu sát bụng nàng, sau đó nhắm hai mắt lại.
Nơi đó có hài tử của hắn và nàng.
Chậm rãi cong môi, hắn thầm nhủ, “Mẫu hậu, người xem đi, ta dã có thê tử ta yêu và hài tử. Ta, rốt cục cũng có nhà, nhà chân chính của ta!”
Từ nay về sau, hắn không còn cô độc, hắn cũng có nhà.