Tiêu Lục mất tích! Từ trong cung đi ra liền không thấy tung tích.
Kỳ An nhìn Trường Khanh, “Không có ai đi theo hắn?”
Trường Khanh không ngẩng đầu đáp, “Hôm qua tỷ tỷ ở lại trong phủ, không tiến cung cùng công tử.”
Kỳ An muốn hỏi lại, rồi bỗng nhiên trầm mặc, lúc này mới ý thức được, bên người Tiêu Lục, ngoài Trường Lan ra thì không còn ai khác.
Trong lòng có chút khổ sở, nàng thủy chung không quên được chuyện của Tiêu Lục, cho nên tới nay cũng chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.
Nàng tin tưởng y thuật của bản thân sẽ không thể phán đoán sai chuyện sinh tử, huống chi nếu lúc ấy có thể cứu được Tiêu Lục, làm sao Lạc Hoài Lễ có thể không cứu?
Một người mất đi trí nhớ, sao tính cách, tỳ khí và sở thích lại có thể thay đổi như vậy?
Nhưng, hắn lại vì nàng mà bỏ qua hôn sự với công chúa, hắn nói nàng là muội muội của hắn.
Hơi ngẩng đầu lên, “Trường Khanh, lúc trước, vì sao các ngươi có thể nhanh chóng tiếp nhận ra như vậy?”
Lúc đó nàng cũng lấy cớ mất trí nhớ, mà trên thực tế nàng và tiểu Thất thật sự nhất định cũng có nhiều điểm khác biệt. Vì sao có thể dễ dàng tiếp nhận nàng như thế?
Trường Khanh sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, một hồi lâu sau mới mở miệng, “Tiểu thư chính là tiểu thư, Trường Khanh biết!”
Như vậy cũng có thể, ca ca chính là ca ca, chẳng qua là nàng không biết mà thôi.
Nàng cầm lấy tay Hiên Viên Sam, có chút vội vàng, “Chúng ta đi tìm hắn, nhất định phải tìm được hắn!”
Hiên Viên Sam nắm chặt tay nàng, gật đầu.
Cùng lúc, Linh Chiêu cũng đang nhìn bầu trời lãng đãng mây, một hồi sau mới nhẹ giọng hỏi, “Nhị hoàng huynh, huynh nói không tìm thấy hắn?”
Hiên Viên Cực cau mày, “Hôm qua hắn không hồi phủ, hôm nay cũng không thấy.”
“Nhị hoàng huynh, là bởi vì yêu mến đúng không? Yêu mến nên mới thương tâm?”
Trầm ngâm thật lâu sau, thanh âm Hiên Viên Cực chậm rãi vang lên, “Đương nhiên là bởi yêu mến. Chiêu nhi, sao muội đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Linh Chiêu chậm rãi nhắm mắt. Hắn yêu mến, hắn thương tâm, là vì ai?
Nhớ tới hắn nói, nàng là muội muội của hắn, nhớ tới lúc hắn phất tay áo đứng lên, nói như chém đinh chặt sắt.
“Nhị hoàng huynh, chúng ta đi tìm hắn đi!”
Hiên Viên Cực bẻ gãy một cành cây, giọng nói đầy tức giận, “Loạn, thật sự là loạn!”
Xoay người đi ra cửa, một bên hô, “Chuẩn bị ngựa!”
“Ta cũng muốn có ca ca như vậy!” Linh Chiêu nhìn bóng dáng hắn, thấp giọng nói.
Hiên Viên Cực quay đầu lại, cười khẽ, “Chiêu nhi, muội thực sự muốn ca ca như vậy?”
Linh Chiêu cụp hai mắt xuống, cũng cười, nhưng không nói gì nữa.