Lúc Kỳ An đang xõa tóc ra cho khô, Hiên Viên Sam từ đâu chạy tới, mặc kệ sắc mặt kinh ngạc của thị nữ, hắn cầm chiếc khăn trong tay nàng, thay nàng lau tóc.
Thấy thần sắc tiều tụy của hắn, Kỳ An nghiêng đầu, “Công việc tiến triển không thuận lợi?”
Sắc mặt Hiên Viên Sam bình tĩnh, lắc lắc đầu.
Kỳ An nhìn qua, “Quý thái phi làm khó chàng?”
Động tác của Hiên Viên Sam ngừng lại, một lúc lâu sau mới tiếp tục.
“Hiên Viên?” Kỳ An cầm lấy tay hắn, quay đầu lại nhìn hắn.
“Ta mặc kệ nàng đòi chết!” Từng tiếng gằn ra từ miệng hắn khiến Kỳ An sửng sốt một hồi lâu.
“Quý thái phi rốt cuộc là sao đây?” Kỳ An có chút khó hiểu.
Hiên Viên Sam nhếch miệng, “Năm đó nàng đã cứu ta và mẫu hậu, phụ hoàng có di ngôn nói muốn ta đối xử tử tế với nàng.”
Bằng không, với thân phận của nàng, dựa vào cái gì mà dám can thiệp chuyện hôn sự của hắn?
“A! Đúng là làm người ta đau đầu mà!” Kỳ An xoa xoa trán.
Bĩu môi, đây là câu trả lời của Hiên Viên Sam, có gì mà khiến người ta đau đầu chứ, nếu thật sự làm hắn phát hỏa, hắn liền vứt bỏ ấn triện vương gia và vương phủ, đưa Kỳ An bỏ chạy.
“Lãng nhi sao vậy?” Hiên Viên Sam nhìn Lãng nhi đang ngủ trên giường, hỏi.
“Trở về sẽ nói cho chàng.”
Hiên Viên Sam gật đầu, lúc hẳn trở lại phủ mới biết tin liền vội vã chạy sang đây, vẫn còn chưa kịp hỏi rõ ràng.
Lúc cùng Kỳ An ra khỏi cửa, thân hình Hiên Viên Sam hơi đảo đi, thiếu chút nữa quỳ xuống.
“Hiên Viên!” Kỳ An nhanh nhẹn đỡ lấy hắn.
Hắn ngẩng đầu cười cười với nàng, lắc đầu ý bảo không sao.
Khinh Ngũ đang đỡ bên kia Hiên Viên Sam nói, “Vương gia quỳ cả đêm.”
Hiên Viên Sam không kịp ngăn cản Khinh Ngũ, chỉ cầm tay nàng lắc lắc, “Không sao!”