*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ta thấy hình như Tiểu Thất muốn ta dạy nàng cưỡi ngựa?” Hiên Viên Ký mỉm cười nhìn Tiểu Thất đang học cưỡi ngựa giữa sân, làm như vô tình nói.
Lạc Hoài Lễ nâng tay giật nhẹ gọng cỏ trên mặt đất, đôi mắt chăm chú nhìn vào người ở trong sân, “Ngươi cho rằng ta sẽ để nam nhân khác giúp đỡ vợ chưa cưới của ta học cưỡi ngựa sao? Thái tử điện hạ, chúng ta quen biết đâu phải mới một hai năm?”
Hiên Viên Ký nhẹ xoa mũi, “Hoài Lễ, ta nhớ ngươi đâu bao giờ để bụng chuyện nữ nhân?”
“Chuyện đó khác, ta chỉ để bụng chuyện nữ nhân của ta.”
Hiên Viên Ký hơi quay đầu nhìn hắn, lại quay đi, “Hoài Lễ, hy vọng ngươi luôn có trách nhiệm với nàng.”
“Tất nhiên rồi, đó là thê tử của ta.”
Hiên Viên Ký không nói gì nữa, nét mặt tươi cười nhìn nữ tử đẹp như hoa kia.
—~~~—
Tiêu gia thành phá nhân vong, nháy mắt đã được trăm ngày.
Kỳ An nửa tỉnh nửa mê bị Trường Khanh và Trường Lan kéo ra ngoài cung, đầu óc mơ mơ màng màng, nghe thấy bọn họ nói gì đó nhưng cũng không hiểu lắm.
Gió lạnh thổi tới, người đứng đông nghịt. Ngoài tiếng gió, tiếng vó ngựa thì cực kỳ an tĩnh, tựa như không có con người tồn tại.
Sự an tĩnh quỷ dị đó làm Kỳ An mở mắt, được Trường Lan đỡ đứng lên, nháy mắt mấy cái. Đây là chuyện gì?
Trường Khanh, Trường Lan lui về phía sau vài bước, quỳ xuống. Phảng phất giống như một khẩu lệnh, chúng nhân đồng loạt quỳ xuống. Mấy vạn đại quân, không có một tiếng động.
“Tiểu thư,” Trường Khanh mở miệng, “Hôm nay là đầy trăm ngày lão tướng quân và các vị tướng. Quân đội Tiêu gia các nơi, trừ những tướng sĩ nơi biên quan chưa kịp về thì tất cả đều ở đây, muốn cùng với tiểu thư an ủi linh hồn lão tướng quân. Sau khi trời sáng sẽ lập tức trở về.”
Thiên lý bôn ba, đầy người bụi bặm, chỉ vì một giây phút ngắn ngủi này sao?
Kỳ An tiến lên vài bước, nhưng lại không nói gì.
Đối với tình cảm chất phác chân thành như vậy, nàng có thể nói gì đây?
Trong tay mỗi người đều cầm một cây nến đang cháy sáng, cùng trầm mặc, những năm tháng trong hồi ức trở lại.
Tiêu Vinh, người năm đó mới chỉ là một thư đồng bên người lão tướng quân, hiện giờ đã là một vị đại tướng trong quân đội Tiêu gia, hắn quỳ gối trước mặt Kỳ An, mắt rưng rưng, “Thất tiểu thư, tuy rằng lão tướng quân đã qua đời nhưng hơn mười vạn tướng sĩ Tiêu gia vẫn sẽ thay ngài bảo hộ tiểu thư. Nếu một ngày tiểu thư có chuyện gì, vô luận là thiên sơn vạn thủy, ta đều sẽ làm được cho tiểu thư. Xin tiểu thư hãy nhớ rõ, tiểu thư chính là bảo bối của Tiêu gia chúng ta, cũng là người mà quân đội Tiêu gia muốn bảo hộ.”
Rồi hắn quay sang binh bộ thượng thư Lạc Anh, người về cùng lúc với bọn hắn, thật sâu vái chào, “Tiểu thư nhà ta xin nhờ Thượng thư đại nhân quan tâm, chúng tướng sĩ Tiêu gia vô cùng cảm kích.”
Lạc Anh vội vàng đỡ lấy hắn, “Ta với cha Tiểu thất là bạn tri kỷ. Chư vị xin yên tâm, Tiểu Thất gả vào Lạc phủ, ta nhất định sẽ không để ai khi dễ nàng.”
Lạc Hoài Lễ liếc mắt nhìn Kỳ An, cũng cao giọng nói, “Ta, Lạc Hoài Lễ, nhất định sẽ đối đãi với tiểu Thất như châu như bảo.”
Tiêu Vinh hướng về phía hai người, lại cúi đầu, “Tiểu thư nhà ta, xin nhờ.”
Đứng dậy, khuôn mặt lập tức nghiêm lại, “Tiêu Trường Lan, Tiêu Trường Khanh!”
“Dạ!” Trường Lan, Trường Khanh hai người cùng tiến lên.
Tiêu Vinh nhìn họ thật lâu, “Tiểu thư giao cho các ngươi. Cho dù phải chết cũng phải bảo vệ tiểu thư an toàn!”
Hai người quỳ phía dưới, Trường Lan lên tiếng, thanh âm kiên định hữu lực, “Trường Lan Trường Khanh nhất định không phụ sự nhờ cậy của mọi người, thay mọi người bảo vệ tiểu thư.”
Kỳ An nhìn bọn họ, lúng túng không nên lời.
Sự trung nghĩa can đảm, sinh mệnh tương hộ như vậy, nàng mới chỉ thấy trong TV, thật không ngờ rằng khi tận mắt nhìn thấy lại bị rung động lớn như thế.
Sau thời gian lâm thần, mấy vạn đại quân vái ba vái trước nàng rồi lên ngựa rời đi. Ra đi cực kỳ trật tự, quân dung nghiêm chỉnh. Nếu không có tiếng vó ngựa, cơ hồ tưởng như chưa từng có người ở đây.
Mắt nóng lên, Kỳ An mỉm cười, “Tiêu Thất, ngươi thật sự, thật sự rất hạnh phúc!”
“Vài năm không gặp, tiểu Thất đã lớn như vậy rồi!” Lạc Anh đi tới, mắt hàm thương tiếc. Lúc xảy ra chuyện đó, hắn lại có việc quan trọng trong người, mãi cho tới hôm nay mới trở lại kinh thành.
Hắn dang tay ôm tiểu Thất vào lòng, “Tiểu Thất của chúng ta phải chịu khổ rồi!”
Cái ôm ấm áp giống như của người cha, Kỳ An tự nhiên ôm chặt lấy hắn, giống như ôm lấy người cha ở kiếp trước mà nàng đã vô số lần khát vọng nhưng chưa từng được thực hiện. Ba ba, Kỳ An thật sự rất, rất vất vả!
Lạc Hoài Lễ lắc lắc đầu, kéo Kỳ An từ trong lòng Lạc Anh ra, ôm vào ngực mình, “Phụ thân, người đừng làm tiểu Thất khóc.” Hắn nhẹ nhéo nhéo khuôn mặt nàng, “Nàng đã chịu khổ rồi, về sau chúng ta sẽ bù lại cho nàng gấp bội. Được không, tiểu Thất?”
Lạc anh cười nhìn hai người bọn họ, “Đúng vậy, về sau phải đền bù cho tiểu Thât gấp bội mới được.”
Chỉ cảm thấy lòng nảy lên, Kỳ An cố gắng đè nén lại, nàng thật sự còn có thể tin tưởng thêm một lần được không?
Trong xe ngựa, Kỳ An và Lạc Anh thoải mái trò chuyện.
“Tiểu Thất, ở trong cung đã quen chưa?”
Kỳ An nghĩ nghĩ, “Hoàn hảo, tất cả mọi người đều đối với ta rất tốt.”
Lạc Anh bật cười, “Nha đầu ngốc, nghĩ cũng biết, quy củ trong cung nhiều như thế, ngươi làm sao quen ngay được. Hết một năm giữ đạo hiếu, liền gả nhập Lạc phủ đi!”
Kỳ An cả kinh, “Không phải Hoàng thượng nói là ba năm sao?”
“Đó là Hoàng thượng nói trong lúc bi thương, muốn ngươi giữ đạo hiếu ba năm là để an ủi lão tướng quân trên trời có linh thiêng. Người thường giữ đạo hiếu cùng lắm là 1 năm, huống chi là ngươi đã đến lúc phải kết hôn. Đến lúc đó hướng Hoàng thượng cầu xin là được.”
Kỳ An cười khổ, cứ như vậy gả cho Lạc Hoài Lễ sao? “Nếu như, ta nói không lấy chồng thì sẽ thế nào?”
Lạc Anh hồ nghi nhìn nàng, “Tiểu Thất, Hoài Lễ khi dễ ngươi sao? Hôn sự hai nhà Tiêu-Lạc, cả thiên hạ đều biết, Hoài Lễ sẽ không phụ ngươi.”
Kỳ An nhắm mắt lại, cười tủm tỉm, “Ta chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.” Nếu như không có tình yêu, có phải đoạn hôn nhân này sẽ không vất vả? Nếu như chưa từng yêu, có phải sẽ dễ dàng chấp nhận nữ nhân khác?
Cho nên, không yêu thì sẽ không bị tổn thương?
Kỳ An càng trở nên an tĩnh hơn trước kia, cơ hồ chỉ cần lọt ra một phút rảnh rồi liền vùi đầu vào nghiên cứu y thuật.
Lạc Hoài Lễ mỗi ngày đều đến. Kỳ An vô số lần ngắm nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, trong lòng cảm thán, nam nhân như vậy, văn võ song toàn lại ôn nhu đa tình, thật sự là có rất ít nữ nhân có thể không bị hấp dẫn.
—~~~—
Kỳ An đã có thể cưỡi ngựa chạy chầm chậm. Nhưng Lạc Hoài Lễ lại lo lắng, nhất định phải có hắn ở bên cạnh mới cho Kỳ An đụng tới con ngựa, “Ta thấy Hoa Khai rất thích ta, cho nên nhất định phải có ta thì nó mới trở nên dịu ngoan.” Quay đầu lại, cười tươi hỏi, “Tiểu Thất cũng thế đúng không?”
“Cái gì?” Kỳ An ngơ ngác hỏi.
“Tiểu Thất cũng thích ta chứ?”
Kỳ An càng ngơ ngác, mãi sau mới trả lời, “Ta thích Hoa Khai.”
“Ân, điều đó cũng không sai. Tiểu Thất thích Hoa Khai, Hoa Khai lại mến ta, xét đến cùng, Tiểu Thất ưa thích vẫn là ta.”
Hai chân kẹp vào bụng ngựa, thúc Hoa Khai đi lên vài bước, nam nhân tự đại như vậy, nàng không quen.
Một hôm, Trường Lan chải đầu cho nàng, cảm thán, “Tóc tiểu thư đen nhánh sáng bóng, thật sự rất đẹp.”
Kỳ An không tin, bĩu môi, đột nhiên nhớ tới một người, “Trường Lan, đó là ngươi chưa được gặp một người. Người đó không chỉ có tóc đẹp hơn ta mà cả bộ dáng cũng đẹp hơn.”
“Nga, là nữ tử nhà ai mà lại có thể khiến tiểu thư tán thưởng như vậy, Trường Lan thật là tò mò!” tính tình tiểu thư vốn bình đạm, hiếm khi có ấn tượng đặc biệt về ai đó, càng không có chuyện thẳng thắn tán thưởng như vậy.
Giọng nói nàng có mấy phần uể oải, “Cho nên mới nói thật sự là đả kích cho nữ tử trong thiên hạ, đó lại là một nam nhân.” Chính là nam nhân cổ quái khó hiểu, không biết thương hương tiếc ngọc đó, kẻ vừa gặp đã định tội cho nàng.
Trường Lan mở to hai mắt, “Tiểu thư gặp mỹ nam tử như vậy ở đâu?”
Kỳ An tức giận trả lời, “Tình cờ gặp trên đường, sau này chưa từng gặp lại.”
“Tiểu thư có biết tên họ người đó không?”
“Không có hỏi. Sao Trường Lan ngươi lại có hứng thú như vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn tìm trượng phu?”
Trường Lan vội vàng lắc đầu, “Ta thấy tiểu thư đã để bụng như vậy, không bằng chúng ta đi tìm hắn, đem về cho tiểu thư để tiểu thư mỗi ngày đều có thể nhìn.”
Sắc mặt Kỳ An đen sì, “Trường Lan, ngươi không biết ta đã có hôn ước sao?”
“Vậy thì sao?” Trường Lan sắc mặt không thay đổi, “Ý thích của tiểu thư là quan trọng nhất.”
Kỳ An thấy vậy, đột nhiên thốt lên một câu, “Nếu ta không thích ai cả thì sẽ không gả cho ai phải không?”
Trường Lan tự phụ cười, “Vậy tiểu thư thích kiểu như thế nào, chúng ta sẽ đi tìm, cho dù có phải lật từng thước đất lên cũng sẽ tìm ra.”
Cho nên mới nói, không muốn gả đi là chuyện không thể xảy ra! Kỳ An không nói. Không phải là Lạc Hoài Lễ thì cũng sẽ là nam nhân khác. Muốn chỉ lo thân mình, không dính đến tình yêu, xem ra cũng là chuyện không dễ thực hiện.
Cuộc sống không thể thích ứng với nàng thì nàng phải đi thích ứng với cuộc sống.
Ở chỗ học y, nàng cũng càng ngày càng được lão nhân tán thưởng.
Hiếm lắm mới thấy Hồ thái y vuốt râu, liên tiếp gật đầu, “Tiểu Thất, về sau nếu có cơ hội ngươi nên đi các nơi khác thực tế một chút, chân chính tìm hiểu điều kiện sống các dược vật thì y thuật sẽ càng thêm tinh tiến.”
Nói tới đây lại không nén được vẻ tiếc hận, “Đáng tiếc ngươi cư nhiên lại gả cho tiểu tử Lạc Hoài Lễ kia, hắn có chức trách bên mình, chỉ sợ là không thể đi đây đó cùng ngươi.”
Kỳ An cười cười, không quá để ý, “Vậy cũng không phải là không có cơ hội, chuyện tương lai ai có thể nói trước được!”
“Cốc!” Đầu bị gõ một cái, bộ dáng lão nhân như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Mười lăm tuổi, hãy nhớ ngươi chỉ mới mười lăm tuổi, đừng có ra vẻ cụ non, khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời như thế. Cẩn thận mà Lạc Hoài Lễ sẽ không cần ngươi đó.”
Nếu như hắn không cần thì trực tiếp đuổi nàng đi, vậy là tốt rồi! Đương nhiên, những lời này Kỳ An không dám nói ra.
--- ------ ----
Sorry mọi người, máy mình có vấn đề nên post bài hơi bị trễ. Thông cảm nhá