Hiên Viên Sam tức giận, Kỳ An biết.
Ngày đó, một câu Chiến Liệt vừa nói ra, ngón tay Hiên Viên Sam liền run lên, rút khỏi huyện Bách Hội của Chiến Liệt. Đối diện vẻ mặt khó hiểu của Hồ thái y, Kỳ An chỉ có thể cười khổ.
“Ta nghĩ, với thân phận của hắn, nếu có thể trị thì nên sớm trị.”
Quan trọng là, nàng chưa bao giờ cảm thấy Hiên Viên Sam có chỗ nào thiếu hụt. Trong lòng nàng, hắn bạch y hay cẩm bào đều là dung mạo tuyệt thế, thực hoàn mỹ!
Cho nên nàng tự nhiên không thể tưởng được, hắn cũng là người bệnh.
———-
“Kỳ An!” Chiến Liệt lắc ống tay áo nàng, “Ta đói bụng!”
Trong đình một mảnh yên tĩnh. Ai cũng không thể tưởng được, Đào Hoa công tử trước nói một câu long trời lở đất, kế tiếp lại một câu phàm tục như thế này.
Chiến Liệt lại không quan tâm, lôi kéo tay áo Kỳ An, cười nói: “Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm!”
“Tiểu thư!” Phượng Định vội vã chạy tới, trên mặt đầy mồ hôi, “Lãng nhi tiểu thiếu gia đang trên đường về lại phát run.” Không đợi giải thích, Kỳ An quay đầu bước đi.
“Lãng nhi là ai?” Chiến Liệt giữ chặt ống tay áo nàng. Kỳ An quay đầu, ngoắc tay với hắn. Chiến Liệt nghe lời cúi đầu xuống, đưa tai lại gần, Kỳ An lại nhảy dựng lên, hung hăng vỗ lên đầu hắn, “Lãng nhi là nhi tử bảo bối của ta, giờ phiền ngươi tránh qua một bên cho ta.”
Chiến Liệt xoa xoa đầu, ủy khuất nhìn nàng, còn muốn nói gì nữa, Kỳ An đã lại giơ tay lên, “Còn dám nói nữa?”
Chiến Liệt liền ngậm miệng, bộ dáng giận mà không dám nói.
Hiên Viên Cực đứng ở xa nhìn, hai mắt nheo lại.