“Nương, nương ngủ cùng Lãng nhi được không?”
“Được!”
“Nương, hôm nay nương kể hai truyện cho Lãng nhi nhé?”
“Được!”
“Nương, mai đưa Lãng nhi lên núi được không?”
“Được.”
“Nương…”
Hiên Viên Sam đứng ngoài cửa, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ. Nếu như nói về việc hiểu cách dùng thiên thời địa lợi nhân hòa thì Lãng nhi có thể coi là nhân tài kiệt xuất. Kỳ An thật sự bị dọa rồi, từ sau ngày đó, lúc nào cũng phải thấy Lãng nhi trong tầm mắt mới yên tâm. Nếu không phải tại trời quá nóng, có khi ngay cả ăn cơm cũng phải ôm không rời.
Thật lâu sau, Kỳ An mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.
Vừa ra khỏi cửa đã bị một bóng dáng đứng bên cạnh làm hoảng sợ, “Hiên Viên? Sao khuya như vậy còn chưa đi nghỉ ngơi?” nàng nhẹ nhàng vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Hiên Viên Sam không đáp, chỉ nhìn nàng.
“Sao vậy?” Kỳ An đưa tay kéo hắn ra sân, sợ tiếng nói chuyện sẽ đánh thức Lãng nhi.
Hiên Viên Sam hơi mấp máy môi, nhấc tay lên, “Ngươi chỉ cần Lãng nhi không cần ta sao?”
Kỳ An mở to hai mắt.
“Mấy ngày nay trong mắt ngươi chỉ có Lãng nhi, ngươi không thấy ta có bộ đồ mới hay sao?”
Nhìn kỹ lại, Kỳ An mới phát hiện, hắn, người vốn luôn vận bạch y nay đã đổi sang một kiện lam y bào, dưới ánh trăng càng thêm ôn nhuận như ngọc, phong thần tuấn lãng.
Nàng đưa tay chạm vào, vải dệt mềm mại trượt đi dưới đầu ngón tay.
Ngón tay chậm rãi đi lên, tới cổ hắn, Kỳ An cũng tiến lên dựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại không nói gì.
Hiên Viên Sam ôm sát nàng, hơi nóng ẩm ướt trước ngực thấm vào lòng hắn.
“Ta thực sự, thực sự sợ hãi, nếu như Lãng nhi có chuyện gì, ta phải làm sao? Giống như thế giới chỉ còn lại một mình ta, cô linh linh chỉ có chính mình. Hiên Viên, ta không muốn lại phải một mình nữa.”
Muốn nói cho nàng, nàng sẽ không phải cô đơn một mình, vô luận là sống hay chết đều còn có hắn ở cùng với nàng.
Muốn nói cho nàng, hắn sẽ nắm chặt tay nàng, dù trên trời hay dưới âm ti địa ngục cũng sẽ không buông.
Muốn nói cho nàng, hắn sẽ bảo vệ nàng và Lãng nhi.
Nhưng, chung quy cái gì cũng không thể nói thành tiếng, hắn chỉ có thể chăm chú ôm nàng.
Sau đó, hắn đưa nàng trở lại phòng Lãng nhi.
Hắn xoay người định đi thì cánh cửa phía sau vừa đóng lại bỗng nhiên mở ra, nàng nói, “Hiên Viên, ngươi mặc đồ này thực sự rất đẹp, rất tuấn tú. Không phải ta không thấy, ta là không dám nhìn…” Nàng chớp mắt mấy cái, “Sợ là nhìn nhiều sẽ thích đến thất điên bát đảo.”
Một đêm đó đối với Khinh Ngũ mà nói, quả thực là kinh hãi đảm chiến.
Chủ tử vốn luôn luôn thanh lãnh của hắn lúc trở về phòng lại tươi cười đầy mặt, lại có chút thảng thốt, hỏi làm sao nhân tâm không hoảng?
“Kỳ An, ngươi không đi thật sao?”
Tổng tuyển cử tú nữ diễn ra, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, coi như là chia vui. Nói chung, long tâm đại duyệt cũng sẽ tạo thành vô số nhân duyên.
Bằng vào thân phận của Hiên Viên Sam, tự nhiên không thể không đi.
Nhưng Kỳ An đã đồng ý đưa Lãng nhi lên núi, nên không thể đi.
Hiên Viên Sam muốn nói lại thôi. Hắn muốn nàng đi, muốn nàng nhìn thấy chính thê khác của người kia.
Nàng coi trọng Lãng nhi như vậy, sợ rằng một ngày kia sẽ vì hài tử mà thay đổi tâm tư, sự tình chưa định rõ, hắn thủy chung không thể an tâm.
Kỳ An nhìn hắn, “Ta không muốn đi, ta sợ tình cờ gặp Long Liên.”
Nghe nói, đêm đó Long Liên hồi phủ, vài ngày sau tự tử không thành, đã được hoàng hậu truyền vào cung nghỉ ngơi.
Lúc Kỳ An nghe tin đó thì có vài phần khiếp sợ, nhưng cũng có thể hiểu được. Tình cảm của Long Liên với Lạc Hoài Lễ điên cuồng như vậy, hành động kia cũng dễ dự đoán.
Hoàng hậu từng cho người đón nàng vào cung nhưng nàng lấy cớ Lãng nhi không khỏe mà từ chối. Tuy rằng trong lòng có chút thương hại nhưng cũng không có ý đi giảng hòa, đó là chuyện của Long Liên và Lạc phủ, lấy thân phận của nàng hiện giờ, nói gì làm gì cũng không tiện.