Kỳ An biết, kể từ thời khắc Khinh Ngũ nói ra tin tức về Tiêu Lục, bọn họ liền phải rời khỏi đây.
Nam tử có nhãn tình trong suốt đó, người dù đầy mình thương tích vẫn cười gọi Tiểu Thất ca ca, thật sự còn sống không?
Kỳ An nhìn xuống nơi Trường Lan quỳ, thở dài không nói. Về công hay tư thì bọn họ tất phải rời khỏi đây.
Đêm khuya dần, Kỳ An đứng ngoài cửa phòng.
Lý trí biết là phải đi, nhưng lòng thực sự không muốn.
Nơi này chính là ngôi nhà trong mơ của nàng. Sau quãng thời gian phiêu bạt, nàng đã từng nghĩ nơi này chính là nơi chốn cuối cùng của mình. Nàng có thể ngồi dưới tàng cây này, nghe tiếng suối reo ca, nghe chim rừng vui hót, xem Lãng nhi chậm rãi lớn lên, hắn sẽ dần đón nhận thế giới, còn nàng cứ ngày ngày ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn, cứ thế cho đến già.
Nàng nhắm mắt lại, nhớ tới cái thế giới mà nàng đã dứt khoát vứt bỏ. Thật sự không muốn lại phải đối mặt với nó.
Có người chậm rãi tới gần, một kiện áo khoác lên người nàng, nàng có thể cảm nhận được khí tức của người đó.
Nàng muốn an tĩnh một lúc nên không mở mắt ra, nhưng vẫn cảm giác hắn đang ở bên cạnh, không xa cũng không gần.
Kỳ An xoay người lại, mở to mắt, đánh giá hắn.
Hắn cũng không tránh, trong đôi mắt sang kia hiển lộ lo lắng.
Kỳ An thực không hiểu nổi, nên nàng hỏi, “Ngươi là Vương gia, dù có một chút thiếu hụt, cũng vẫn là tuyệt thế phong tư. Chỉ cần ngươi đồng ý thì nữ tử trong thiên hạ, ngươi cần bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Ngụ ý của nàng, hắn hiểu, nhưng, thế thì sao chứ? Hắn nhìn nàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, “Vậy còn ngươi? Nếu ta đã là vương gia, lại có tuyệt thế phong tư, tại sao ngươi lại không thích?”
Những ngón tay dài vũ lộng giống như những cánh sao tung bay, người này, ngay cả dùng ngôn ngữ bàn tay cũng đẹp mắt hơn người khác. Kỳ An thở dài, “Ta đã gả cho người khác, lại có con với người ta.”
“Ta ghen tỵ với người đó, ghen tị đến đau đớn. Ta rất để ý việc người khác đã từng có ngươi, nhưng đó là do ta yêu ngươi. Tuy nhiên, so với việc làm ngươi hạnh phúc thì những thứ đó đều không quan trọng.”
“Ngươi đã nghĩ tới, thân phận của ngươi, quá khứ của ta, làm sao có thể có tương lai?”
Hiên Viên Sam tự phụ cười, “Ta đã muốn làm, ai cũng không thể ngăn cản. Nếu thân phận này không thể đem đến hạnh phúc cho ta thì ta còn cần gì đến nó nữa.”
Con người này, là bừa bãi hay khờ dại đây? Nhớ lại việc xưa, Kỳ An thở dài, “Ngươi cũng biết có câu: Hoàng mệnh khó cưỡng?”
Tầm mắt nàng chuyển đi, ánh mắt Hiên Viên Sam hơi ảm đạm, đầu ngón tay cũng nhẹ run, “Hoàng mệnh không thể trái, tâm ý của ta cũng không thể trái. Tống Kỳ An, mẫu hậu ta cũng từng là một nữ tử thông minh, chính mắt ta nhìn thấy người dần dần điêu linh nơi hậu cung, còn ta cũng mất đi thanh âm ở nơi tăm tối đó. Trong lòng ta, tình yêu là một thứ cực kỳ thiêng liêng, không thể để vấy bẩn, ngay cả chính bản thân mình cũng không thể.”
Mắt bỗng long lanh ướt, như ẩn như hiện, rồi lại giống như sợ bị nàng nhìn thấy, hắn quay đầu sang chỗ khác. Những lời đã tới miệng, vốn định nói ra, lại đột nhiên không thốt lên nổi. Đáy lòng Kỳ An chợt động, trầm mặc một hồi, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc khăn lụa, “Cho ngươi!”
Hiên Viên Sam nhận lấy, rất nhanh lau khóe mắt, rồi quay đầu liếc nhìn nàng một cái.
Qua một hồi lâu, giống như lơ đãng cất khăn lụa vào lòng, lại liếc nhìn nàng, huơ tay lên, “Đừng nói cho Khinh Ngũ, bằng không hắn lại nghĩ ngươi đang nói mơ.”
Nhớ tới Khinh Ngũ, Kỳ An cũng thấy đau đầu, “Ta nhớ lần trước gặp hắn, hắn cũng ít lời như ngươi kia mà.” Thật tình mà nói thì hắn cũng giống những kẻ bên cạnh Hiên Viên Sam, đánh chết cũng không ra lời.
Hiên Viên Sam lại liếc nhìn nàng một cái, không dám nói cho nàng biết chính là vì sau lần Khinh Ngũ gặp nàng, phát hiện ra dị trạng của hắn, nghĩ rằng hắn thích người nói nhiều. Vì thế mà bắt đầu tìm đủ thứ để nói, mong hắn có thể vì thế mà cảm thấy vui vẻ.
Cũng may Kỳ An cũng không phải thực sự muốn biết đáp án, đợi nửa ngày không thấy có đáp án thì hỏi, “Lần trước, khi ngươi rơi nước mắt là khi nào?”
“Mười năm trước, khi mẫu hậu ra đi.”
“Thực xin lỗi.”
“Không sao, nàng ra đi chính là giải thoát.”
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Kỳ An nhìn sang bên cạnh, thấy hắn tuấn mỹ như ngọc, dáng người cao sang. Bỗng nhiên hắn cũng quay đầu, gặp ngay ánh mắt Kỳ An, hai người đều giật mình. Kỳ An nhanh chóng rời mắt đi, hai má hơi nóng lên, trong lòng thầm mắng, có gì mà nhìn chứ, đâu phải chưa từng nhìn thấy soái ca.
Khóe miệng Hiên Viên Sam cong lên, nho nhỏ ý cười, tay vỗ nhẹ lên người nàng, ý bảo nàng nhìn hắn.
Kỳ An trộm hít một hơi, nhìn về phía hắn, nhìn thấy nụ cười đắc ý chưa kịp thu về kia.
“Lãng nhi nói cho ta biết, ngươi thích nhìn người đẹp.”
Mặt ửng hồng, cái tên ăn cây táo rào cây sung kia, tên tiểu tử dám bán đứng lão nương kia. Sắc hồng lan đến tai đến cổ, Kỳ An thấy khó thở, vội xoay người muốn đi, đã bị Hiên Viên Sam kéo vai lại.
Khoảng cách quá gần. Lúc này đây, gần đến mức nàng có thể thấy rõ đường nét đôi môi hắn, “Ta trước kia ghét nhất chính là vẻ bề ngoài, chán ghét nhất chính là nam tử trưởng thành với bộ dáng như thế này, nhưng hiện tại ta lại thấy rất cao hứng.”
Hắn còn muốn nói, Kỳ An lại dùng hai tay đẩy hắn ra.
Cũng không nghĩ hắn còn nhanh hơn, chỉ một câu nói đã làm nàng ngừng động tác. Hắn nói, “Để Lãng nhi đi theo ta đi!”
Đêm, chỉ có tiếng gió thổi qua tàng cây. Kỳ An ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn đè nén cảm xúc trong lòng, buông hai vai nàng, khua tay lên, “Lãng nhi hiện tại chính là huyết mạch duy nhất của Tiêu gia. Nếu như chuyện Tiêu Lục là giả, như vậy tức là có người đang muốn lợi dụng thế lực Tiêu gia, Lãng nhi nếu như đi theo ngươi là quá mức nguy hiểm. Thế nhân không biết đến sự tồn tại của hắn, không bằng tạm thời giấu thân phận của hắn đi, có được không?”
Trực giác đã muốn cự tuyệt, Lãng nhi là tâm can của nàng, làm sao có thể rời bỏ được, hắn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể xa nàng? Nhưng, nhưng…
Tựa hồ hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, Hiên Viên Sam cười với nàng, “Ta sẽ tự mình đưa Lãng nhi đi. Muốn động tới hắn ư? Trừ phi ta chết!”
“Ngươi sẽ an bài hắn như thế nào?”
Hiên Viên Sam nhìn nàng một lúc lâu, hít một hơi rồi đưa tay lên, “Ta sẽ nói với người ngoài rằng hắn là hài tử của ta, do bị nhiễm độc từ ta nên miệng không thể nói chuyện, từ nhỏ đã phải đi nhờ thần y chữa trị, đến gần đây chữa khỏi bệnh mới trở về.”
Kỳ An ngơ ngác nhìn hắn, có chút sững sờ, “Vậy mẫu thân hắn đâu? Ngươi giải thích thế nào? Ngươi muốn nói nàng đã chết sao?”
Hiên Viên Sam nhìn nàng cười, “Ta không nói, ai dám hỏi? Lãng nhi cứ nói là sống với mẫu thân ở một thôn nhỏ không biết tên ở trên núi, dù sao điều hắn nói cũng là sự thật. Nếu cứ hỏi nhiều, Lãng nhi cứ việc khóc là được rồi. Ngươi yên tâm, Lãng nhi thông minh hơn ngươi tưởng tượng nhiều.”
Biết Lãng nhi là bảo bối của nàng cho nên hắn nguyện ý che chở cho Lãng nhi, cho dù hắn có phải xa nàng.
“Ngươi tới kinh thành trước, ta mang theo Lãng nhi đi sau một tháng, sẽ gặp ngươi ở kinh thành với danh nghĩa khác. Đến lúc đó, muốn có cớ cho ngươi gặp Lãng nhi cũng rất dễ dàng.”
Kỳ An nhìn hắn, “Ngươi kỳ thật không cần…”
Lời còn chưa dứt, đã bị vùi vào một cái ôm ấm nóng. Hiên Viên Sam chăm chú ôm nàng, dốc lòng vì người mình yêu cũng là một loại hạnh phúc.
Trở lại phòng, trên mặt Hiên Viên Sam vẫn còn ý cười chưa dứt.
Khinh Ngũ tới trước mặt hắn, hỏi, “Vương gia, ngài có muốn cho hài tử kia nhập gia phả không? Hài tử của ngài ư? Chuyện này không phải là nhỏ. Hơn nữa về sau, về sau thì làm sao bây giờ?”
Hiên Viên Sam đạm đạm phất tay, “Có cái gì mà không phải là nhỏ chứ, tất cả đều theo ý của Lãng nhi. Nếu như hắn thích con đường làm quan thì hắn chính là thế tử Hiên Viên Lãng của vương phủ ta, nếu như hắn thích tư thế hào hùng, vậy hắn chính là Tiêu Lãng, nếu như hắn nguyện ý trường kiếm giang hồ, hắn có thể tiếp tục làm Tống Lãng.”
Miệng Khinh Ngũ đã to đến cực đại, hay là hài tử kia đúng thật là của Vương gia?