Mưa phùn như giăng tơ, vấy ướt người.
Trong ánh nắng yếu ớt, Kỳ An một mình đi trên đường, cũng không bung dù, cứ để những hạt mưa mềm nhẹ phả vào mặt, cảm giác được sự đồng cảm của thiên nhiên.
Kiếp trước, nàng ghét những ngày mưa. So với cảnh âm u triền miên như thế này, nàng thích những ngày hè sáng lạn hơn. Trương Sở Du cũng đã không chỉ một lần cười nàng, các nữ nhân khác đều dùng đủ mọi cách để che chắn làn da khỏi nắng khỏi sương, nàng thì ngược lại, cứ như sợ phơi nắng không đủ vậy, không bao giờ có ý chống nắng.
Mùa hè, nàng cười đến là trong trẻo thanh thoát, còn lóa mắt hơn cả mặt trời chói chang kia.
Trương Sở Du nói, nàng giống như một tờ giấy trắng vậy, nhìn vào không thấy bất cứ một bí mật nào.
Khi đó, nàng đối với hắn rất chân thành, đơn giản bởi hắn là chỗ dựa mà nàng tin tưởng và ỷ lại nhất.
Lại chưa bao giờ nghĩ tới, thẳng thắn chân thật như vậy lại dẫn đến dễ dàng bị thương tổn, chính vì không hề phòng bị nên mới yếu mềm đau đớn.
Mỗi một lần cho rằng đã tìm được yên ổn, rốt cục lại bị vùi dập lúc đang hạnh phúc nhất.
Kỳ An yên lặng nở nụ cười, cho nên nàng bắt đầu thống hận ánh mặt trời chói chang kia, mỗi lần nhìn vào đều làm mắt nàng bỏng rát, nước mắt chực tuôn ra.
Nhưng nước mắt của nàng, có ai nhìn thấu nỗi đau trong đó, nó chỉ khiến họ thương hại nàng mà thôi.
Nàng khinh thường điều đó, vì thế nàng không khóc.
Vươn tay ra đón lấy những hạt mưa. Mưa rơi như vậy, có phải là do ông trời thương tâm cho nàng?
Nhân sinh không như ý, ngươi xem, ngay cả ông trời cao cao tại thượng cũng có lúc thương tâm khóc.
“Vì sao ngươi muốn khóc? Chẳng lẽ ngươi đã từng thương tâm?”
Khẽ ngẩng đầu, nàng nhẹ giọng hỏi, mấy lọn tóc ướt dính lên gò má.
Hơi nước lượn lờ, cảnh vật lu mờ, phảng phất cả thế giới chỉ có mình nàng.
Bỗng nhiên, mưa bụi biến mất, nàng nháy mắt mấy cái, thấy phía trên đầu là một tán ô, nhìn xuống một chút, là gương mặt xanh mét của ai đó đang không bằng lòng nhìn nàng, “Đại phu cũng sẽ sinh bệnh.” Không hề có thanh âm, nhưng hắn tin là nàng hiểu.
Nàng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn. Kỳ thật, bên người có một người không nói được cũng tốt, những lúc không muốn nghe hắn nói thì chỉ cần không nhìn hắn là được.
Nàng tùy ý đi về phía trước. Hiên Viên Sam miễn cưỡng theo sau. Màn mưa giống như mở ra một thế giới yên tĩnh cho riêng nàng. Mưa từng giọt từng giọt thấm vào áo hắn.
Kỳ An đắm chìm trong thế giới của mình, dường như suy nghĩ rất nhiều, lại phảng phất cái gì cũng không màng tới.
“Nương!” Một âm thanh non nớt hốt hoảng truyền đến, Kỳ An giật mình, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, một thân mình nhỏ bé đã vọt vào lòng nàng.
“Lãng nhi!” Kỳ An ôm lấy hắn, “Không phải đang luyện võ cùng Trường Khanh sao? Sao lại trở lại nhanh như vậy?”
Lãng nhi giống như một con bạch tuộc, ôm chặt lấy nàng, miệng mếu máo, “Có phải nương thừa dịp Lãng nhi không để ý mà chạy trốn đi không?”
Quay đầu, hắn nhìn Hiên Viên Sam rất là khinh bỉ, “Thúc thúc, Trường Lan di phải đi công việc, Trường Khanh thúc và Lãng nhi phải luyện công, ngươi không làm được việc của một người cha tốt, ngay cả chăm sóc nương cũng không xong.” Vuốt vuốt tóc Kỳ An, hắn tiếp tục nói, “Nhìn xem, tóc nương ướt hết cả rồi. Thúc thúc, kiếm ngươi về có ích lợi gì chứ?”
Hiên Viên Sam trừng mắt lên, thấy tiểu gia hỏa kia đang ghét bỏ nhìn mình, rồi lại quay sang nhìn người trước mặt tóc đã ướt nhẹp, không nói nổi một câu.
Đúng là hắn đã không chăm sóc nàng tốt.
Hắn đưa ô về phía trước che hết hai người rồi mới nhìn về phía Lãng nhi, “Lần sau, ta sẽ làm tốt.”
Hai người, một lớn một nhỏ nghiêm túc nhìn nhau, nửa ngày sau, Lãng nhi mới gật gật đầu, “Được rồi, ta tin.”
Nói xong, hắn ghé mặt vào má Kỳ An, “Nương, ngươi đồng ý với Lãng nhi, sẽ không bỏ lại Lãng nhi nhé.” Trong thanh âm hắn không giấu nổi tiếng nức nở sợ hãi. Khi nãy, mới luyện công được một nửa, hắn nhìn thấy nương càng ngày càng chạy xa trong màn mưa, tựa hồ không hề lưu luyến gì.
Nghe vậy, lòng nàng đau xót, “Thực xin lỗi đã khiến ngươi lo lắng, Lãng nhi. Nhưng ngươi phải tin tưởng nương, về sau vĩnh viễn sẽ không bỏ lại ngươi, vĩnh viễn không.”
Nàng không nên thương tâm tuyệt vọng nữa, cũng không nên để lộ ra trước mặt hài tử.
Có lần, khi Lãng nhi mới được hai tuổi, nàng sốt cao đến hôn mê. Trong mơ mơ màng màng, nàng không ăn không uống bất kỳ thứ gì, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi tới cực điểm, trong lòng thực hy vọng cứ như vậy mà ngủ, không tỉnh lại nữa.
Thật là quá mệt mỏi. Khi đó, trong bóng tối nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Lãng nhi sợ tới mức cả ngày lẫn đêm ôm nàng không chịu buông tay. Nàng không hề hay biết, chỉ thì thào nói, “Nhân sinh khổ đoản, không bằng trở lại, không bằng trở lại.”
Sau đó lại bất tỉnh nhân sự. Trường Lan liên tục đút thuốc vào, nàng lại phun ra, Lãng nhi oa oa khóc lớn, “Nương, ngươi không được bỏ lại Lãng nhi. Nương! Nương!”
Tiếng khóc kia thu vào tâm nàng, làm chậm bước nàng đến thế giới ngủ say kia. Rốt cục, cũng tỉnh lại, “Lãng nhi!” Nàng đau lòng nhìn tiểu tử hai mắt đỏ hoe kia, nhãn tình nàng cũng nóng lên.
Hóa ra nữ nhân khi làm mẫu thân đều dũng cảm hơn so với bình thường.
Có lẽ chuyện này có ảnh hưởng quá lớn đối với Lãng nhi nên cho tới giờ, hắn vẫn còn sợ vào một lúc nào đó hắn không chú ý, nàng sẽ bỏ lại hắn.
Ôm nhi tử, Kỳ An thả chậm cước bộ, cẩn thận che mưa cho hắn. Nghĩ tới người đi bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy bất lực.
Vì không biết rõ là có chuyện gì nên đối với việc hắn thình lình xuất hiện, nàng và Trường Khanh đều vô cùng cảnh giác, mà Lãng nhi lại không nhìn ra sự bất hợp lý trong đó, tựa hồ rất ưa thích hắn, chào đón hắn vào cửa.
Khi Trường Lan trở về, nàng sửng sốt thật lâu, nhìn kỹ nàng, lại nhìn sang Lãng nhi, cuối cùng, hỏi Trường Khanh, “Ngươi nói nam nhân này là tiểu thư đưa về?”
Trường Khanh cũng như chưa kịp phục hồi tinh thần, gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Đi theo tiểu thư về, nhưng là do tiểu thiếu gia đưa vào nhà.”
Trường Lan nhìn sang Lãng nhi, Lãng nhi lập tức mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng, “Trường Lan di, người giận Lãng nhi sao?”
Sắc mặt Trường Lan lập tức thay đổi, tươi cười dịu dàng, “Không có, tiểu thiếu gia làm rất tốt!” quay sang đánh giá Hiên Viên Sam vài lần, nàng miễn cưỡng gật đầu, “Ít nhất thì cũng có sắc đẹp thay cơm.”
Sắc mặt Hiên Viên Sam cũng thay đổi, tối sầm lại, nhưng vẫn ẩn nhẫn để Trường Lan nhìn tới nhìn lui, tới khi nàng quay lưng về phía Lãng nhi, sắc mặt âm trầm nhưng giọng điệu lại chứa đựng vui sướng, “Trường Khanh, đưa khách của tiểu thiếu gia về phòng đi, phải chiêu đãi cho tốt.” Hai chữ cuối cùng rõ ràng là kéo dài ra.
Hiên Viên Sam quay đầu nhìn Kỳ An, “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi lại ở đây? Là vì hài tử sao?”
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lãng nhi, hắn đã biết đây không phải là hài tử của Hiên Viên Ký, khuôn mặt đó trông giống một người hoàn toàn khác.
Không nén được nghi vấn trong lòng, hắn lại càng thêm bất an lo lắng.
Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, Lãng nhi rõ ràng cũng cảm giác được không khí lạ lùng này, hắn nghi hoặc nhìn bên này, lại trừng trừng nhìn sang chỗ khác. Cuối cùng hắn ôm lấy cổ Kỳ An, bất an kêu lên, “Nương!”
Kỳ An cúi đầu nhìn hắn cười, sắc mặt bình tĩnh.
Hiên Viên Sam nhìn Lãng nhi một cái, mấp máy môi, “Ngày mai, ngày mai ta phải biết đáp án.” Sau đó, sải bước tiêu sái đi ra cửa.
Cũng không biết Trường Khanh đối đãi với hắn thế nào, dù sao ngày hôm sau, cả hai người đều một bộ dáng tả tơi. Kỳ An nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm kia đầy những vết bầm xanh tím, cực kỳ thê thảm thì chỉ trực cười, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt thâm trầm đó, lại nhịn xuống.
Từ sau đó, Hiên Viên Sam không rời khỏi nàng một khắc, rất có tư thái của kẻ không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua.
Kỳ An không thể nhịn được nữa, “Người kia, chúng ta vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, ta không hỏi lai lịch của ngươi, sao ngươi cứ nằng nặc hỏi quá khứ của ta? Việc này liên quan gì tới ngươi?”
Hiên Viên Sam nhìn nàng, đôi mắt đen sáng lên, “Là Hiên Viên Sam. Chúng ta không phải là bèo nước gặp nhau, đây là lần thứ hai ta gặp ngươi. Ta mến ngươi, cho nên giữa chúng ta có liên quan.”
Kỳ An hít sâu một hơi, “Đáng tiếc, ta không mến ngươi.”
Đồ ngốc, nếu ngu xuẩn cho đi chân tình, sẽ chỉ đổi lại mình đầy thương tích.
Sau đó nàng không nhìn hắn. Hắn giữ chặt nàng, nàng liền nhắm mắt lại. Dù sao hắn cũng vĩnh viễn không thể nói nên lời.
Sau khi dùng xong cơm chiều, Kỳ An nhanh chóng trở về phòng. Hiên Viên Sam đứng ngoài cửa, nhìn lên bầu trời đầy những vì tinh tú, lấp lánh, lóe lên giữa không trung như đang nói chuyện.
Hắn cũng như lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Mãi đến khi ánh sao mờ dần, trời tối đen, rồi lại dần sáng.
“Kẹt!” Cửa nhẹ nhàng mở, Hiên Viên Sam mở to mắt.
Lãng nhi đang đứng trước mặt, ngửa đầu nhìn hắn.
Hắn cười cười, lại phát hiện ra cơ mặt đã cứng ngắc, vì thế hắn xấu hổ ngồi xổm xuống, vỗ về gương mặt Lãng nhi, “Còn sớm mà!”
Lãng nhi đột nhiên kiễng chân, hôn lên mặt hắn một cái, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ của hắn, nói ra một câu càng làm cho hắn thêm kinh hãi, “Nương trước kia, tên là Tiêu Thất.”
Hiên Viên Sam không biết hắn đã rời khỏi đó bằng cách nào, chỉ biết chạy một hơi không ngừng nghỉ.
Hắn há miệng, lại không kêu lên được, chưởng phong tuôn ra như kiếm, lâu sau ngã xuống đất. Hóa ra nàng là Tiêu Thất, là hắn sai lầm rồi, là hắn sai lầm rồi.
Nếu như lúc trước hắn dũng cảm hơn một chút, nếu như lúc trước hắn không quá tự ti trước thái tử tuấn mỹ tao nhã, làm sao hắn có thể cho phép nàng gả cho người khác? Hắn vốn đã bắt được nàng, lại chính tay hắn thả nàng đi.
Tiêu Thất gả cho Lạc Hoài Lễ, mấy tháng sau đã xảy ra hưu ly long trời lở đất. Hắn một chưởng đánh ra giữa hồ, người cũng theo đó rơi vào trong nước. Hắn cứ mặc kệ, để cho nước nhấn chìm cơ thể.
Có mang rời đi, nàng nhất định chịu nhiều thương tổn!
_________________