Trong địa lao hàn ý dày đặc, Kỳ An rùng mình một cái.
“Tiểu Thất trưởng thành rồi!” Chiến Thanh đưa mắt đánh giá nàng, thốt lên một câu.
Kỳ An không tò mò ý tứ của hắn, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, “Chiến Liệt không phải là đệ đệ ruột của ngươi đúng không?”
Chiến Thanh nhìn xoáy vào nàng, một hồi lâu sau trên mặt hiện lên thật nhiều chua sót. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, “Hóa ra, bỏ qua là sẽ bỏ lỡ!”
Kỳ An nhìn hắn, không nói gì.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười, “Đúng!”
“Tại sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy?”
“Đơn giản là mẫu thân sau khi theo một kẻ giang hồ đã sinh ra dã chủng này, kể từ đó mẫu thân đã không thể đưa ta trở về cung nữa.”
“Cho nên ngươi hận hắn?”
“Đúng!” hắn thẳng thắn thừa nhận, “Nhưng ta đã phát thệ trước mặt mẫu thân là sẽ không làm hại tính mạng hắn.
Thì ra là thế! Trong mắt Kỳ An có chút ướt, chẳng trách Chiến Liệt phải sống những tháng ngày như vậy, ngực nàng phát đau, “Ngươi có biết Chiến Liệt thật sự đã coi ngươi là ca ca yêu thương hắn nhất, bảo vệ hắn nhất không?”
“Ngươi đau lòng cho hắn sao?” Chiến Thanh hỏi với giọng điệu khẳng định.
Kỳ An cắn môi, trên mặt lộ vẻ bi thương.
“Ngươi đau lòng vì hắn, ha ha ha!” Chiến Thanh giống như bị kích thích, cười ha hả, “Người như vậy cũng khiến ngươi đau lòng!”
Ngửa mặt lên trời cười to một hồi hắn mới nhìn chằm chằm Kỳ An mà nói, “Tiểu Thất, ngươi vẫn thiện lương như vậy. Còn ta thì sao? Ngươi có thể đau lòng vì ta không?”
Có chút nghi hoặc, Kỳ An không nói gì, chỉ nhìn hắn.
“Tiểu Thất, ngươi còn nhớ người ngươi yêu trước Hiên Viên Sam, trước cả Lạc Hoài Lễ không?”
Nhớ, đương nhiên là nhớ! Trước Hiên Viên Sam, trước Lạc Hoài Lễ, nàng yêu Trương Sở Du.
Tựa hồ hiểu ra hắn muốn nói gì, Kỳ An cúi thấp đầu, “Ngươi muốn gặp ta là vì chuyện này sao?”
“Tiểu Thất, ngươi còn yêu ta không?”
“Không!” Cơ hồ không một chút do dự, Kỳ An trả lời, “Trận chiến năm đó, Tiêu gia một nhà đều không còn, ngay cả tiểu Thất – người yêu ngươi – cũng đã chết từ lâu. Hiện tại, Tiêu Thất sau khi sống lại sớm đã quên hết chuyện cũ. Huống chi, Chiến Thanh, ngươi lấy thân phận gì mà đứng đây hỏi ta? Ngươi hại chết nhiều người Tiêu gia như vậy, còn có thể nói chuyện yêu đương với Tiêu gia tiểu thư sao?”
“Đúng, không yêu, ta cũng không yêu!” Chiến Thanh như bị rút hết khí lực, chậm rãi ngồi xuống.
Đúng vậy, hắn vốn nghĩ là hắn không yêu, cho nên hắn không chút do dự thâm nhập, sau đó không chút mềm lòng mà bán đứng. Sau đó lại lén lút đánh cắp di thể Tiêu Lục, nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ không sơ hở như vậy.
Lại chưa từng ngờ tới, thời gian mất trí nhớ ngắn ngủi kia lại tạo thành một khoảng ôn nhu trong tim hắn.
Hắn vẫn luôn nghĩ, nếu như năm đó tiếp nhận Tiêu Thất, hoặc là không hận Hoàng thượng và thái tử thấu xương, liệu hắn và nàng có kết quả gì?
Vậy thì người khiến nàng đau lòng liệu có thể là hắn không?
Thật lâu sau, hắn cười, chung quy cái gì cũng không còn kịp nữa, không phải sao?
Kỳ thật, chỉ muốn nhìn nàng một chút, xác nhận nàng còn sống khỏe mạnh, cuộc đời này của hắn không còn vướng bận nữa, có thể an tâm ra đi.
“Tiểu Thất, hẹn gặp lại!”
Lần sau gặp lại, là sau một kiếp luân hồi sao?
Trước khi bước ra khỏi địa lao, tiểu Thất rốt cục thấp giọng nói một câu, “Hẹn gặp lại, Lục ca!”
Nàng nói rất khẽ, rất khẽ, nhưng cũng đã đủ. Khóe môi Chiến Thanh nhếch lên.
Nam tử hán đại trượng phu, đối với quá khứ tự mình gây nên, hắn tuyệt không hối hận, chỉ là trước lúc từ giã cõi đời, có vài phần tiếc nuối, nhưng cũng không hơn!