Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 102



Hôm nay, thân vương thế tử Hiên Viên Thu Thành đầy tháng. Vương phủ giăng đèn kết hoa, nơi nơi vui mừng. Hiên Viên Sam mặc một bộ áo dài màu đỏ, ngồi ở đầu giường nhìn Kỳ An thay quần áo cho Bảo Nhi. Tiểu tử kia ngủ thật ngon, cảm giác có người quấy rầy giấc ngủ cũng chỉ chẹp chẹp miệng chứ không hề thức giấc.

“Nương, sao đệ đệ lại ngủ giống như một con heo lười vậy?” Nước bọt chảy ra, Lãng nhi liền cầm khăn mặt vụng về lau đi nhẹ giọng hỏi Kỳ An.

“Ân, Lãng nhi về sau cần phải dạy đệ đệ nhiều mới được.” Kỳ An cời nói.

“Nương, buổi tối để đệ đệ ngủ cùng Lãng nhi được không?” Lãng nhi mở đôi mắt to tròn ra nhìn Kỳ An đầy chờ mong. Tay đệ đệ nhỏ xíu, mềm mại, cầm rất là thích.

Hiên Viên Sam cũng nhìn Kỳ An một cái, lại cúi đầu nhìn Bảo Nhi. Bảo Nhi từ nhỏ thể chất yếu, ban đêm rất khó ngủ ngon, nửa đêm hay khóc làm náo loạn đám thị nữ. Hắn khóc nghe đến tê tâm liệt phế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóc đến mức gần như không thở được, khóc lâu tới mức mất tiếng, làm Phượng Định sợ tới mức tay chân run lập cập, trực tiếp thi triển khinh công ôm tới trước mặt Kỳ An, thanh âm cũng run rẩy,

“Tiểu thế tử khóc mất tiếng rồi!” có lẽ đúng là mẫu tử liên tâm, Kỳ An vừa ôm vào lòng dỗ vài tiếng là tiẻu tử kia liền sụp mí xuống ngủ.

Hiên Viên Sam tức giận, muốn mặc áo bỏ ra ngoài, không biết có nhiều tiểu hài tử khó nuôi như tiểu hài tử nhà hắn hay không?

Ngủ, nhất định phải nương hắn ôm mới chịu ngủ, hơi chút rảnh tay là liền mếu máo bắt đầu khóc, đợi một chút mà còn không thấy nương là lập tức khóc váng kinh thiên động địa. Tiếng khóc vang lên thảm thiết, người không biết còn tưởng rằng hắn chịu nhiều oan ức lắm.

Ăn ư? Không cần nghĩ đến vú nuôi gì đó. Chỉ cần bón một thìa hắn liền lè ra, cái miệng nhỏ nhắn lại bắt đầu mếu máo, khóc không ra nước mắt, hai mắt nhắm chặt. Có một lần Hiên Viên Sam thương Kỳ An, không cho tiểu hài tử tới để nàng ngủ, kết quả tiểu tử kia thà đói bụng một đêm, khóc đến lạc giọng cũng không chịu ăn. Cho nên, tiểu gia hỏa này sinh ra được ba mươi ngày thì có hai mươi tám ngày là ngủ cùng Kỳ An. Lúc ngủ thì hai tay hai chân giang thành hình chữ đại, lăn qua lăn lại không yên. Sợ hắn đè vào hài tử, Kỳ An kiên quyết không cho hắn ngủ trên giường. Lúc Hiên Viên Sam đứng ở thư phòng, thực sự có cảm giác bi thương. Tên Hiên Viên Bảo Nhi kia từ nhỏ đã có năng lực tra tấn phụ thân hắn. Lúc Kỳ An mang bầu hắn đã chịu nhiều hung hiểm nhưng Hiên Viên Sam ít nhất cũng còn được ôm thê tử mà ngủ. Nhưng hắn vừa sinh ra thì ngay cả cái quyền ôm ngủ này cũng mất đi. Hiên Viên Sam âm thầm cắn răng, Hiên Viên Bảo Nhi ngươi thật lợi hại.

Lúc này nghe Lãng nhi nói, hắn thực hy vọng Kỳ An sẽ đồng ý. Bảo Nhi còn bé như vậy, khóc nhiều sẽ thành thói quen. Mà Kỳ An lại thương hài tử, vừa nghe hắn khóc đã đau lòng. Hiên Viên Sam thấy như vậy nhi tử sẽ hư.

Kỳ An ôm Bảo Nhi, nhìn Lãng nhi nói, “Được, chờ đến khi Lãng nhi lúc ngủ không cần nghe nương kể chuyện nữa thì nương sẽ để đệ đệ ngủ cùng Lãng nhi!”

Lãng nhi suy nghĩ trong chốc lát, giật nhẹ vạt áo nàng, “Nương, đệ đệ và Lãng nhi cùng ngủ, nương có thể kể chuyện cho cả hai cùng nghe mà.”

“Là Lãng nhi muốn nghe chứ, đệ đệ đâu có nghe hiểu được!” Kỳ An nhìn hắn.

“Đệ đệ cũng muốn nghe nương kể chuyện, đúng không, đệ đệ?” Lãng nhi lại nhân cơ hội xoa bóp tay đệ đệ.

Đáng tiếc hai huynh đệ còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm, Bảo Nhi đã mở mắt, miệng bắt đầu mếu. Kỳ An vội vàng đứng lên đưa tay, dỗ dành, “Bảo Nhi đừng khóc nha, hôm nay phải ra ngoài gặp mọi người rồi, đường đường là tiểu thế tử, lần đầu tiên làm nhân vật chính lại khóc thực là mất mặt!” Cũng không biết bởi vì được đưa đi đưa lại quá thoải mái hay là vì cái gì, tiểu tử kia liền nghiêng đầu ngủ.

Kỳ An thở phào, nói với Hiên Viên Sam, “Đi thôi, cũng nên ra ngoài rồi!”

Hiên Viên Sam đưa tay định ôm hài tử, Kỳ An lắc đầu, cúi nhìn Bảo Nhi, nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười nói, “Không nên chọc hắn khóc, khó tính như vậy, cũng không biết là giống ai!”

Lãng nhi ngồi bên cạnh hiểu chuyện gật đầu, “Đúng, đệ đệ thật không ngoan, cả ngày bắt nương bế!”

Hiên Viên Sam liền nắm tay Lãng nhi, cùng Kỳ An đi ra. Còn chưa đến tiền thính đã nghe tiếng người nói cười ồn ào. Kỳ An bắt đầu thấy đau đầu, thở dài, “Thật không muốn ra chút nào!”

Hiên Viên Sam buông tay Lãng nhi ra, giơ lên, “Không sao, chờ nàng và Bảo Nhi tĩnh dưỡng một thời gian nữa, chúng ta sẽ trở vê đất phong, nơi đó rất thanh tĩnh.”

Kỳ An cười gật đầu, “Ân!” Trong lòng lại nghĩ, xem ra hoàng đế đại nhân bắt đầu ra tay rồi, e rằng không cho đưa Lãng nhi đi, sợ bọn Tiêu Lịch cũng sẽ bỏ đi theo.

Xem ra Bảo Nhi rất nhanh đã thành kẻ có tiền. Kỳ An nhìn tiểu tử nằm ngủ ngon lành trong lòng mà buồn cười. Không nói tới hoàng đế và thái phi ban cho bao nhiêu thứ, chỉ cần nhìn những lễ vật vài vị hoàng tử mang tới đã nhức mắt chứ đừng nói đến lễ vật của các quan viên. Dù sao nàng cũng không biết gì, an phận ngồi bên cạnh Hiên Viên Sam, ngây ngô cười là được rồi.

Phỏng chừng trên đời này cũng chỉ có đầy tháng của Hiên Viên Thu Thành là khác biệt như vậy, phụ thân miệng không thể nói, mẫu thân cũng chỉ ngồi cười không đáp, mà hắn cũng không biết gì ngoài ngủ. Một nhà ba người, ba vai chính đều không nói lời nào, vất vả tự nhiên chính là Khinh Ngũ, kẻ đang cúi đầu khom lưng thu lễ, mặt cười vui vẻ. Ai bảo hắn là người phát ngôn của Vương gia chứ?

“Tỷ tỷ!” Trong đám người truyền đến tiếng gọi, tay Kỳ An hơi run lên.

Hiên Viên Sam hiển nhiên cũng nghe thấy, vẻ tươi cười trên mặt liền biến mất, cũng không nhìn người đang quỳ trên mặt đất, đảo mắt về phía quản gia bên cạnh. Quản gia đáng thương chỉ biết lau mồ hôi, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn. Hôm nay người tới nhiều như vậy, ai có thể chú ý đến một nữ tử tay không tấc sắt?

“Tỷ tỷ!” Long Liên quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, “Tướng công mất tích, ta van cầu ngài, nói Tiêu Lục công tử đi tìm hắn.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv