Đã đến kỳ nghỉ đông, Dư Đình Thu mua vé tàu cho Lâm Uyển, tiễn cô bé về quê.
Thiếu nữ mặc áo khoác lông vũ trắng, quàng khăn đỏ, đội mũ len màu xám nhạt, khiến làn da cô trông trắng trẻo dịu dàng hơn. Đôi mắt đen sáng lặng lẽ chăm chú nhìn người đang nói chuyện với mình.
"Trên đường đừng nói chuyện với người lạ, cũng đừng ăn đồ người khác cho."
"Vâng."
"Trong vali có cơm tự hâm nóng, còn có đậu phụ khô và ô mai em thích."
"Vâng."
"Ra khỏi nhà ga đừng bắt xe dù, nếu trễ quá thì gọi taxi về nhà, biết không?"
"Vâng."
Mỗi lần Dư Đình Thu nói một câu, Lâm Uyển lại gật đầu.
Nói đến cuối, Dư Đình Thu không nhịn được cười, cười vì mình lắm lời, cũng cười vì cô bé đầu gỗ, ngoài "Vâng" ra thì chẳng nói gì.
"Tiểu đầu gỗ..." Dư Đình Thu cười nói, "Em cứ vâng mãi đi, coi chừng chị nổi giận đánh em đó."
Lâm Uyển không vâng nữa, chỉ lắc đầu: "Chị sẽ không đánh em đâu."
Bởi vì Dư Đình Thu đối xử với cô rất tốt.
Chị ấy mua cho cô chú gấu bông mềm mại, áo khoác lông vũ trắng đẹp mắt, và chiếc dây chuyền tuyết hoa.
Đôi khi Dư Đình Thu làm thêm về muộn, thấy cô đang làm bài tập, chị ấy còn bưng một cốc sữa đến để ngồi nói chuyện với cô.
Chỉ là từ lần đó... Dư Đình Thu không còn hay trêu chọc cô nữa.
Không như trước kia, thích véo má cô gọi là tiểu đầu gỗ, cũng không còn đùa bắt cô gọi mình là tỷ tỷ.
Thậm chí, lần đó khi Lâm Uyển quên lấy quần áo sau khi tắm, cô định nhờ chị ấy mang giúp vào phòng tắm.
Nhưng Dư Đình Thu chỉ bảo cô tự lo liệu, rồi đi ra ngoài.
Nhìn lúm đồng tiền nhàn nhạt trên mặt thiếu nữ, Dư Đình Thu không kìm được, đưa tay véo nhẹ má cô bé: "Em đúng là trẻ con được chiều mà sinh hư rồi đấy."
Lâm Uyển ngẩn người.
Được chiều mà hư... Chiều chuộng sủng ái?
Nhưng Dư Đình Thu nhanh chóng buông tay: "Thôi, vào trong đi."
Lâm Uyển lén thở phào: "Dạ."
Cô hòa vào dòng người tiến về phía trước, trước khi vào nhà ga liền quay đầu lại, thấy người kia vẫn đứng ở đó, cô nhảy lên vẫy tay: "Tỷ tỷ!"
"Tết xong em sẽ trở lại!"
Giữa dòng người, cô đột nhiên nâng tay, làm thành chiếc loa nhỏ, gọi lớn một tiếng.
Gọi xong cô bưng kín mặt, trông như ngại ngùng.
Dư Đình Thu cũng không ngờ cô nhóc bình thường trầm lặng này lại dám gọi mình lớn tiếng như vậy.
Cô vẫy tay với Lâm Uyển, nhẹ nhàng nói: "Chị sẽ chờ em."
Tiễn Lâm Uyển xong, Dư Đình Thu lái xe đến quán Như Bạc.
Nửa năm nay cô ít đến Như Bạc hơn, dù sao trong nhà có một đứa bé, trong lòng lúc nào cũng vướng bận, không còn tự do tự tại như một mình trước kia.
Ninh tỷ lâu lắm mới gặp cô, liền hét: "Gió nào thổi mà đưa Dư tỷ của chúng ta đến đây vậy?"
"Đừng đùa nữa..." Dư Đình Thu đẩy tay cô ấy ra, "Dạo này bận quá. Vừa có thời gian là ghé qua ngay."
Ninh tỷ rót rượu cho cô, cười híp mắt hỏi: "Cô nhóc nhà cậu xinh xắn thế, chắc nhiều cậu trai theo lắm nhỉ?"
Dư Đình Thu: "Cũng không nghe em ấy nói gì, chỉ kể có bạn nữ tỏ tình với mình."
"Chà chà, bọn trẻ bây giờ đúng là trưởng thành sớm lại còn bạo gan..." Ninh tỷ cảm thán, "Thời bọn mình còn trẻ, thích con gái cũng không dám nói ra đâu."
Dư Đình Thu lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt xa xăm.
Vừa vào đại học, cô đã quen biết Sầm Âm.
Cô là người dám yêu dám hận, khi nhận ra mình thích, cô đã chủ động theo đuổi Sầm Âm... suốt hai năm. Sau đó họ ở bên nhau, Sầm Âm ít nói, nhưng đối xử với cô thực sự tốt.
Chỉ là... Sầm Âm chưa bao giờ dám giới thiệu cô với bạn bè của mình, cũng chưa từng dám nắm tay cô ở nơi công cộng.
Như thể tình yêu của họ là một điều gì đó thật đáng xấu hổ.
Sau đó, mẹ Sầm Âm tình cờ phát hiện ra.
Sầm Âm bảo cô rằng mình sẽ ra nước ngoài một thời gian, mong cô hãy chờ cô ấy.
Dư Đình Thu không chờ.
Cô nói lời chia tay với Sầm Âm.
Nhưng đã sáu năm rồi, cô vẫn đứng yên tại chỗ.
"Nghĩ gì thế?"
"Không có gì."
Dư Đình Thu ngửa đầu, uống cạn ly rượu: "Rót thêm một ly đi."
"Uống ít thôi..." Ninh tỷ chỉ rót nửa ly, "Đừng tưởng cô nhóc nhà cậu không có ở đây thì tôi không có ai để méc nhé."
Nghe vậy, Dư Đình Thu khẽ mỉm cười.
Lần đó cô uống quá chén, cô bạn gái nhỏ đưa cô về nhà, làm Lâm Uyển sợ, lại còn làm ầm lên một chút, từ đó cô rất chú ý, không bao giờ uống nhiều nữa.
Ninh tỷ quay đi bận rộn, cô lại ngồi một mình ở quầy bar ngẩn ngơ.
Mới đây cô vừa hoàn thành một dự án, công việc tạm kết thúc, dường như có chút nhàn rỗi quá.
Nhanh chóng có cô gái trẻ tiến lại bắt chuyện với cô, đôi mắt dịu dàng trầm tĩnh, giọng nói ngọt ngào: "Tỷ tỷ đi một mình sao?"
Dư Đình Thu cười lắc đầu: "Tôi đi cùng bạn."
Cô nhìn đôi mắt ấy, có chút quen thuộc.
Đợi người đó rời đi, cô mới chợt nhận ra... Sầm Âm cũng có đôi mắt dịu dàng trầm tĩnh như vậy, khi chăm chú nhìn ai thật khiến người ta rung động.
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ không ngại trao đổi số liên lạc, nếu trò chuyện hợp ý thì có thể trải nghiệm một mối tình thức ăn nhanh.
Dù sao thì bao năm qua vẫn vậy, những cô gái trẻ này hoặc là thích ngoại hình rạng rỡ của cô, hoặc là thích chiếc túi hàng hiệu cô đặt bên cạnh, hoặc là thích cách cô biết cách tán tỉnh và tinh tế trong chuyện tình cảm.
Cô chi tiền để làm vui lòng các cô ấy, mua túi, tặng hoa, đi ăn cùng họ.
Nhưng cô luôn keo kiệt giữ lại trái tim mình.
Trước đây cô đều tiêu khiển thời gian như thế, giờ lại cảm thấy thật nhàm chán.
Cô vừa uống rượu, vừa lướt điện thoại, cũng không biết đã bao lâu, trên điện thoại hiện lên cuộc gọi mới, là số nhà Lâm Uyển.
Dư Đình Thu lập tức đặt ly rượu xuống, chào Ninh tỷ một tiếng, rời khỏi đám đông, nhanh chân bước ra ngoài, đợi đến nơi yên tĩnh mới nghe máy: "Tiểu đầu gỗ?"
"Tiểu Dư à, là chú đây..." Giọng nói của người lớn tuổi vang lên từ đầu dây bên kia.
"Chú Lâm..." Dư Đình Thu có chút ngại ngùng, "Sao thế ạ, Tiểu Uyển đã về nhà chưa?"
Lão nhân cười cười: "Về rồi, về rồi. Con bé ngại gọi cho cháu, nhất định bắt chú gọi hộ."
Dư Đình Thu cười: "Vâng, chú đưa máy cho em ấy đi."
Qua vài giây, trong điện thoại mới vang lên giọng trong trẻo: "Tỷ tỷ."
"Tiểu đầu gỗ, bây giờ em khá quá nhỉ? Không muốn nói chuyện với chị phải không?"
Giọng thiếu nữ khẽ đáp: "Em không có."
Dư Đình Thu chỉ trêu cô một câu rồi dừng lại: "Về nhà rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, học kỳ mùa xuân tới sẽ có nhiều áp lực, kỳ nghỉ đông này tranh thủ điều chỉnh lại tinh thần. Đừng vội, cứ từ từ thôi."
Lâm Uyển: "Vâng."
"Vậy thôi nhé..." Dư Đình Thu liếc nhìn đồng hồ, cũng đã khuya.
"Em còn chuyện muốn nói..." Lâm Uyển chặn lại, "Trong tủ lạnh có sủi cảo mà em đã gói sẵn, chị làm về muộn thì ăn một chút, đừng cứ gọi đồ ăn ngoài nữa."
Dư Đình Thu trêu cô: "Em gói sủi cảo khi nào vậy? Tuổi còn nhỏ không nên suốt ngày chui vào bếp, tiểu cô nương nên mười ngón không dính nước xuân, em biết không?"
Lâm Uyển: "Nhưng đồ ăn chị gọi không ngon. Chị lại không biết nấu."
Dư Đình Thu: "..."
Không ngờ lại bị một tiểu cô nương chê bai như vậy.
Lâm Uyển khẽ cười: "Chị giận rồi phải không?"
Đuôi câu của cô bé nhấn nhá vui vẻ, trong trẻo êm tai.
Dư Đình Thu cười đáp: "Người lớn không chấp trẻ con, không giận em đâu. Ngủ sớm đi, ở nhà nhớ dành nhiều thời gian cho ông nhé."
Cúp máy, cô đứng một lúc bên lề đường, rồi mới bắt taxi về nhà.
Về đến nơi, bật đèn lên, căn phòng im ắng lạ thường.
Cô thay đồ, tắm rửa, sấy tóc, nhưng vẫn cảm thấy nhà cửa như thiếu đi thứ gì đó.
...Có lẽ là vì bất chợt thiếu vắng một người.
Đến sau Tết, ngày mùng Mười tháng Giêng.
Lâm Uyển xách hành lý, đột ngột quay về.
Cô bé không báo trước, khiến Dư Đình Thu ban đầu giả bộ mắng vài câu, rồi lái xe đưa cô ra ngoài đi dạo phố, ăn lẩu, xem phim và nghe nhạc hội.
Đoạn cuối khoảng thời gian năm mới đơn điệu và nhạt nhẽo này bỗng thêm chút sắc màu.
Xuân qua nhanh, chớp mắt trời đã bắt đầu nóng.
Dư Đình Thu lại bận rộn chuẩn bị mua đồ mùa hè cho Lâm Uyển: áo phông trắng, quần short và váy...
Trước khi mẹ của Lâm Uyển mất, việc chữa trị kéo dài tốn kém quá nhiều, khiến cô bé đã hai năm rồi không có quần áo mới.
Thiếu nữ mười bảy tuổi, tươi tắn rạng rỡ như quả anh đào chín mọng.
Mùa đông mặc áo khoác lông vũ thì chưa thấy gì, nhưng mùa hè mặc váy liền màu xanh nhạt, vòng eo thon thả, đường cong đầy đặn xinh đẹp hiện lên trước ngực.
Dư Đình Thu thích mua quần áo, văn phòng phẩm, vòng tay cho cô.
Đôi khi trên đường đi, thấy tạp chí các cô gái trẻ thích, hay nghe thấy các cô bàn luận về những món đồ sưu tầm, cô đều mua cho Lâm Uyển.
Ninh tỷ đùa, hỏi cô có phải coi Tiểu Lâm như con mà chiều chuộng không.
Dư Đình Thu đáp không phải, dù sao cô và Lâm Uyển chỉ cách nhau có mười mấy tuổi, đâu đến mức như thế.
Chỉ là vì, Lâm Uyển là một cô bè rất chân thành.
Phần lớn thời gian chỉ vâng dạ, không thích cười, cũng không hay thể hiện cảm xúc, lại chẳng bao giờ nói lời ngọt ngào.
Nhưng Dư Đình Thu biết cô bé rất quý mến mình.
Nếu không, cô bé đã không nhảy lên gọi to "tỷ tỷ" ở ga tàu, và cũng sẽ không về sớm mấy ngày để đón Tết cùng cô.
Mùa hè dần vào sâu, cây cỏ xanh tươi.
Sinh nhật mười tám tuổi của Lâm Uyển đã đến.
Dư Đình Thu đã chuẩn bị quà trưởng thành cho cô bé từ lâu: Một chiếc váy khiêu vũ vải voan trắng, đàn ukulele, hai cây bút máy, và một hộp thẻ kẹp sách hoa tươi...
Cô đã dành dụm suốt hai tháng, cứ nghĩ ra món gì lại mua cho cô bé, đến mức thành một chiếc hộp lớn chứa đầy quà.
Lâm Uyển thấy cô mang ra một chiếc hộp cao như vậy, mở nắp ra nhìn, càng bất ngờ hơn: "Tất cả đều cho em sao?"
Dư Đình Thu xoa đầu cô: "Chứ còn ai nữa. Ngoài tiểu đầu gỗ của chúng ta, chị còn tặng cho ai được đây?"
Lâm Uyển: "Chị bảo chị có một cô cháu gái..."
"Nó à..." Dư Đình Thu hận rèn sắt không thành thép nói, "Con bé vô tâm ấy, có lão bà rồi thì quên mất chị, giờ còn đang ở nước ngoài làm dự án."
Lâm Uyển ôm lấy chiếc hộp: "Là của em?"
Giọng nói như đang hỏi, nhưng dáng vẻ ôm chặt chiếc hộp nặng nề của cô bé thật đáng yêu và có chút bá đạo.
Dư Đình Thu cười: "Phải, phải phải, là của tiểu đầu gỗ của chúng ta. Cho dù tiểu đầu gỗ của chúng ta có lớn đến đâu, trưởng thành rồi thì trong lòng chị vẫn mãi là tiểu công chúa."
Cô thực sự yêu thích tính cách của Lâm Uyển.
Thẳng thắn, hào phóng, không rụt rè.
Với người mình quý mến, cô cũng luôn hết lòng chăm sóc.
Lâm Uyển ôm chiếc hộp vào phòng, như sợ ai giành mất.
Cô gái vốn không hay cười, giờ mắt sáng lên, lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện ra: "Của em, tất cả là của em."
Dư Đình Thu thấy tim mình như tan chảy trước sự dễ thương của cô: "Là của em hết, đi nào, chị đưa em ra ngoài ăn hải sản, còn đặt bánh kem nữa."
Lâm Uyển rất thích đồ ngọt, vừa nghe đến bánh kem, mắt cô bé lập tức sáng lên, khoác tay cô gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Dư Đình Thu bật cười.
Đúng là một 'Vâng Vâng tiểu cô nương' đáng yêu.
Cô đặt bàn trên tầng thượng, tầm nhìn cực đẹp, phong cảnh tuyệt vời.
Chỉ là chưa kịp lên món, cô nhận được một cuộc gọi, lắng nghe hồi lâu rồi mới cúp máy.
Cô ngẩng đầu lên: "Tiểu Uyển."
Lâm Uyển bị dáng vẻ nghiêm trọng của cô làm cho hoảng sợ: "Có chuyện gì ạ?"
"Chị phải đi thăm một người bạn... Cô ấy, cô ấy bị tai nạn xe..." Dư Đình Thu vừa nói vừa đứng dậy, "Xin lỗi, hôm nay chị không thể ăn tối cùng em rồi. Thật xin lỗi, Tiểu Uyển, ban đầu chị muốn mừng sinh nhật trưởng thành của em thật vui vẻ, nhưng..."
Lâm Uyển từ chối lời đề nghị đưa về của Dư Đình Thu: "Em biết rồi. Em có thể tự về."
Dư Đình Thu quay người bước đi, bóng lưng vội vã.