7.
“Lâm Giang Dã mấy năm này vẫn chưa trưởng thành, căn bản là không phù hợp với em.”
Là giọng của Tống Tự Sâm.
Từ nhỏ, tôi, Lâm Giang Dã và Tống Tự Sâm đã cùng lớn lên ở trong đại viện, nhưng Lâm Giang Dã và Tống Tự Sâm lại chưa bao giờ hòa hợp.
Tính cách của hai người họ có thể nói là khác biệt một trời một vực. Lâm Giang Dã luôn là bộ dạng vừa buông thả vừa uể oải, kiêu ngạo cố chấp, không chịu khuất phục. Từ nhỏ, anh ta đã bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, luôn làm ra những trò hoang đường, lúc nào cũng chỉ muốn tìm thú vui nhất thời.
Còn Tống Tự Sâm lại thâm trầm hơn chúng tôi nhiều, từ khi còn bé đã rất hiểu chuyện, không để ai phải lo nghĩ, đối nhân xử thế cũng chu đáo không một thiếu sót. Bất kể trên phương diện nào, anh ấy đều ưu tú đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Sau khi thi đại học, tôi chính thức chấp nhận lời tỏ tình của Lâm Giang Dã, chuyển tới ở cùng một chỗ với anh ta.
Trước khi Tống Tự Sâm ra nước ngoài, chỉ hỏi tôi: “Lý do?”
Ý là hỏi tôi, nguyên nhân tại sao không chọn anh mà lại chọn Giang Dã.
Trong lòng tôi, Tống Tự Sâm luôn tỏ ra lãnh đạm đối với mọi người, khiến tôi có cảm giác không đoán ra anh ấy đang nghĩ gì. Ngược lại, Lâm Giang Dã mà tôi thích năm 18 tuổi lại đem đến cho tôi cảm giác chân thành, nồng nhiệt mà mãnh liệt.
Chính là cảm giác nếu không có anh ấy sẽ thật uổng phí thanh xuân.
Tính từ khi gặp nhau lần đầu vào năm 12 tuổi, tôi và Lâm Giang Dã đã ở bên nhau suốt 14 năm ròng.
Tất cả những người xung quanh chúng tôi đều biết, vị thái tử gia luôn coi trời bằng vung, không sợ bất cứ thứ gì lại là một kẻ yêu đương não tàn.
Vì tôi, anh ấy có thể từ bỏ môn thể thao mạo hiểm mà mình yêu thích nhất để học cách quản lý công ty.
Cũng vì tôi, anh ấy có thể thản nhiên một hơi uống cạn 10 chai rượu để rồi phải đi rửa dạ dày.
Nhưng cũng chính người đó.
Vì một cô gái khác, có thể đưa ra lựa chọn khiến tôi khó xử trước đám đông.
Vì một cô gái khác, có thể đích thân phản bội tình cảm 14 năm trời của chúng tôi.
Trên đường, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ.
"Tôi vốn cho rằng tình cảm 14 năm trời của hai người là không thể phá hủy, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi."
Gửi kèm với đó là hình ảnh Lâm Giang Dã đang cúi đầu thổi vết thương trên tay Sầm Giai.
8.
Tôi nhốt mình trong phòng, đem toàn bộ những món đồ Lâm Giang Dã tặng suốt mấy năm nay đóng gói lại.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, dọn dẹp xong trời cũng đã sáng rồi.
Hóa ra 14 năm trời, hơn 5000 ngày, chỉ cần một đêm là có thể đóng gói lại tất cả những kỉ niệm ấy, đem vứt đi hết.
Lúc đi ra ngoài, tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Giang Dã đứng đợi dưới sân.
Nhìn thấy tôi, anh ta lúng túng, khẽ động thân dưới: "Nghiên Nghiên…"
Tôi phớt lờ anh ta, dặn dò quản gia chuyển toàn bộ đồ đạc của tôi ra ngoài.
Giọng điệu lạnh nhạt: "Vừa hay, anh đến đúng lúc lắm, có thể thuận tiện giúp tôi mang hết những đồ đạc này ra ngoài."
Lâm Giang Dã nhìn đống hành lý đã được tôi sắp xếp gọn gàng một cách không thể tin nổi.
Đó không chỉ là những món đồ bình thường mà còn là những kỉ niệm của chúng tôi trong suốt bao năm ở bên nhau.
Bờ môi anh ta khẽ run lên: "Nghiên Nghiên, em chỉ đang giỡn với anh thôi, đúng không? Tất cả những món đồ này đều là quà sinh nhật anh tặng em mà? Vậy để lại hết chỗ này em nhé, có được không?”
Tôi khẽ lắc đầu: “Không được”
“Lâm Giang Dã, tôi không hề đùa với anh, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi.”
Anh ta nghe xong liền dùng một tay nắm chặt lấy tay tôi, tay còn lại lấy một con búp bê từ trong vali ra, tuyệt vọng nhét vào tay tôi: “Nghiên Nghiên, không phải em nói muốn đi Disneyland sao? Chúng ta lập tức đi ngay nhé? Anh sẽ cùng em đi du lịch vòng quanh thế giới được không?”
Giang Dã cố chấp muốn ôm lấy tôi, mà tôi lại cố tình buông thõng hai tay xuống, con búp bê giữa hai chúng tôi liền rơi xuống đất.
Tôi nhìn thấy vành mắt anh ửng đỏ. Lúc Giang Dã cúi xuống nhặt con búp bê lên, một vài giọt lệ rơi xuống, vỡ tan.
“Lâm Giang Dã, kể từ lúc anh bắt đầu hoài nghi tôi, rồi không ngần ngại bỏ rơi tôi để chọn một người khác, chúng ta đã không còn tương lai nữa.”
“Sau khi chia tay, anh có thể đua xe, có thể chơi những môn thể thao mạo hiểm, thậm chí còn có thể bỏ học những thứ mà anh vốn không hề thích. Anh đã được tự do rồi.”
“Không…” - Anh ta ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. lúng túng lẩm bẩm một mình, nước mắt lăn dài trên má.
Sau đó, tôi quay người đi lên lầu, chẳng hề ngoái lại lấy một lần.