Trời Giáng Hiền Phu

Chương 74



 

 

 

Tuy rằng Tô Hữu Hữu không bài xích việc làm mẹ ở tuổi này, thế nhưng cục cưng này tới không đúng lúc, cô còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa trước mắt còn có chuyện rất quan trọng phải làm, làm gì có tinh lực để mang thai chứ…..

 

Sờ lên cái bụng vẫn chưa có cảm giác gì của mình, cô thật sự không biết nên làm gì mới tốt.

 

Kiều Dư Nhiên còn bị đả kích lớn hơn, cả người vô cùng đau đớn, vẫn lẩm bẩm: “Xong xong xong…. Bố anh nhất định sẽ đánh chết anh…..”

 

Người duy nhất cảm thấy vui sướng trong ba người họ có lẽ là Chung Dực, ở Đại Thuấn, phụ nữ có thai là một việc vui lớn, người đàn ông khiến thê chủ mang thai là công thần, nếu như thê chủ sinh ra con gái thân phận có hơi thấp kém thì cũng có thể được cưới vào cửa làm trắc phu, vì vậy nên coi như là thủ đoạn không quang minh nhưng có rất nhiều đàn ông chưa xuất giá tìm cơ hội để bò lên giường cô gái, chờ mong trở thành phượng hoàng trong một đêm.

 

Nhưng xem ra dáng vẻ của Tô Hữu Hữu cũng không quá hài lòng, anh biết con gái nơi này chưa kết hôn mà đã có thai có ý nghĩa như thế nào, chỉ là nhìn sắc mặt Tô Hữu Hữu, sự vui sướng trong lòng anh cũng phai nhạt.

 

Anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Tô Hữu Hữu, lo lắng gọi một tiếng: “Hữu Hữu…..”

 

Kiều Dư Nhiên đi qua đi lại đột nhiên đi tới trước mặt bọn họ, nói: “Bằng không thì phá đi! Nhân lúc chưa ai biết!”

 

Phá? Đây chính là kết tinh tình yêu của cô và Chung Dực! Đứa con đầu tiên! Sao có thể phá!

 

Tô Hữu Hữu nhấc cái ghế bên cạnh lên muốn ném về phía Kiều Dư Nhiên.

 

“Phá con khỉ!”

 

Kiều Dư Nhiên vội vàng chạy trối chết: “Anh đùa thôi! Đùa thôi! Ngày mai đi đến bệnh viện trước kiểm tra một chút đi, lỡ như que thử thai không chuẩn thì sao!”

 

Chung Dực vội vàng đón lấy cái ghế đang giơ lên trong tay Tô Hữu Hữu, cẩn thận từng li từng tí vỗ về cho cô ngồi xuống: “Có thai không nên nổi giận.”

 

Tô Hữu Hữu nhìn về phía bạn trai mình mặt mày dịu dàng, tướng mạo tuấn lãng bên cạnh, thật là đau lòng, đều do cô không chống cự được mê hoặc!

 

Cô ủ rũ nói: “Anh nói xem sao thế giới nữ tôn không phải là do đàn ông sinh con trai, nếu như anh giúp em mang thai, em hẳn là bớt lo.”

 

Chung Dực nghe vậy thì cảm thấy bất đắc dĩ: “Nếu như có thể, anh ngược lại rất muốn giúp em mang thai.” Nói xong, tầm mắt hướng về phía bụng cô, ánh mắt càng trở nên dịu dàng: “Nếu là trước đây thì anh thật sự không thể nào tưởng tượng được, anh phải làm bố rồi.”

 

Khoảnh khắc này, anh cảm thấy thế gian thật là kỳ diệu, trong bụng Tô Hữu Hữu có đứa con của anh.

 

Kiều Dư Nhiên thấy Tô Hữu Hữu không còn tức giận nữa thì lại chạy đến, vừa vặn nghe thấy câu này của Chung Dực, tức giận đến mức thất khiếu muốn bốc khói rồi.

 

“Em rể! Tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi! Tôi còn tưởng rằng cậu đáng tin đấy! Cậu nói xem! Hữu Hữu còn chưa tốt nghiệp đã mang thai, sao cậu còn không biết sầu lo vậy! Trước không nói đến những chuyện khác, hai đứa trẻ như hai người có thể làm bố mẹ tốt được không! Sau khi đứa bé sinh ra thì nuôi thế nào!”

 

Chung Dực nghe vậy thì nhíu mày lại, bây giờ anh vẫn còn nhiều chỗ chưa bắt kịp với đàn ông nơi này, nhưng sao anh có thể không chăm sóc tốt cho vợ con mình chứ? Anh sẽ cố gắng kiếm tiền nhiều hơn, chăm sóc bữa ăn sinh hoạt thường ngày của Hữu Hữu tỉ mỉ hơn, mặc dù anh chưa từng nuôi con, nhưng anh sẽ học, Internet ở đây phát triển như vậy, không học được thì làm sao nuôi con đây?

 

“Nếu như anh họ lo lắng chuyện này thì chính là dư thừa rồi, tôi có thể chăm sóc tốt cho con mình cũng có thể chăm sóc tốt cho Hữu Hữu.” Nói xong thì không để ý đến Kiều Dư Nhiên nữa, đứng dậy đi nấu cháo cho Tô Hữu Hữu.

 

Hừ! Nó còn không thích nghe! Sinh đẻ sớm vinh quang lắm à!

 

“Cậu bảo tôi đừng lo lắng, trước mắt còn có một vấn đề lớn đấy! Hai người còn chưa kết hôn, giấy khai sinh làm sao bây giờ! Không có giấy khai sinh thì hộ khẩu của con làm sao bây giờ!”

 

Chung Dực nghe vậy thì dừng chân lại, dù sao lúc anh làm hộ khẩu thì anh cũng đã hơi hiểu rõ, nói cách khác là kết hôn thì con mới có thể có hộ khẩu? Vậy thì thật là tốt!

 

Chung Dực sáng mắt lên, quay người lại nói: “Vậy thì kết hôn.”

 



Tuy rằng tư tưởng của Chung Dực không cùng tần suất với bọn họ, thế nhưng lời nói ẩu tả lý lẽ lại không, có thể làm thế nào nữa, có thai thì nuôi thật tốt, muốn sinh ra một cách quang minh chính đại thì kết hôn, chỉ là hộ khẩu của cô còn đang ở Tô gia…..

 

Đầu của Tô Hữu Hữu đều to ra rồi, quên đi, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra trước, lỡ như là chuyện nhầm lẫn thì sao.

 

Bởi vì có Kiều Dư Nhiên nhắc nhở trước nên hiện tại Chung Dực cực kỳ chú trọng dưỡng sinh, Tô Hữu Hữu mang thai rồi thì càng phải chú ý hơn, nghiêm túc cẩn thận lấy điện thoại ra tìm kiếm các loại đồ ăn mà phụ nữ mang thai phải kiêng, sau đó mới bắt đầu làm bữa ăn khuya cho Tô Hữu Hữu.

 

Kiều Dư Nhiên ở bên cạnh nhìn mà chảy nước miếng: Tuy rằng em rể khốn nạn khiến em họ chưa kết hôn mà đã có con, nhưng thực sự là thật lòng thật dạ yêu thương em họ, nhìn bữa ăn khuya này cũng sắp đuổi kịp bếp trưởng Michelin rồi.

 

Tô Hữu Hữu và Kiều Dư Nhiên ăn chực bên cạnh cùng ăn bữa khuya, Chung Dực ở bên cạnh xem máy tính, hiện tại anh đã có thể dùng rồi, nhận biết chữ cũng không thành vấn đề, ghi hình chương trình còn kiếm lời được không ít tiền, đã học được cách lên mạng lướt Taobao rồi, đặt mua mấy quyển sách mà các chuyên gia đề cử cho phụ nữ có thai, rồi bắt đầu tìm quần áo cho đứa bé.

 

Chung Dực rất chăm chú nhìn nội dung trên màn hình: “Trên đó nói, cục cưng vừa ra đời da dẻ vô cùng mềm mại mẫn cảm, vải vóc tiếp xúc với da thịt nhất định phải sạch sẽ mềm mại thích hợp để mặc vào người.” Nói xong liền đếm đầu ngón tay nghiêm túc tính toán ngày tháng một chút: “Lúc cục cưng sinh ra hẳn là cuối mùa xuân, sắp vào hè, có thể mua vải vóc tốt một chút để tự may, đến lúc đó nếu như không vừa thì còn có thể đổi, Hữu Hữu, em xem xem kiểu nào đẹp?”

 

Tô Hữu Hữu nghe vậy thì đến gần, nhìn những món quần áo trẻ con đáng yêu trên màn hình, tâm tình của Tô Hữu Hữu vốn dĩ sốt ruột lại bình phục như một kỳ tích, cũng có hơi mong đợi, cục cưng của bọn họ được sinh ra sẽ có vẻ như thế nào? Mặc những bộ đồ này có đáng yêu không? Cô cũng bắt đầu nghĩ đến những chuyện này rồi.

 

“Cái này đi, cái này đáng yêu, nhưng kiểu dáng có phải là quá khó làm hay không.”

 

Chung Dực chốt đơn hàng, nói: “Không sao, đến lúc cục cưng sinh ra còn xa lắm, anh có thể làm thêm mấy cái để luyện tay nghề một chút, sẽ làm tốt thôi, em xem cái này đi?”

 

Kiều Dư Nhiên ở bên cạnh nhìn cặp bố mẹ trẻ này chăm chú chọn quần áo thì cũng cạn lời, thật sự là trẻ con không biết sầu lo, bọn họ thật sự muốn sinh ra à?

 

Nhưng không thể không nói em rể này thật sự là hiền lành, nấu ăn ngon, ngay cả quần áo cũng biết làm, nói không chừng chăm sóc vợ con thật sự sẽ không có vấn đề gì, chỉ là người lớn trong nhà sau khi biết Tô Hữu Hữu có thai rồi thì sẽ bùng nổ như thế nào…..

 

Chung Dực ở bên kia hoàn toàn không lo lắng như Kiều Dư Nhiên, lướt Taobao nói: “Một thời gian nữa trời sẽ trở lạnh, trên đây còn có len sợi, anh sẽ mua một ít làm một cái áo len cho em, lúc trước anh có thấy có người đăng trên Weibo nên rất muốn thử, trước đây anh cũng chưa từng thấy cách đan như vậy.”

 

Tô Hữu Hữu đối với sự hiền lành của Chung Dực cũng khiếp sợ, nhớ lại những cái quần bò và váy áo của mình được may lại, Chung Dực đối với việc may vá cũng thật là có sự yêu thích đặc biệt, tuy rằng đàn ông làm những chuyện này thì có hơi lạ, nhưng ai có thể giống như cô hưởng thụ tài may vá của ông xã đây?

 

Thế là cô đến gần nhìn một chút: “Em muốn màu này.”

 

Chung Dực gật đầu, chỉ vào một màu khác nghiêm túc nói: “Ừ, màu này thì sao? Chọn thêm mấy màu nữa đi, hiện tại vẫn còn kịp, có thể đan nhiều một chút, choàng cổ găng tay gì đó cũng có thể đan thêm một ít.”

 

Là một cẩu độc thân, Kiều Dư Nhiên nhận lấy 10 ngàn điểm thương tổn, anh yên lặng đến gần, chỉ chỉ vào len sợi: “Anh muốn màu này.”

 

Tô Hữu Hữu ra sức cho anh một cái cùi chỏ: “Tìm bạn gái đan cho anh đi, đừng có nô dịch ông xã em!”

 

Kiều Dư Nhiên xoa xoa phần ngực bị đánh đau.

 

Chà chà chà, còn chưa lấy chồng mà đã gọi là ông xã rồi, con gái lớn không thể giữ trong nhà!

 

*

 

May mà ngày hôm sau là chủ nhật, không cần đến công ty, nhưng mà Kiều Dư Nhiên phải chạy show nên không thể lái xe đưa bọn họ đi, Tô Hữu Hữu chỉ có thể tự mình lái xe, thật ra Tô Hữu Hữu cũng không muốn Chung Dực đi cùng cô, bởi vì có liên quan đến chương trình nên tuy rằng Chung Dực không phải là người trong giới giải trí nhưng không phải là không nổi tiếng, ra ngoài mua thức ăn cũng có thể bị nhận ra, công việc trợ lý ở công ty cũng từ chức không làm nữa, bây giờ đến khoa sản còn không bị nhận ra sao?

 

Tô Hữu Hữu quay đầu liếc nhìn Chung Dực đeo kính mắt và khẩu trang: “Hay là để một mình em đi thôi, anh không hiểu đâu, anh bây giờ cũng coi như là nhân vật của công chúng, chưa kết hôn đã đưa bạn gái đến khoa sản, để người ta biết được thì sẽ có chuyện đấy.”

 

Hiện tại mỗi ngày Chung Dực đều xem bản tin thời sự, cũng có xem một vài tin tức giải trí nên hiểu rõ có chuyện là như thế nào.

 

“Anh làm bố cũng không phải là chuyện xấu, một mình em đi anh không yên lòng, đi nhanh đi.” Anh thực sự có hơi không thể hiểu nổi, mang thai rõ ràng là việc tốt, vì sao phải trốn tránh chứ.

 

Kỳ thực một mình cô đi cũng có hơi sợ, dù sao thì đây cũng là chuyện lớn nên cô cũng không tiếp tục khuyên nữa.

 



Bệnh viện phụ sản có rất nhiều người đăng ký, phần lớn đều lớn tuổi hơn họ, Tô Hữu Hữu càng có loại cảm giác có tật giật mình, đặc biệt là lúc quét thẻ bảo hiểm, bác sĩ còn nhìn cô nhiều hơn một cái.

 

Tuyệt đối không nghĩ tới, lúc trước cô khăng khăng học đại học không yêu đương, bây giờ không chỉ có yêu mà còn mang thai, bố của đứa bé lại còn là một người xuyên không.

 

Hai người ngồi trên ghế đợi gọi tên, bên cạnh có một bà mẹ bụng lớn, thỉnh thoảng nhìn bọn họ một cái, Tô Hữu Hữu có hơi câu nệ, cúi đầu nhìn điện thoại, giả bộ như không nhìn thấy.

 

Chung Dực từ trong túi lấy ra bình giữ nhiệt, rót cho Tô Hữu Hữu một chén nước lê anh đã nấu lúc sáng: “Uống một chút nước lê đi, đói bụng không? Anh có mang theo cháo, em có muốn ăn không?”

 

Chẳng trách Chung Dực ra ngoài lại mang theo ba lô, hóa ra là mang theo đồ ăn.

 

Tô Hữu Hữu nhận lấy nước lê uống một hớp: “Không đói, hiện tại em không muốn ăn.”

 

Chung Dực có hơi lo lắng nhíu mày, lúc trời vừa sáng Tô Hữu Hữu đã nôn ra, cũng không ăn được nhiều lắm, vì vậy nên anh đã nấu cháo mang ra ngoài, sợ cô đói.

 

Chung Dực kéo khẩu trang xuống, hỏi: “Có phải là không thoải mái chỗ nào không? Bữa sáng em cũng không ăn gì, sao lại không đói được?”

 

Mọi người xung quanh đang nhìn đấy! Tô Hữu Hữu vội vàng mang khẩu trang lên cho Chung Dực: “Chỉ là không muốn ăn thôi, kiểm tra xong rồi ăn.”

 

Bà mẹ bụng lớn bên cạnh cười nói: “Nhìn hai người cũng không lớn tuổi lắm, cái thai đầu tiên à? Tới làm kiểm tra thai sớm sao?”

 

Tô Hữu Hữu nghe vậy thì sững sờ, cẩn trọng ngồi yên, “Ừ” một tiếng.

 

Bà mẹ bụng lớn thấy cô lo lắng thì an ủi: “Đừng căng thẳng, ba tháng đầu không quá thoải mái, qua ba tháng là tốt rồi.”

 

Đúng lúc này bọn họ được gọi tên, Tô Hữu Hữu nói tiếng cảm ơn rồi kéo Chung Dực đi vào, bác sĩ nhìn thấy Chung Dực thì hỏi: "Người nhà xin mời chờ ở bên ngoài.”

 

Tô Hữu Hữu cầm lấy bệnh án rồi đuổi Chung Dực ra ngoài, Chung Dực không thể ở lại nên có hơi thất vọng mà đi ra bên ngoài chờ.

 

Bác sĩ lấy tư liệu của cô xem một chút, hỏi cô một vài tình hình cơ thể và kết quả tự kiểm tra, sau đó bảo cô nộp phí làm kiểm tra máu Hcg, không có nhiều hình thức khác khiến Tô Hữu Hữu thở phào nhẹ nhõm.

 

Bình thường kết quả kiểm tra máu Hcg phải đợi đến buổi chiều mới có, bọn họ cũng không thể lề mề, sau khi làm khẩn cấp, hai người vào trong xe ngồi đợi một lúc, ăn cháo xong rồi đi lấy kết quả, giao kết quả vào trong tay bác sĩ, trong lòng Tô Hữu Hữu thấp thỏm.

 

Nếu như chuyện mang thai là nhầm lẫn thì cô sẽ thở ra một hơi, nhưng cũng sẽ có hơi thất vọng, dù sao thì tối hôm qua cùng Chung Dực khát khao về cuộc sống sau khi cục cưng sinh ra vẫn rất ấm áp.

 

Bác sĩ liếc nhìn kết quả, nói: “Ừ, có thai bốn đến năm tuần rồi, kết quả kiểm tra đều rất bình thường, gọi người nhà của cô vào đi.”

 

Tô Hữu Hữu có hơi không hiểu: “Tôi mang thai rồi sao?”

 

Bác sĩ cười cười: “Đúng vậy, hơn một tháng, nhìn kết quả bây giờ thì thai nhi rất bình thường, có một vài chuyện cần chú ý một chút phải nói với người nhà cô, còn phải đi làm kiểm tra định kỳ nữa.”

 

Thật sự mang thai à….

 

Tô Hữu Hữu nhận lệnh, đứng dậy gọi Chung Dực vào.

 

Chung Dực nghe thấy kết quả thì hài lòng hơn Tô Hữu Hữu nhiều, bác sĩ nói những chuyện cần chú ý, anh mở bản ghi chú ra tích cực ghi chép lại.

 

Lúc gần đi bác sĩ nói: “Cô gái đừng quá căng thẳng, mang thai ở tuổi này thì có hơi sớm, nhưng đã có thai rồi thì chính là một sinh mệnh, chỉ cần tới làm kiểm tra định kỳ là sẽ không có chuyện gì, có một vài phản ứng khi mang thai cũng là bình thường, nhất định phải duy trì tâm tình thả lỏng, có rất nhiều cô gái như cô lựa chọn giữ lại đứa bé ở tuổi này, đừng quá áp lực có được không?”

 

Hình như bác sĩ đã gặp nhiều rồi nên mới nói với cô những lời này, Tô Hữu Hữu nghe xong thì thật sự áp lực có vơi bớt, nhà nước quy định phụ nữ 20 tuổi có thể kết hôn, cô đã có điều kiện kết hôn sinh con rồi! Cô còn gì phải sợ chứ! Bước tiếp theo, làm giấy kết hôn!

 

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv