Sau khi hôn lễ của Khải Phong và Tiểu Ninh kết thúc, cả hai quyết định sẽ đến Nhật Bản để hưởng tuần trăng mật. Nghĩ lại chỉ tội cho Khải Quân, lại bị chính cha mẹ của mình bỏ rơi rồi.
Tại Nhật Bản.
Khải Phong nắm tay Tiểu Ninh dạo bước ở công viên Sumida, lác đác vài cánh hoa đào lại nhẹ nhàng chạm khẽ mặt đất. Tiểu Ninh với đôi mắt trong trẻo ánh cười mà nhìn Khải Phong:
- Anh nói xem, có phải là em đang nằm mơ không?
Khải Phong nghe cô nói thì nhíu mày nhìn cô mà trêu:
- Em nói xem, nếu đây thật sự là mơ không phải em đang chiếm lợi hay sao?( Khải Phong vừa nói vừa đưa cao hai bàn tay đan vào nhau lên trước mặt Tiểu Ninh, Khải Phong dần áp sát khuôn mặt của Tiểu Ninh. Rồi cũng nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn.)
Tiểu Ninh đỏ mặt ngại ngùng nhìn xung quanh như sợ rằng người ta sẽ nhìn thấy vậy, cô lắp bắp nói:
- Đang ở chỗ đông người....Anh làm vậy mọi người sẽ thấy....Rất ngại đó....
Khải Phong nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng của cô cười tà mị:
- Vậy chúng ta về nhà.
Tiểu Ninh cứng đờ trước lời nói không chút ngượng ngùng của Khải Phong.Chưa kịp để cô hoàn hồn thì Khải Phong đã kéo cô về đến khách sạn.
Tại phòng 520.
Khải Phong để Tiểu Ninh dưới hạ thân mình.Tùy ý mà cắn lấy đôi môi cô, đến khi đôi môi của Tiểu Ninh đã sưng táy lên hơi thở dần loạn nhịp, Khải Phong mới buông tha đôi môi cô. Anh bế cô ngồi lên đùi của mình, bầu ngực căng tròn áp sát ngay trước mặt, khiến anh không thể kiềm chế được liền nhanh chóng đưa tay mà cởi từng chiếc cúc áo.Cô đỏ mặt, túm lấy tay anh:
- Phong...
Khải Phong nhìn cô mỉm cười:
- Em ngại gì chứ, thứ gì cần thấy anh cũng đã thấy hết cả rồi,...Ngoan thả tay ra.
Bàn tay cô dần nới lỏng, tỏ ý thuận theo.Khải Phong được nước mà cởi hết toàn bộ những thứ vướng víu trên người của cả hai. Cô nhìn anh:
- Phong, sinh em bé sẽ rất đau.
Khải Phong xoa đầu cô ân cần:
- Anh thắt ống dẫn tinh rồi.
Tiểu Ninh trợn tròn mắt nhìn anh, anh đã thắt ống dẫn lúc nào? Sao cô lại không hề hay biết chứ? Cô ngây ngốc hỏi:
- Tại sao lại làm vậy?
Khải Phong đè cô xuống giường mỉm cười:
- Anh xót vợ.
Nói rồi Khải Phong đặt hai chân của cô vòng qua eo của mình. Đem cậu bé của mình luồn lách đi vào nơi tư mật của cô, liên tục ra vào, đến khi cả hai đã mềm nhũng anh mới buông tha cho cô.
Khải Phong bước xuống giường bế lấy Tiểu Ninh mà đem cô vào phòng tắm, lau rửa sạch sẽ những chất bẩn bám trên người cô. Rồi bế cô lại giường ôm vào lòng mà chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tuần trăng mật kết thúc, cả hai vừa về đến thành phố thì nhận được tin Chu Hân đã mang thai. Và một tin vui nữa đó là Lãnh Ân sắp kết hôn rồi, nghe đâu vợ sắp cưới của anh là một diễn viên khá nổi tiếng. Không ngờ Lãnh Ân cũng có ngày bị hôn nhân trói chân rồi.
Năm năm sau.
- Khải Quân...Anh chờ em với.
Là tiếng của Tầm An cô bé vừa đi sau vừa kêu.
Tầm An chính là con gái của Tầm Nhiên và Chu Hân, cô bé nhỏ hơn Khải Quân một tuổi.Nhưng nhìn Khải Quân cứ như ông cụ non vậy, mới nhỏ đã thừa hưởng tính xấu từ cha mình rồi, mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó, lạnh tanh, lại còn khó chịu. Còn Tầm An thì khác cô bé trong sáng, ngây thơ, hoạt bát đáng yêu, đặc biệt rất thích Khải Quân chỉ vì cậu nhóc này "đẹp trai". Suốt ngày bám dính lấy Khải Quân. Lúc nào cũng đòi cha mẹ cho qua đây chơi, nơi này nhìn có vẻ giống nhà của cô bé hơn.
Khải Quân chau mày, dừng chân mà nhìn Tầm An:
- Sao em suốt ngày cứ đi theo anh thế. Không có việc gì làm à?
Tầm An mỉm cười:
- Em còn nhỏ thế này, thì làm được việc gì chứ?
Khải Quân lấy một quyển sách từ chồng sách đang cầm trên tay của mình đưa cho Tầm An:
- Em rảnh thì đọc sách đi. Anh rất bận, đừng đi theo anh nữa.
Tầm An nhìn quyển sách mà Khải Quân đưa cho mình là sách kinh doanh, cô thì hiểu gì chứ, sao lại đưa cô quyển sách này, Tầm An lắc đầu nhìn Khải Quân:
- Không,...em không đọc đâu...Sau này anh nuôi em là được mà. Mỗi nhà một người bận là được rồi....Lớn thêm chút nữa em sẽ học nấu ăn...Sau này, anh đi làm về mệt em sẽ nấu ăn cho anh.
Còn biết tính cả chuyện sau này cơ đấy, cô bé này thật đáo để mà.Khải Quân chau mày nhìn cô bé:
- Ai dạy em những điều này?
Tầm An nhìn Khải Quân:
- Không phải cha mẹ anh cũng vậy sao, em là học từ hai bác đấy.
Đúng thật là hết nói nổi, Khải Quân lắc đầu nhìn Tầm An. Rồi đi thẳng đến ghế đá ngoài vườn mà ngồi đọc sách. Tầm An chạy theo, leo lên ghế ngồi ngay cạnh Khải Quân miệng lại luyên thuyên:
- Khải Quân, sau này chúng ta kết hôn nha?
Đúng thật là, học hành kinh doanh cũng không yên với cô bé này, Khải Quân nhìn Tầm An:
- Nếu sau này em lớn, vẫn còn thích anh...Chúng ta sẽ kết hôn.